Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 57: Vận Mệnh

La Ngọc An vừa thấy, buông bình nước, giơ tay liền nhấc con mèo đen thần bí ưu nhã lên, an trí ở trên một hòn đá to bên cạnh, miễn cho nó đè hỏng hoa của Nhị ca.

Mèo đen lắc lắc cái đuôi, vậy cũng an ổn mà ở trên hòn đá to. Bỗng nhiên, miệng nó phun ra tiếng người.

"Muốn biết kết cục nguyên bản của Tần thị thần sao?”

La Ngọc An: ......... Mèo có thể nói?"

Nhân loại phản ứng thật đúng là nhất trí a, rõ ràng tự mình gặp được chuyện vô cùng kỳ quái hơn, lại vẫn cảm thấy kinh ngạc với loại chuyện mèo biết nói này. Mèo đen chậm rãi lắc cái đuôi, lại nói: "Muốn nhìn không, nếu cô không xuất hiện, nơi này sẽ biến thành cái bộ dáng gì.”

La Ngọc An thử đọc hiểu mèo đen nói, hỏi nó: "Ngươi có thể cho ta nhìn thấy những cái đó? Có mục đích gì?”

Mèo đen lộ ra cái cười cổ cổ quái quái, nhảy về phía trước, La Ngọc An theo bản năng giơ tay lui về phía sau, nhưng mà vô dụng, Con mèo đen xuyên qua tay cô, thân thể hư ảo xẹt qua đầu cô. Trong nháy mắt đó, La Ngọc An thấy hoa mắt, chung quanh đã thay đổi dáng vẻ.

Nơi này là..... cổng lớn cổ trạch? Cô kinh ngạc phát hiện mình đang đứng ở trước cổng chính cổ trạch, thân thể nửa trong suốt giống quỷ hồn.

Cái cổng chính cổ trạch này mười phần cũ nát, phảng phất rất nhiều năm không ai sử dụng, giữ gìn. Điêu khắc tinh xảo mục nát, sơn đỏ bong ra từng màng, chịu đủ mưa gió ăn mòn, còn có dấu vết bị lửa đốt.

Cô nhìn về phía cổng lớn sập nửa cánh, vừa chuẩn bị đi vào, bỗng nhiên nghe thấy một tiết tấu âm nhạc kịch liệt cùng với tiếng xe ầm vang từ xa tới gần. Cô đợi một lát, nhìn thấy một chiếc xe hoa hòe loè loẹt gào thét từ trên đường chạy tới đây. Hai nam hai nữ, bốn người trẻ tuổi xa lạ xuống xe, trong tiếng đùa giỡn đi tới bên này.

"Oa, đây là nhà cũ của Tần thị a? thật đúng là được chúng ta tìm thấy rồi! Chúng ta trâu bò quá đi a!”

"Cậu xem cổng này, chậc chậc, cổng lớn như vậy, không hổ là gia đình giàu có lúc trước a. Ai, các người nói nơi này có còn cất giấu đồ cổ linh tinh gì đó, nếu có thể tìm được chúng ta không phải đã phát tài?”

"Ế, không phải, các người không cảm thấy gió lành lạnh sao, thực sự có cảm giác quỷ trạch ...... Sao còn không có tín hiệu a, tôi còn chuẩn bị phát sóng trực tiếp đây!”

"Bình thường loại núi sâu rừng già này, đường còn tìm không ra, sao còn có tín hiệu. đi một chút, đều lên xe, chúng ta trực tiếp lái xe vào.”

La Ngọc An nhìn bọn họ một lần nữa trở lại xe, cùng với âm nhạc sống động, kêu gào lái xe vọt vào cổ trạch, cổng lớn chỉ còn một cánh cửa hoàn toàn bị đánh vỡ. Nhìn ván cửa bị đâm bay ra ngoài, mấy người trẻ tuổi cùng nhau cười ha hả.

"Nào nào"

"Xông lên!”

Đi theo phía sau bọn họ, La Ngọc An cau mày chặt lại, nhìn hết thảy chung quanh xa lạ lại quen thuộc. Cổ trạch đại khái không có biến hóa, nhưng giống như cánh cổng chính kia, nơi nơi là dấu vết bị đập phá thiêu đốt, còn bị gió táp mưa sa trong thời gian dài lưu lại dấu vết, rõ ràng đã hoang phế thật lâu.

Đường bị cây cối bao trùm, còn có phòng ốc vốn tinh xảo cũng đã sập, từ nơi sập đổ mọc ra từng bụi cây, dây mây bao trùm nóc nhà.

Đi đến lúc xe không vào được, mấy người bắt buộc xuống xe.

"Một cái nhà nát, trực tiếp đâm qua đi a! Dừng xe làm gì!”

"Không phải xe cậu, cậu không đau lòng, đâm hỏng rồi trở về tôi nói thế nào!”

Bọn họ xuống xe, khắp nơi nhìn loạn, nam sinh đi đầu lá gan đặc biệt lớn, đi ở phía trước nhìn thấy cửa liền một chân đá bay. Thuận tiện đi vào xoay một vòng, sau một trận tiếng vang bùm bùm, hắn mười phần khó chịu mà vô vô tay đi ra, "Cái gì cũng không có, đều là gô rách nát.”

"Cậu thật đúng là muốn tìm bảo tàng a, thôi đi, chúng ta tới thám hiểm mà.” Một nam sinh khác bưng camera lên, răng rắc răng rắc mà chụp ảnh, "Nhìn bên trong xem, bên ngoài cũng không có gì đẹp.”

