Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 51: Cắn Nuốt

"Đây là... kết thúc?” Ngoài viện Minh Hoàng miễn cưỡng mở hai mắt đau đớn, ôm bình chữa cháy hỏi.

Lẳng lặng đứng ở điện thờ nghe động tĩnh bên ngoài, La Ngọc An chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời một cái, lại lần nữa trở về tăm tối, tiếp theo tơ hồng che phủ điện thờ mấp máy lui xuống. Cô biết, nhất định đã kết thúc.

Tiến lên hai bước kéo mành ra, cô liếc mắt một cái thấy thị thần tóc đen rối tung đứng ở trong đình. Trong tay áo và dưới chân kéo một đồng tơ hồng, hỗn độn mà rải rác ở chung quanh, còn gương mặt hắn -- đó không phải mặt, là một khối mặt nạ nhô lên, uy nghiêm mà cứng đờ, bộ phận nhô lên cùng gương mặt bên cạnh gắn chặt không thể phân, phía trên mặt nạ có một cái khe hở.

La Ngọc An cảm thấy mình nhất định là điên rồi, thấy thị thần kỳ quái như vậy, trong lòng cảm giác đầu tiên thể nhưng không phải sợ hãi, cô cơ hồ là không chút suy nghĩ dẫm lên hành lang nhảy xuống.

"Nhị ca!”

Dưới chân mềm nhũn, những tơ hồng đó không biết khi nào mấp máy tới đây, bị cô đạp dưới chân, cái cảm giác này quá mức quỷ dị, giống như dẫm lên một đồng trùng dây dưa.

Đứng yên ở trong viện thị thần nhìn về phía cô, nâng tay áo lên.

La Ngọc An nhào qua, đón được cô không phải tay mà là những tơ hồng giống như có sinh mệnh, thay vì nói đỡ cô, không bằng nói là quần lấy eo cô.

La Ngọc An chỉ kịp hô Nhị ca, cảm giác bên tai tiếng gió ào ào, nháy mắt từ bên ngoài đi vào điện thờ. Thị thân kéo vô số tơ hồng mấp máy đột nhiên thân hình phồng lên một chút, ở trên người cô tán loạn thành một bó tơ hồng, chỉ còn lại có một bộ quần áo màu trắng ở trong lòng ngực cô. Sau đó, tơ hồng tầng tầng bao vây cả cô cùng bộ quần áo lại.

Giống như biển thành một cái kén.

Cô biết mỗi một lần thị thần cắn nuốt lực lượng đều phải hóa kén, cô còn đυ.ng phải một lần, to gan lớn mật mà nấp ở bên cạnh kén để trốn tránh các thị nữ lùng bắt, nhưng cô không nghĩ tới có một ngày sẽ bị bọc vào kén, đây thật sự là thể nghiệm có chút kinh tủng.

Kén màu đỏ vô cùng chật chội, theo động tác của cô, những tơ hồng đó sẽ hô hấp giống như co duỗi, La Ngọc An chỉ hoảng loạn một chớp mắt liền bình tĩnh, duỗi tay vuốt ve những tơ hồng đó. Cô bọc quần áo màu trắng cuộn tròn ở bên trong, cảm thấy kén màu đỏ này lại co rút lại như là một trái tim.

Không nghe thấy thanh âm bên ngoài, chỉ có "Trái tim” này đập phập phồng. Cô gắt gao ôm quần áo màu trắng mềm mại, phát giác trong quần áo có cái gì tròn tròn, kéo quần áo ra nhìn vào, là tơ hồng hội tụ thành một khối cầu nhỏ. Khối cầu theo trái tim thật lớn bên ngoài đang hô hấp mà nhảy lên.

La Ngọc An trực giác biết bên trong này là thị thần.

Nó đang chậm rãi lớn lên, chờ đến lúc lớn lên đầy một cái ôm như vậy, quả cầu tơ hồng tản ra, lộ ra một em bé giống như ngọc.

Đột nhiên ôm trẻ con, La Ngọc An: "..... A.”

Một câu Nhị ca, nhìn đứa bé nho nhỏ này, làm thế nào cũng kêu không ra miệng.

Đôi mắt hắn trước sau không mở, từ lúc nho nhỏ ngoan ngoãn dựa vào ngực cô, chậm rãi trưởng thành đứa trẻ cao nửa người, lại biến thành thiếu niên thon dài đơn bạc, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ đang từng chút lớn lên. La Ngọc An không rõ lắm thời gian bên ngoài trôi đi, ước chừng qua hai ngày? Hay là ba ngày? Cô chỉ có thể rõ ràng cảm giác được thị thần đang trưởng thành.

Rốt cuộc, cái đầu hắn vượt qua cô, biến thành thanh niên mỹ lệ. Hai người ở trong kén tự thể hoàn toàn đổi lại, từ cô ôm hắn biến thành hắn ôm cô.

La Ngọc An động cũng không dám động, bởi vì thị thần mặc bộ bạch y to rộng kia ở trên người hai bọn họ, thị thần hiện tại lại là trạng thái mới sinh ......

Tay không thể lộn xộn, nếu không có vẻ mình giống lưu manh, đôi mắt cũng không dám nhìn loạn, đành phải vẫn luôn nhìn mặt hắn. Mặt hắn biến thành bộ dáng ôn nhu cô quen thuộc. Khóe môi hơi hơi nhướng lên, giống như đang cười.

Một khối thân thể này không biết biến hóa ra thế nào, hoàn mỹ không tì vết, cảm xúc lạnh lẽo, ngực không có trái tim nhảy lên, cổ tay và bên cổ cũng không có nhịp đập máu tươi chảy qua.

Những đồ vật nên có đều có.

Trong không gian nhỏ hẹp, hai người sát vào thật gần, không biết thế nào, liền biến thành tư thế cả người La Ngọc An bị chen vào trong ngực thị thần, tuy rằng không phát hiện, nhưng cô thật sự cảm giác được.

Lúc trước thật sự không biết mình có đam mê như vậy. Thân thể La Ngọc An dựa vào trên ngực thị thần, ngửi mùi hương thoang thoảng, hổ thẹn mà nghĩ, vì sao ta đối với một bức tượng có thân thể giống người lại có cảm giác mãnh liệt này? Đại khái không ai giống như mình.

Cô nghĩ, phát hiện bên tai vang lên tiếng vỡ vụn rất nhỏ, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên ngực thị thần trắng nõn giống như bị đập một chút, đột ngột xuất hiện một cái khe thật dài.

Răng rắc --

Cái khe nhanh chóng mở rộng, hình dạng và kích thước đều giống như đúc lúc trước cô từng xem.

Trước ngực thị thần lại xuất hiện cái khe, khe nứt này sẽ không biến mất theo mỗi một lần hắn lột xác.

Khe hở này, rốt cuộc là chuyện như thế nào ?

Tay La Ngọc An chạm đến cạnh cái khe, cúi đầu chứa đầy an ủi thương tiếc mà hôn nhẹ , theo động tác của cô, cái khe đó vậy mà giống như nhiễm thuốc nhuộm màu đỏ, chậm rãi lộ ra màu đỏ tươi đẹp như máu .