Quan thị thần vỗ bộ ngực: "Vậy đơn giản, nàng làm thê tử của ta, chờ đến khi nàng có được lực lượng, không cần sợ hãi những thứ đó, liền thay ta đi xem phong cảnh phương xa, sau đó cách một thời gian trở về một lần nói với ta, thế nào?”
Hai vị này một dám nói, một dám tin, cuối cùng hai người thật đúng là cứ như vậy ở chung mấy ngàn năm.
Thê tử Quan thị thần tên là Lộ Du, nàng trở thành thê tử Quan thị thần rồi, thật sự lần thứ hai công cái rương tạp hoá, xuất phát từ tộc địa Quan thị, xem hết vô số phong cảnh.
Mỗi cách mấy năm, nàng sẽ phong trần mệt mỏi mà trở lại tộc địa Quan thị, cùng quan thị thần chia sẻ chuyện mình chứng kiến một đường. Cả đời nàng viết mấy trăm quyển du ký, còn có một quyển Bách gia thị thần lục, chuyên môn kỷ lục thị thần các gia tộc nàng từng bài phỏng dọc đường, cùng với nghe đồn về thị thần các nhà.
"Ta đi La thị, rất nhiều tộc nhân La thị đều tập võ, ở trong núi Hành Vân, ta thấy bọn họ leo cây săn thú vô cùng lợi hại, nhưng mà vẫn không biết vì sao tộc nhân La thị đều sợ nước, rất ít người biết bơi lội, một đám như vịt lên cạn......
" Trên đường trở về đi qua địa bàn Tần thị, gia chủ Tần thị đang vì thị thần bọn họ không có thể tử mà lo lắng, sợ thị thần bọn họ cô đơn tịch mịch, hắn còn hỏi ta có nhân tuyển tốt có thể giới thiệu hay không....”
Tần thị
Một thế hệ gia chủ Tần thị là Tần Thúc Khác, từ nhỏ chính là đứa bé lòng hiếu kỳ nặng, ba tuổi đã dám bò tường vây nhảy vào điện thờ trọng địa của Tần thi, đi nhìn lén thị thần.
Hắn khi đó vẫn là đứa bé đầu gấu không sợ trời không sợ đất, thấy điện thờ không có thị thần đáng sợ hung mãnh mà người lớn nói, chỉ có một ca ca tuổi trẻ khép tay áo cười tủm tỉm phơi nắng, liền coi đó trở thành căn cứ nhỏ của mình, khắp nơi vui vẻ, còn bẻ hết hoa sơn trà nở trong viện.
"Ai, trẻ con thật là nghịch ngợm a."
Ca ca kia cảm thán, một chút cũng không thấy tức giận.
Tần Thúc Khác ba tuổi kiêu ngạo đi đến, vào ban đêm liền bị báo ứng, nửa đêm hắn mắc tiểu tỉnh dậy, thấy đầu giường một nhân ảnh bạch sắc bị tơ hồng treo ở trước giường hẳn, phiêu phiêu đãng đãng, lúc ấy sợ tới mức tè ra quần. Sau đó, một màn kia trở thành ám ảnh tuổi thơ của hắn, nhiều năm cũng chưa thể quên.
"Tổ tông ơi, ta xem như chắt trai thật nhiều đời của ngài đi, lão nhân gia ngài cũng không biết xấu hổ so đo cùng một đứa trẻ như ta, còn riêng chạy tới dọa ta sợ?”
“Ta là đang chơi đùa với ngươi a.”
Tần Thúc Khác trưởng thành thiếu niên rồi, đã hoàn toàn không sợ tổ tông thị thần trong nhà, coi hắn như một lão nhân cô đơn không vướng bận, thường xuyên trộm chạy tới gặp hắn, cùng hắn oán giận một ít phiền não của niên thiếu thanh xuân.
"Cha mẹ đều thúc giục ta kết hôn, ta mới bao lớn đã phải kết hôn, tìm nữ nhân sinh con có ý tứ gì, ta tuyệt đối sẽ không kết hôn sinh con, quá phiền toái!” Lời thề son sắt nói như vậy, sau đó thiếu niên lại gặp một cô nương yêu thích, rốt cuộc cưới người về, cảm thấy viên mãn, đồng thời bỗng nhiên bắt đầu nhọc lòng chung thân đại sự của lão tổ tông thị thần trong nhà.
Từ đó về sau Tần Thúc Khác vài thập niên vẫn luôn buồn rầu chuyện này.
"Thị thần lão nhân gia ngài nhiều năm như vậy không có ai có thể coi trọng vào mắt sao?"
Thị thân lão nhân gia ngài nhiều năm như vậy không có ai có thể coi trọng vào mặt sao?
Thị thần cười mà không nói.
"Nhà người khác, thị thần sớm đã tìm được thê tử, ngài cũng không kém nha, sao lại tìm không được đâu? Không có đạo lý a, hiện tại chỉ còn ngài cùng với mấy vị La thị, Thủy thị kia...... Dù sao chỉ có mấy vị các người không tìm thấy thê tử. Tần thì chúng ta gia đại nghiệp lớn, truyền ra chính là ngài đến thê tử cũng không có, con cháu chúng ta đây lại mang tiếng không hiếu thuận.”
"Ngài còn không muốn đi ra ngoài, kỳ thật hiện tại mọi người đều sống rất tốt, ngài ngẫu nhiên đi ra ngoài một chút cũng không sao, giống như vậy vẫn luôn ở điện thờ, làm sao tìm được thê tử. Hoặc là, ta tìm những người này tới cho ngài xem thử?" Tần Thúc Khác thử thăm dò hỏi như vậy, vào ban đêm liền nhìn thấy đầu giường có một người thắt cổ, ôn lại ác mộng thơ ấu, sợ tới mức thiếu chút nữa tuổi xuân chết sớm.
"Ai, thị thần, ta tuổi lớn, thật sự chịu không được dọa nha, ta không tìm, không tìm còn không được sao.”
Tần Thúc Khác trở thành gia chủ rồi, việc phải nhọc lòng nhiều rất nhiều, làm cho tóc rụng nghiêm trọng, ngày thường chỉ có thể đội mũ mới duy trì uy nghiêm của gia chủ. Có đôi khi nhìn thấy thi thần tóc đen nồng đậm, trong lòng không biết có bao nhiêu hâm mộ.
Sau đó tóc của hắn chậm rãi trắng dần, cũng không còn tóc, hàm răng cũng rớt hết, thành lão nhân gần đất xa trời.
"Thị thần a, cả đời này vài thập niên, nếu ta không có A Anh bên cạnhi, đều cảm thấy thực tịch mịch, ngài phải sống lâu dài như vậy, không ai ở bên người, vậy có bao nhiêu cô đơn a, thời gian dài như thế, ngài một mình phải vượt qua như thế nào đây?"
Thị thần khẽ mỉm cười, vuốt ve đôi mắt đứa nhỏ đã sinh cơ ảm đạm này.
" Thật hy vọng ngài có thể tìm được một người mình thích làm bạn bên cạnh....”
Lại chứng kiến một đứa nhỏ mất đi, Tần thị thần nâng tay lên, trở lại điện thờ, hắn đã vượt qua ngàn năm như vậy, về sau cũng vẫn luôn như thế.
Sơn trà đơn cánh màu đỏ, ở trong gió tuyết nhẹ nhàng lay động, không biết bao nhiêu năm sau, sẽ có một người hái xuống.
(Chuyện xưa thứ nhất xong)