Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 46: A Quý

"Răng rắc –" trên mặt xám trắng của Lương thị thần lại xuất hiện một cái khe, bóc ra một khối vỡ tiếp theo, nhưng phảng phất hẳn hoàn toàn không phát hiện, vẫn nhìn bóng người trôi nổi mép giường, ngữ khí tầm thường mà nói chuyện phiếm.

“Ngươi rốt cuộc cũng hiểu tư vị của tình cảm?" Giống anh trai trêu chọc em trai.

Tần thị thần không e dè nói: "Tro cốt cô ấy ở trong thân thể tôi, khiến tôi không thể tránh né mà lây dính tình và dục của cô ấy, đây là tình cảm mà anh vừa nói sao?”

Lương thị thần: "Phải hay không phải, hẳn là cậu nên hỏi chính mình mới đúng.”

Tân thị thần gật gật đầu: "Ừ, như thế thì, tôi đã hiểu.”

Lương thị thần: "Hiểu cái gì?”

Tần thị thần: "Màu đỏ, quả nhiên mười phần mỹ lệ."

Lương thị thần bỗng nhiên cười ra tiếng, " Cậu đó, thật đúng là một gia hỏa đáng sợ.”

Chờ hắn dừng cười, Tần thị thần tiếp tục dùng ngữ khí nói chuyện phiếm kia, nói: "Như vậy, anh đã chuẩn bị tốt để ta cắn nuốt sao."

"Quả nhiên hôm nay cậu tới cắn nuốt ta." Lương thị thần thở dài.

“Nếu không thì tôi còn có thể tới nơi này làm cái gì đây." Tuy rằng Tần thị thần có thần tính tình lạnh lùng, nhưng Lương thị thần mạc danh cảm thấy hắn nói lời này vẫn cười rất hữu hảo. Thị thần này bị phương pháp tàn khốc nhất đắp nặn ra, chính là thứ đáng sợ như vậy.

Trong miệng nói cắn nuốt, nhưng không khí hữu hảo, lúc Tần thị thần mở tay áo ra, tơ hồng cắn nuốt tung bay. Lương thi thần đang nằm thậm chí còn dùng ngữ khí thương lượng nói: "Ai ta còn chưa từ biệt thê tử, không bằng một ngày sau cậu lại đến cắn nuốt ta đi?”

Đổi lại là người bình thường ở chỗ này nghe thấy lời này, đại khái muốn cười ra tiếng. Rốt cuộc người ta tới không có ý tốt, đao đoạt mệnh đã gác trên cổ, đột nhiên nói một câu xin người ngày mai lại đến gϊếŧ, ai sẽ nghe đây?

Nhưng mà, Tần thị thần lại thật sự dừng động tác, hắn hơi khom người, tay áo dài màu trắng hơi hơi di động, tựa như một khách nhân tới bái phỏng chủ nhân, cực có phong độ lễ phép, " Một khi đã như vậy, ngày mai ta lại đến.”

Lương thị thần cũng không có nửa điểm ngoài ý muốn vì hắn đã đáp ứng, nói một câu: "Vậy đa tạ cậu.”

Trong tay Tận thị thần nâng lên một sợi tơ hồng, chờ đến tơ hồng bay tới trên người Lương thị thần, rơi vào trong tay hắn lại biến mất. Lần thứ hai gật gật đầu ra hiệu, cánh cửa phía sau đóng chặt tự động mở ra, hắn tựa như một con bướm trắng trong bóng đêm, tung bay tiêu tán.

Đất bằng nổi lên một trận gió, thổi trung chuông bạc và các vật bày trong phòng, phát ra tiếng vang rất nhỏ, tiếng vang ngừng nghỉ, cửa lần thứ hai khép chặt, căn phòng lại trở nên tĩnh mịch.

"Làm đại hành giả của thị thần ở nhân gian, chúng ta có được rất nhiều quyền lợi, hiện tại rất nhiều tài sản của Lương thị đều do ta quản lý. Cô thì thể nào, không có hứng thú quan tâm một chút chuyện trong tộc Tần thì sao?” Tề Quý bưng lên ly đồ uống có đá cô ấy yêu cầu, uống một ngụm, cười tủm tỉm hỏi.

La Ngọc An không biết đã trễ thể này cô ấy còn riêng tìm mình nói chuyện đến tột cùng là có ý tứ gì, đành phải câu được câu không mà bồi theo, "Tôi cũng không phải thực thông minh, bên trong Tân thị rất nhiều việc tôi dốt đặc cán mai, quản lý không tốt. Hơn nữa Tần thị vận chuyển rất tốt, không cần tôi nhúng tay.”

