Ông lão nhiệt tình giữ lại, "Tốt xấu cũng ở một đêm, từ đường chúng ta vẫn còn, dựa theo quy củ, cô muốn tể bái thì chờ đến hoàng hôn, khi đó đường xuống núi cũng không dễ đi.”
Thịnh tình không thể chối từ, La Ngọc An đành phải gật đầu, lại hỏi hai người già cả bọn họ ngày thường sinh hoạt thể nào.
“Ta cùng bạn già hai người ở đây cả đời, ngày thường tự mình trồng chút đồ ăn, mặt sau có cái cửa sau, từ nơi đó đi ra ngoài, đi nửa ngày tới khu phong cảnh Hoa thành bên kia, chúng ta đẩy xe đi bán trà lạnh, cũng có thể kiểm chút tiền."
Nói xong tình huống của mình, hai người già mắt trông mong hỏi La Ngọc An hiện giờ tình trạng thể nào.
Vẫn luôn không có đất dụng võ, Minh Hoàng tinh thần rung lên, vừa mới chuẩn bị đứng ra giới thiệu lại lịch cho phu nhân nhà mình tăng thêm bức cách, đã bị túm về. La Ngọc An đầy người vô hại, nhỏ giọng giải thích: "Cha mẹ tôi mất sớm, chẳng qua là vận khí không tồi, tôi gả cho người có tiền. Trước đó không lâu trong lúc vô ý biết được thân thể của mình, cho nên mới tới nhìn xem.”
Nhìn bảu tiêu vây một vòng chung quanh, hai người già liếc nhau, thử thăm dò: "Xem trận thế này, chẳng lẽ, cũng là gia tộc có thị thần?”
La Ngọc An lắc đầu, " Không phải, chỉ là nhà có tiền bình thường. Tôi gả cho người tuổi lớn, lại vô cùng yêu thương tôi, không yên tâm tôi đi xa, mới riêng tìm nhiều bảo tiêu như vậy.”
Mấy người Tần thị: "....." một hình tượng ông già có tiền cưới vợ trẻ bỗng nhiên xuất hiện ở trong đầu.
Buổi chiều, hai người già ở trong sân bày ra mấy cái bàn, thu xếp mười mấy món đồ ăn, còn không cho các cô hỗ trợ, thậm chí không biết từ nơi nào đào ra hai vò rượu.
"La thị chúng ta xuống dốc, cô từ ngàn dặm xa xôi tới đây, cũng không có gì ngon chiêu đãi, rượu này chôn mười mấy năm, là phương thuốc ủ rượu độc nhất vô nhị La thị chúng ta, nơi khác không có." Ông lão rót đầy rượu cho mọi người.
Thấy mọi người bắt đầu ăn uống, hai người già đứng lên, bà lão thu thập chút đồ ăn làm tế phẩm, cười nói với La Ngọc An: "Thời gian không sai biệt lắm, cùng chúng ta đi từ đường tể bái một chút, chờ lát nữa lại ăn.”
La Ngọc An: "Ừ, được."
Tần Phi Thường cũng đứng lên theo, tư thể muốn đi cùng, hai người già đầy mặt khó xử, "Từ đường chúng ta không cho người ngoài tới gần, các người yên tâm, chúng ta trở về thực nhanh.”
La Ngọc An vẫn là bộ dáng vô cùng dễ nói chuyện, "Cũng được, mọi người tiếp tục ăn đi, tôi thực nhanh sẽ trở về.”
Tần Phi Thường, Minh Hoàng đám người nhìn tay cô để ở sau lưng vẫy vẫy, chỉ có thể nghe lời mà ngồi xuống. Chờ đến La Ngọc An và hai người kia biến mất ở trên đường đi, mọi người đồng thời buông chén đũa trong tay xuống. Có bảo tiêu đen mặt lẩm bẩm, "Đây là mùi mê dược thấp kém mà, cũng quá rõ ràng, cho vào rượu không phải làm hỏng rượu sao.”
Còn có người nói: "Tôi cảm thấy mê dược này hình như có vẻ quá hạn.”
Tần Phi Thường đứng lên, "Nhanh, chia ra hai người đi vào trong phòng nhìn xem, người còn lại đuổi theo phu nhân, chẳng may thật sự xảy ra chuyện, thị thần sẽ tức giận.”
Tất cả mọi người giật mình, nhanh chóng hành động.
Bên này La Ngọc An đi theo hai người già đến trước một tòa tháp, tháp cao bốn tầng sáu góc, bên tháp có một cái hồ sen hình trăng rằm. La Ngọc An nhìn kĩ hồ sen, thấy cái gì cũng không trồng, trụi lủi, lớp bùn trong đen mang tia đỏ, tản ra một mùi tanh hôi kỳ lạ.
"Tới, các tổ tiên La thị chúng ta đều ở trong tháp.” Bàn tay người già khô gầy hữu lực mà giữ chặt cổ tay của cô, cơ hồ là kéo cô vào trong tháp.
Trong tháp tầng tầng bài vị xếp trên giá, rậm rạp phủ đầy bụi, càng lên cao, bài vị càng ít, tới tầng thứ tư, chỉ còn có một cái bài vị, bị một tấm vải đỏ phủ lên.
"Đây là?"
"Đây là bài vị thị thần La thị chúng ta.”
La Ngọc An lộ ra thần sắc nghi hoặc, "Thị thần chúng ta không phải đã không còn sao?”
Hai người già trong mắt có ánh sáng nóng bỏng, khuôn mặt khô mục già nua dưới ánh sáng ảm đạm trong tháp tối đen có vẻ âm trầm đáng sợ, "Đó đều là đồn đãi, kỳ thật thị thần chúng ta còn ở nơi này, phù hộ hậu nhân La thị chúng ta! Tới, Cô mau vải một vái.”
La Ngọc An thần sắc như thường mà tiếp nhận hương hai người đưa đến, với vài cái. Lúc cô đứng lên, bà lão đứng ở trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bỗng nhiên kinh ngạc hộ: "Đó là cái gì?”
La Ngọc An cũng đi qua, mới vừa đi đến bên cửa sổ, phía sau truyền đến một lực đẩy, đẩy cô về phía trước.
Trên mặt bà lão đang tươi cười dữ tợn lúc phát giác mình đẩy vào chỗ trống thì biến thành kinh ngạc. rõ ràng bà ta chạm đến người, nhưng dưới tay lại bỗng nhiên không có gì, chính bà ta bởi vì quá dùng sức, ngược lại từ cửa sổ ngã ra ngoài, trực tiếp rơi xuống hồ sen bên dưới.
Đầu cắm xuống, phụt một tiếng xuống lớp bùn.
La Ngọc An êm đẹp đứng bên cửa sổ, một tay đặt lên song cửa, bình tĩnh mà quay đầu nhìn người còn lại: “Bà cụ ngã xuống rồi.”