Chương 2: Tất cả cuộc gặp gỡ đều được tính toán trước.
Tài xế vừa nghe đối phương muốn đi chung xe, lập tức nói: “Không cho…”
Tiêu Nhược bắn một ánh mắt lạnh lùng và hạ giọng nói: “Hồng Phong Uyển, 100 tệ.”
Gần như vậy mà 100 tệ, tài xế im lặng ngay lập tức.
Hứa Gia Ngôn vốn định nói không cần, nhưng lời vừa đến bên miệng lại nuốt xuống.
Đã khuya, anh khó đợi xe với đôi chân bất tiện này.
Anh mím môi, chống nạng bước tới, lễ phép gật đầu nói lời cảm ơn.
Tiêu Nhược cẩn thận giúp anh dùng tay bảo vệ mép trên của cửa xe, sau khi Hứa Gia Ngôn ngồi vào, cô nhẹ nhàng đóng cửa, lên xe từ bên kia.
Hứa Gia Ngôn không thích cười, cho dù cười cũng chỉ vì lễ phép, hơi mím chặt môi, ánh mắt trong veo: “Tôi sống ở Hồng Phong Uyển, rất gần.” Anh sẽ không làm chậm trễ thời gian của cô.
Tiêu Nhược khó nghĩ, không biết nói gì, nói lắp: “Vậy vậy… thì đến chỗ anh trước.”
Anh vẫn câu nói cũ: “Cảm ơn.”
Đi được một km, sau khi chờ đèn giao thông, xe chạy đến khu Hồng Phong Uyển chưa đầy 5 phút.
Hứa Gia Ngôn hạ cửa kính xuống, ông chú bảo vệ nhìn thấy anh lập tức mỉm cười: “Thầy Hứa tan làm rồi à.” Vừa nói vừa nâng rào chắn lên.
Hứa Gia Ngôn lịch sự mỉm cười gật đầu nói lời cảm ơn.
Chiếc xe dừng lại ở lối vào khu một tòa nhà số 9.
Hứa Gia Ngôn móc ví ra, lấy một tờ hai mươi tệ, đưa cho tài xế nói: “Không cần thối lại.”
Đi taxi một km thì cùng lắm chỉ mười hai tệ.
Hứa Gia Ngôn xuống xe, lại nói lời cảm ơn với Tiêu Nhược.
Ngay khi tài xế chuẩn bị đạp ga, Tiêu Nhược đột nhiên nói: “Chờ tôi một chút.”
Cô xuống xe, đứng dưới mưa phía sau lưng anh “Hứa Gia Ngôn.”
Hứa Gia Ngôn khẽ cau mày, cô ấy biết tên anh?
Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt xa lạ và hờ hững.
“Có việc gì không?” Anh hỏi.
Tiêu Nhược chạy đến, mưa làm ướt tóc và chiếc áo khoác trắng của cô, chiếc túi trắng bằng bông của cô mới mua cũng bị làm ướt hết.
Sau khi nghe chương trình tin tức của anh trong ba năm, cô cũng biết anh là một người lạnh lùng và kiêu ngạo. Cô cũng đã điều tra và biết rằng anh không cha không mẹ, chân trái bên dưới của anh bị cắt cụt. Biết anh sống ở nhà số 102, Hồng Phong Uyển, cô gái gặp ở trước cổng thích anh.
Cô cũng rất thích anh, thích anh, thích anh ba năm, thích khi ngủ mơ về anh.
Cô đứng dưới mưa cách anh một mét. Mưa rơi trên mi, run rẩy và đáng thương.
Hứa Gia Ngôn không kìm được mà tiến lại gần cô hai bước, chiếc ô trong tay anh nghiêng về phía cô một chút.
Anh thấy cô không nói gì, lại hỏi: “Có chuyện gì không?”
Tiêu Nhược nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Cô được nhận vào Đại học năm mười sáu tuổi và gia nhập tập đoàn Tiêu thị khi tốt nghiệp đại học ở tuổi hai mươi. Cô theo bố cô vào thương trường dốc sức làm quen với sấm rền gió cuộn. Nhưng khi gặp anh, lại không nói nên lời, cô chỉ tay vào anh “Dù của anh... anh có thể cho tôi mượn được không?”
Vốn dĩ muốn cho anh mượn dù, nhưng trời không thuận theo ý người, nên cô chỉ có thể hỏi mượn anh.
Tài xế chờ có chút sốt ruột, ngồi trong xe hét lên: “Cô có đi nữa hay không?”
Tiêu Nhược ngoảnh mặt làm ngơ, đôi mắt phượng và tâm đều nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang cầm dù che cho cô.
Hứa Gia Ngôn do dự hai giây rồi đưa cho cô, không hiểu sao anh lại nói: “Hãy cẩn thận.” Cô là một cô gái tốt, có trái tim nhân hậu và đã giúp đỡ anh rất nhiều lần.