Hiện giờ cô đã hiểu, thị thần ở điện thờ, nhìn như là một linh vật vạn sự mặc kệ, nhưng trên thực tế chặt chẽ khống chế cái gia tộc này. Cho nên cô thật sự không cần làm chuyện dư thừa.

Nếu một ngày thị thần suy nhược, tộc nhân không muốn cung phụng tín ngưỡng hắn, vậy có lẽ cô sẽ vì duy trì thị thần tồn tại, đi tranh đoạt quyền lợi gia tộc, lợi dụng quyền lực vì hắn giữ lấy sinh tồn.

“cô không yêu quyền lợi?" Tề Quý cười trêu ghẹo, "Chỉ yêu thị thần của cô sao?"

" Chẳng qua, cô thật sự hiểu thị thần là một dạng tồn tại gì sao?” Cô ấy bỗng nhiên chuyển giọng.

A, tới rồi, nói đông nói tây lâu như vậy, rốt cuộc muốn bắt đầu châm ngòi. La Ngọc An ngồi thẳng lên, chờ nghe cô ấy muốn châm ngòi như thế nào.

Nhưng mà đúng lúc này, một trận tiếng chuông dồn dập ngắt lời Tề Quý nói, La Ngọc An tinh tường thấy sắc mặt cô ấy đột biến, nhanh chóng lấy điện thoại ra, tiếp điện thoại rồi lạnh giọng hỏi: "đã xảy ra cái gì! Bị ai xâm nhập? Sao lại có người có thể xâm nhập!”

Bên kia không biết nói gì đó, Tề Quý bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía La Ngọc An, cảm xúc oán hận và chán ghét đâm thủng thân thiện nhiệt tình lúc trước, rõ ràng bại lộ ở trong đôi mắt.

"Là cô?! cô cùng thị thần Tần gia kia đã thương lượng tốt! Dương đông kích tây, hay cho một cái dương đông kích tây!” Cô ấy gắt gao bóp điện thoại, lạnh lùng nói, xem biểu tình phảng phất là hận đến mức giây tiếp theo liền nhào lên xé nát cô.

La Ngọc An không biết đã xảy ra cái gì, nhưng nhìn bộ dáng này, trong lòng cô cảnh giác lên, không dấu vết nhìn bóng đêm đen nhánh bên ngoài, âm thầm may mắn. Còn may, không phải ban ngàyban mặt, cũng không có mặt trời.

Hai người bọn cô ở chỗ này nói chuyện, mặc dù là người Tần thị, hay là người Lương thị đi theo Tề Quý tới, đều ở sân bên ngoài, nếu Tề Quý thật sự muốn động thủ, cô thật đúng là không có nắm chắc.

La Ngọc An tâm niệm quay nhanh, lộ ra biểu tình nghi hoặc mà vô hại, "Làm sao vậy? Tôi nghe không hiểu cô có ý tứ gì.”

"Cô còn giả vờ." Hai mắt Tề Quỷ đỏ lên, "Hay lắm, tôi đã nói Tần thị thần các người sao lại chọn một phế vật làm thê tử, hóa ra cô là thâm tàng bất lộ, là ta nhìn nhầm. không phải hắn muốn huỷ hoại thị thần của ta sao, ta đây liền hủy cô! Ta tuyệt không cho các người sống yên!”

La Ngọc An nhanh chóng đứng dậy, bước chân dồn dập lui về phía sau, miệng hô: "Minh Hoàng!”

Tề Quý lửa giận công tâm, trong bàn tay phát ra ánh sáng nhàn nhạt bắn về phía cô.

Trong tiếng ghế dựa ngã đổ, tiếng gió ở đình viện bỗng nhiên lớn hơn.

La Ngọc An nâng cánh tay lên ngăn cản, bỗng nhiên cảm giác trên cổ tay nóng lên, đó là cái kết như ý màu đỏ thắt trên tay cô. Tiếng gió ào ào, bên tai phảng phất có vạt áo tung bay, cô không cảm giác được đau đớn, vừa ngước mắt liền thấy một mảnh ổng tay áo màu trắng, còn có bím tóc quấn nơi con bướm màu đỏ bay ở trước mặt.

Trên vai nhẹ nhàng đặt một bàn tay, Nhị ca của cô nổi lơ lửng, từ phía sau nửa ôm lấy cô.