Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 73: Thế Giới Mới

Nắng sớm mờ mờ, rừng cây nơi xa cùng mặt cỏ gần đó bị bao phủ ở một tầng sương trắng nhàn nhạt, ánh mặt trời mông lung xuyên qua sương trắng chiếu vào ngọn cây, sương mù bốc hơi ở trong ánh sáng phân tán xoay quanh.

Đi trên đường mòn nở đầy hoa dại, mũi ngửi thấy đều là hơi thở cỏ xanh và sương sớm tươi mát ướŧ áŧ. Mai Lật cầm theo rổ, váy dài màu mận chín xẹt qua lá cỏ bên đường, bị sương sớm dính ướt, lưu lại từng vệt dấu vết.

Trong sương sớm, bên rừng rậm sừng sững một tòa nhà chóp nhọn xây bằng gạch đá màu xám trắng, Mai Lật theo đường nhỏ đi đến trước tòa nhà đó, mở cửa ra, đi ngang qua đình viện trồng hoa kim tước và hoa đỗ quyên, dẫm lên lớp rêu xanh, đi đến cửa một căn phòng, trên mặt tường bên đó dây leo màu xanh lục bò đầy như một tấm thảm treo tường to lớn.

Mai Lật đi vào cửa hông phòng bếp, giơ tay tháo xuống áo choàng bị sương sớm làm cho ướt sũng, nhìn thấy một con mèo đen lười biếng từ cửa đi vào, nhảy một cái lên tủ bát bên cạnh. Cô buông rổ cười nói: "Phỉ Thúy, tao đã trở về, xem này, tao mua cho mày cá nhỏ.”

Nói rồi từ trong rổ đưa ra hai con cá nhỏ trên bụng có hoa văn màu xanh đậm. Nơi này chủng loại đồ ăn không nhiều lắm, loại cá xanh giống cá hồi này là thường thấy nhất, vừa rồi trên chợ chỉ có bán một loại cá này.

Mèo đen trên tủ bát nhìn hai con cá nhỏ, ngáp một cái, không kích động giống mèo thấy cá, có vẻ đặc biệt thờ ơ.

Mai Lật giơ tay muốn sở nó, nó liền quay đầu đi khiến cho tay cô rơi vào chỗ trống, Mai Lật đã quen, buông tay đi làm chuyện khác. Cô thức tỉnh từ trên người cô gái nhỏ tên là Mellie này đã sắp một sắp một tuần. Lúc trước vừa mở mắt, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là con mèo đen này, đôi mắt như là phỉ thúy màu xanh lục, cho nên gọi nó là Phỉ Thúy. Rốt cuộc cô cũng không rõ lắm con mèo này từ trước tên là gì. Cô không thể tiếp thu ký ức chủ nhân nguyên bản của thân thể này, cái gì cũng phải tự mình sờ soạng ra.

Trong nhà nuôi mèo còn tính là dễ xử lí, nó chỉ là sủng vật, sẽ không nhìn ra trong thân thể tiểu chủ nhân của nó thay đổi linh hồn, chân chính làm Mai Lật khó xử chính là mẹ của thân thế này.

Cô nhanh chóng chuẩn bị tốt bữa sáng, dùng khay bưng lên lầu hai. Cầu thang bằng gỗ phát ra tiếng rêи ɾỉ kẽo kẹt, Mai Lật một tay bưng mâm đồ ăn, một tay kéo váy dài, đi thật ổn định vững chắc, thẳng đến trước cửa phòng ngủ của phu nhân Pegg mới chậm bước, gõ cửa hai lần.

Phu nhân Pegg thân thể không tốt, ốm đau trên giường, trong phòng bức màn gắt gao che kín, một cảm giác ẩm ướt bị đè nén, còn phát ra một mùi lạ không biết là gì.

Mai Lật đặt bữa sáng ở trước cửa sổ, kéo bức màn ra, để dương quang sáng sớm chiếu vào.

Hãm sâu ở trên giường, người phụ nữ sắc mặt khô gầy hai má hóp xuống ho khan hai tiếng, khàn khàn nói: "Kéo màn vào.”

“Người giống như thực vật, cần phải chiếu ánh mặt trời một chút." Mai Lật không nghe bà ấy, cầm bức màn trong tay kéo lên, đặt một cái ghế dựa ngồi ở trước giường, giúp bà ấy rửa sạch gò má, chải tóc.

Phu nhân Pegg có một mái tóc đỏ tươi đẹp và một đôi mắt xanh biếc. Cho dù bây giờ bởi vì bệnh tật mà thân hình gầy guộc, vẫn có thể mơ hồ nhìn ra mỹ lệ động lòng người lúc trước. Là con gái bà ấy, Mellie đại khái lại lớn lên càng giống cha, dung mạo chỉ tính là thanh tú, đôi mắt màu hổ phách và mái tóc màu nâu, hoàn toàn không thể di truyền tính chất đặc biệt của mẹ.