Tiêu Nhược không cầm dù trong tay anh, đôi chân mang đôi giày màu trắng bước lại gần anh, cô được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Đưa anh vào rồi tôi về.”
Hứa Gia Ngôn gật đầu, không nói gì, tay chống nạng mảnh khảnh ướt đẫm nước mưa vì chiếc dù nghiêng về phía cô.
Sau khi vào cửa Hứa Gia Ngôn đưa dù cho cô, gật đầu rồi quay người đi.
Tiêu Nhược nhìn cái chân trái hơi khập khiên của anh cắn chặt môi dưới.
Con người anh lạnh lùng hơn cô nghĩ, không có ánh sáng trong đôi mắt đẹp đó, lạnh lẽo và cô đơn như đêm đen trong ngày mùa đông.
Tiêu Nhược quay lại xe taxi, chưa cho ông chú một trăm tệ, “Đưa cho tôi tờ hai mươi tệ vừa rồi anh ấy đưa cho chú.” Lại dặn dò một câu: “Đừng lấy nhầm tờ khác.”
Tài xế sửng sốt, bĩu môi lắc đầu, lúc nãy vẫn còn rộng lượng giờ lại keo kiệt như vậy đúng là phụ nữ.
Tài xế tìm được tờ hai mươi tệ vừa rồi, quay đầu đưa cho cô.
“Bác tài quay lại đài phát thanh.”
Tài xế liếc nhìn kính chiếu hậu, dường như hiểu ra điều gì đó.
Vào sáng thứ hai, các giám độc điều hành cấp cao của Tiêu thị sẽ có một cuộc họp.
Cuộc họp đang diễn ra một nửa, thì điện thoại trên bàn của Tiêu Nhược rung lên.
Là một tin nhắn: Tiêu tổng, Hứa tiên sinh đang mua xe lăn ở tầng một của Trung tâm thương mai.
Trung tâm thương mại ngay bên cạnh.
Tiêu Nhược cất điện thoại vào, nhẹ nhàng nói với mười mất giám đốc điều hành: “Cuộc họp tạm dừng một tiếng.” Nói xong cô đứng dạy đi ra khỏi phòng họp.
Trong phòng họp, mười mấy giám đốc điều hành nhìn nhau thì thầm.
Vào buổi sáng thứ hai không có nhiều người trong trung tâm thương mai.
Hứa Gia Ngôn chống gậy bước vào cửa hàng thiết bị y tế.
“Xin chào, ở đây có xe lăn chạy bằng điện không?”
“Có ạ!” Nhân viên bán hàng dẫn anh vào bên trong, chỉ vào bốn chiếc xe lăn đặt dựa vào tường: “Những mẫu xe này đều là xe điện.”
Hứa Gia Ngôn nghiêm túc nhìn, hỏi: “Có thể ngồi thử không?”
“Có thể ạ.”
Tiêu Nhược ở nơi làm việc thường xuyên mặc âu phục, một chiếc áo gió màu hạt dẻ, một bộ vest đen và một chiếc áo sơ mi trắng. Một đôi giày cao gót màu đen cao đến mắt cá chân. Không xinh xắn và dễ thương nhìn không phù hợp với độ tuổi của cô ấy, nhưng thanh lịch và đáng sợ.
Có hai người mua thiết bị y tế ở trung tâm thương mại tầng một. Các cửa hàng nằm sát nhau nên rất dễ tìm.
Cách ô cửa kính trong suốt, Tiêu Nhược nhìn sơ một cái là thấy Hứa Gia Ngôn đang cố gắng ngôi lên chiếc xe lăn.
Cô nuốt nước bọt, xoa ngực để làm cô bình tĩnh rồi tự nhiên bước vào.
“Xin chào, ở đây có gậy dành cho người già không?”
Nhân viên đang giải thích cách sử dụng xe lăn điện cho Hứa Gia Ngôn lập tức đứng thẳng dạy.
“Có ạ!”
Tiêu Nhược giả vờ tình cờ gặp mặt, ngạc nhiên hỏi anh: “Thật là trùng hợp.”
Đúng vậy thật là trùng hợp.
Người bán hàng bước tới hỏi cô: “Cô muốn cây gậy một chân hay bốn chân.”
Tiêu Nhược từng thấy loại mà Hứa Gia Ngôn đang dùng. Cô ra hiệu: “Cái loại mà có thể gấp lại được.”
Người bán hàng đã hiểu và dẫn cô đến quầy hàng bên kia, giới thiệu một số loại.
Tiêu Nhược liếc nhìn Hứa Gia Ngôn cách đó không xa đang nhìn bản hướng dẫn sử dụng, cô nói nhỏ với nhận viên bán hàng: “Cứ làm việc của cô đi, tôi sẽ tự xem.”
“Vâng ạ.” Cô nhân viên quay lại với Hứa Gia Ngôn hỏi anh: “Anh có cần ngồi thử chiếc khác không?”