Bọn họ tiếp tục đi vào trong, đi qua một đoạn hành lang còn tính là hoàn chỉnh.

một nữ sinh chỉ về phía trước hô to: "Mau nhìn cái kia!”

"Oa, kia lộ ra một căn phòng, mau qua nhìn xem!”

Tường bao lộ ra một góc nóc nhà, so sánh với những thứ đổ nát thê lương bên ngoài, đặc biệt không giống bình thường, một loại tinh xảo cho dù phủ kín tro bụi, có chút loang lổ, vẫn đủ để bọn họ khϊếp sợ.

Mấy người hưng phấn mà chạy vào sân kia, thấy rõ kiến trúc tòa nhà, đều có chút ngây dại. Nam sinh bưng camera phản ứng lại, giơ camera lên chụp không ngừng, miệng không ngừng cảm thán, "Nhà cổ này thật tuyệt, đây là làm thế nào, cũng quá tinh xảo đi? Sao lại không có ai tới đây quay chụp, trở về phát lên trên mạng khẳng định sẽ rất hot!”.

"Cậu nói chúng ta dỡ một cây cột này lấy về có thể bán được tiền sao?” Một nữ sinh đi lên trước, vuốt kia cây cột hắc trầm khắc hoa, yêu thích không buông tay.

Nam sinh bưng camera hô: "Lâm Lạc đừng đứng ở đó, đi sang một bên đi, để anh chụp ảnh!”

Lâm Lạc trợn trắng mắt, Xoa eo cổ ý đứng ở giữa hai cây cột, túm cái mành lay động ở trên, "Em không! Chỉ biết chụp ảnh chụp ảnh. Lưu Nguyên Đông anh không cần bạn gái đúng không, dám chê em vướng bận?"

Một đôi nam nữ khác mừng rỡ xem náo nhiệt, Lưu Nguyên Đông giơ camera bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, buông camera nhìn chằm chằm phía sau Lâm Lạc. Tòa kiến trúc này cũng không lớn, tứ phía đều treo mành, theo lý hắn là rất sáng ngời, nhưng không biết có phải do dùng gỗ đều đen trầm dày nặng hay không, bên trong nhìn tối đen không rõ, chỉ có bóng dáng mơ mơ hồ hồ.

"Lâm Lạc em mau xuống dưới!” "Em không!”

Lưu Nguyên Đông ngữ khí có chút thay đổi, "Vừa rồi anh nhìn thấy phía sau em có cái bóng màu trắng!”

Lâm Lạc sửng sốt, cũng không dám nhìn phía sau, hét lên một tiếng nhanh chóng nhảy xuống, bổ nhào vào bên hắn, "Có phải anh lừa em không?!”

Lưu Nguyên Đông không nói, cầm lấy camera lật xem ảnh mình chụp vừa rồi, mày dần dần nhăn lại. Vừa rồi hẳn rõ ràng cảm giác thấy được một bóng người màu trắng, giống như còn là tay áo thật dài từ trên rũ xuống, nhưng chụp lại không có cái gì.

Một nam sinh khác đi lên "Câu hoa mắt đi, bọn tôi sao lại không thấy bóng trắng cái gì . Người anh em, tôi nói không phải chứ , lá gan cậu cũng quá nhỏ đi.”

Hắn nói rồi, chân dài trực tiếp đi vào trong kiến trúc âm trầm. Bên trong cũng không lớn, đồ vật cũng không nhiều lắm, hắn một cước đá ngã bàn cùng mấy cái lư hương, nghênh ngang dạo qua một vòng rồi đi ra.

La Ngọc An đi theo phía sau hắn, trong lòng có loại khó chịu nói không nên lời. Nơi này là điện thờ cô quen thuộc nhất, nhưng đã không có thị thần cô vẫn quen thuộc. Mèo đen nói đây là tương lai, vậy Nhị ca cô đi đâu?

"Bên trong cái gì cũng không có, không tin các cậu vào xem?”

Lưu Nguyên Đông bán tín bán nghi, nhanh chóng chụp mấy tấm ảnh, "Thôi thôi, chúng ta vẫn đứng ở đây, đi nơi khác nhìn xem.”

Bởi vì hắn kiên trì, mấy người lại đi ra ngoài. Lúc trước nam sinh tiến vào điện thờ kia đi tuốt đàng trước, quay đầu cười nhạo hắn, "Đông Tử, cậu đây là sợ đi? Ai Lâm Lạc, không nghĩ tới bạn trai cậu lá gan nhỏ như vậy đâu, có phải muốn chia tay hắn không ha ha ha!”

Lâm Lạc tùy tay nhặt lên một hòn đá nhỏ ném hắn, "Nói bậy cái gì, cậu đi tìm chết a!”

Nam sinh vượt qua cửa viện, trên mặt còn mang theo cười đắc ý.

Đột nhiên, đầu hắn bay ra ngoài, thân thể phun máu, mềm oặt đổ xuống, ngã trên ngạch cửa.

Ba người còn lại nhìn một màn này, một hồi lâu mới phản ứng lại, phát ra tiếng thét hoảng sợ.

”A!!!”

Chỉ có La Ngọc An đi theo phía sau bọn họ nhìn thấy, cửa viện căng một dây tơ hồng, vừa rồi cổ nam sinh kia vừa vặn động vào sợi tơ hồng tinh tế đó, nháy mắt bị cắt đứt.