Phu nhân Pegg thần tình lạnh lùng, thái độ đối với cô thản nhiên, từ lần đầu tiên Mai Lật nhìn thấy phu nhân Pegg, bà ấy vẫn luôn là thái độ này.

Theo lý, bà ấy và con gái Mellie hai người sống nương tựa lẫn nhau ở nơi này, hẳn là thực thân thiết. Nhưng mấy ngày nay Mai Lật phát hiện, phu nhân Pegg không chút nào để ý đến con gái mình, thậm chí bà ấy không dò hỏi mấy ngày nay vì sao cô có biến hóa như vậy -- bên trong thay đổi thành người khác, tính cách hành vi khẳng định không giống Mellie lúc trước kia. Nhưng phu nhân Pegg không quan tâm, đến hỏi còn chưa từng hỏi.

Bà ấy chỉ mỗi ngày ở trong phòng, làm người ta không rõ là đang suy nghĩ cái gì.

Đổi là người khác, khả năng sẽ cảm thấy kỳ quái và phiền toái, nhưng Mai Lật lại không có cảm giác gì, cô rất quen thuộc trạng thái này, mười phần có tám chín là bệnh trầm cảm. Vậy không phải trùng hợp sao, đời trước cô sống với mẹ mình cũng mắc phải bệnh trầm cảm, cuối cùng vì bệnh mà qua đời, trạng thái rất giống phu nhân Pegg.

Đồ ăn bưng lên chủ động vào một chút ít, Mai Lật bưng chỗ còn lại xuống lầu, lại làm chút đồ ăn cho mình.

Tuy rằng cô thực tận lực muốn làm đồ ăn sát theo thói quen của Mellie lúc trước, phù hợp với khẩu vị nơi này, nhưng cũng không có tham chiếu nên chỉ có thể tùy tiện làm. Hơn nữa so với bánh mì, sữa bò cùng với các loại đồ hầm, cô càng thích hương vị chiên, rán, xào hơn một chút, vì không bạc đãi dạ dày mình, cô đều tự làm đồ ăn phù hợp khẩu vị.

Còn có sủng vật mèo đen trong nhà. Chẳng qua, hôm nay mèo đen vẫn như cũ không ăn đồ cô đưa, lười biếng chạy ra ngoài tản bộ.

Nhìn hai con cá nhỏ không nhúc nhích, Mai Lật nghi hoặc, Phỉ Thúy lúc trước không ăn cũng thôi, vì sao hôm nay mua cá nó cũng không ăn, trước kia nó cũng không ăn cái gì ở nhà, tự mình đi ra ngoài tìm ăn sao? không để gia đình tăng thêm gánh nặng tự mình nuôi mình, thật là con mèo hiểu chuyện a.

Cơm nước xong, cô thu thập xong trong nhà, dọn ghế dựa ra ngoài phơi nắng, thuận tiện chậm rì rì mà giặt một chút quần áo.

Ở nơi này, so với kiếp sống học tập bận rộn của cô từ trước thì nhàn nhã hơn, cô còn đang choáng váng vì xuyên qua, đối với thế giới này hiểu biết cũng không phải rất nhiều, nhất thời không biết hiện tại mình nên làm gì.

Sao lại biến thành một người khác đây?

Mai Lật phơi quần áo xong, nhìn bàn tay xa lạ của mình, sau đó nằm ngửa trong bụi cỏ xanh rờn, đặt mu bàn tay lên đôi mắt.

Lúc cô 4 tuổi, cha bị gϊếŧ ở trong nhà, mẹ bởi vì tận mắt nhìn thấy hiện trường gϊếŧ người mà bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sau đó lại biết được người chồng ân ái tới nay kỳ thật ngầm làm rất nhiều chuyện như cưỡиɠ ɠiαи thiếu nữ vị thành niên, càng thêm khó có thể tiếp thu, mắc phải bệnh trầm cảm nghiêm trọng.

Ở trong ấn tượng của cô, mẹ luôn không có niềm vui trên đời, hình như là vì cô mới miễn cưỡng tồn tại, mẹ rất khó cảm giác được vui vẻ, thường xuyên không có lý do mà trốn ở trong phòng cuồng loạn khóc lớn, về sau bệnh tình nghiêm trọng thì vẫn luôn ở bệnh viện. Vào lúc cô mười hai tuổi năm ấy, mẹ qua đời, từ đó về sau cô trở thành cô nhi, các thân thích không muốn thu dưỡng cô. May mắn vận khí không tồi, cô gặp một người hảo tâm giúp đỡ.

Cô không biết tên đầy đủ của người giúp đỡ mình, chỉ biết người ấy họ Tần, ngẫu nhiên thư tín lui tới đều xưng là Tần phu nhân. Tần phu nhân giúp đỡ cô đi học, ngày lễ, sinh nhật sẽ tặng quà cho cô, mỗi tháng viết thư cho cô, trong thư cổ vũ cô hoặc là chia sẻ cuộc sống. Đối với Mai Lật mà nói, về ý nghĩa khác Tần phu nhân chính là giống như cha mẹ của cô.