“Chúng gần giống nhau phải không?” Hứa Gia Ngôn hỏi.
Nhân viên cửa hàng trả lời: “Cách sử dụng đều như nhau, chỉ khác về chất liệu mà thôi ạ.”
Hứa Gia Ngôn chỉ vào chiếc mà anh đã ngồi thử hỏi: “Loại này bao nhiêu tiền?”
“Đây là loại có mức giá tầm trung 8999 tệ.” Người bán bắt đầu nói các chương trình khuyến mãi: “Cửa hàng chúng tôi hiện đang có chương trình, anh có thể được giảm 6,5% nếu mua từ 30000 tệ và giảm 7,8% nếu mua từ 50000 tệ.
Tiêu Nhược vừa nghe lén vừa nhìn những cái nạng trong quầy, tất cả đều chưa đến một nghìn tệ.
Tiêu Nhược muốn giúp anh đặt hàng, bắt đầu tìm những thứ đắt tiền trong cửa hàng.
Sau khi đi loanh quanh, đôi mắt cô sáng rực khi nhìn thấy bảng giá bốn mươi lăm nghìn đô la: “Loại xe lăn này có thể leo lên được cầu thang sao?”
Nhân viên bán hàng lập tức bước tới và nói: “Đây là xe lăn chạy bằng điện thông minh – có dây xích đi đường dài, lên xuống tám mươi tầng không thành vấn đề. Có thể gấp gọn dễ dàng và điều chỉnh tốc độ.”
“Vậy cô lấy cho tôi một chiếc.”
Nhân viên thấy cô sảng khoái như vậy, lập tức nói: “Vâng cô chờ tôi một chút.”
Lúc này Hứa Gia Ngôn đặt cái nạng lên đùi ngồi lên xe lăn đó, nhân viên lập tức ngẩng đầu lên nói: “Nếu anh thích cái đó, anh có thể đặt một đơn hàng giống cô ấy.”
Hứa Gia Ngôn chỉ muốn xem một lần, lịch sự từ chối.
Tiêu Nhược thấy anh đi về phía cửa, Tiêu Viêm chạy đến chỗ anh, đôi giày cao gót kêu “Lộc cộc.”
“Anh không thích sao?”
Hứa Gia Ngôn sửng sốt trước câu hỏi của cô, sau đó lắc đầu.
Thấy anh lại rời đi, cô lo lắng nắm lấy cánh tay anh, lo lắng nuốt nước bọt vào miếng: “Anh không thích phong cách đó hay vì nó đắt tiền?”
Hứa Gia Ngôn nhìn xuống và nhẹ nhàng rút cách tay ra.
Tiêu Nhược lúc này mới nhận ra mình có chút hớ hênh.
Cô cúi đầu nói: “Tôi xin lỗi.”
Anh nói: “Không sao.”
Hứa Gia Ngôn vừa bước đến cửa và nghe thấy một câu rất đau khổ phía sau anh__
“Anh có thể giúp tôi đặt hàng được không? Tôi thiếu ba mươi vạn.”
Hứa Gia Ngôn nhìn lại, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương cầu cứu của cô, có vài giây thất thần.
Khuôn mặt của cô rất nhỏ, nhỏ cỡ một bán tay, một đôi mắt phượng cong cong, lúc không cười thì lạnh lùng, lúc thì giả vờ ngây thơ đáng thương, lúc thì nhíu mày như đứa nhỏ vô hại rất giống một tiểu hồ ly.
Cô muốn bắt thư sinh dịu dàng này về hang của tiểu hồ ly, yếu ớt hỏi: “Có được không?”
Lông mày sắc bén, ánh mắt tái nhợt khi nhìn người khác, lúc này anh nhìn vào mắt cô có một tia sáng vụt qua.
Anh nói: “Được rồi.”
Cô cười.
Hứa Gia Ngôn chi ra 5849 tệ để mua chiếc xe điện mà anh cần, và cho Tiêu Nhược 29.250 tệ để mua một chiếc xe lăn leo cầu thân thông minh bằng điện.
Nhưng cô rất vui vẻ, cô thật hạnh phúc, đôi mắt phượng cười thành vầng trăng khuyết.
Tiêu Nhược đẩy một vòng xe lăn cầu thang điện thông minh trở về công ty.
Thư ký ngạc nhiên, vội vàng chạy đến: “Tiêu tổng, ngài muốn tặng cho ai sao?”
Tiêu Nhược buông tay bước đến, hớn hở bỏ đi, để lại một câu: “Tôi sẽ tặng.”
Thư Ký: “?” Không ai trong gia đình cô sử dụng thứ này.
Đêm đó, Tiêu Nhược vẫn ngồi trong xe ô tô đậu trước tòa đài phát thanh, buồn rầu.
Trời mưa không tốt, đường trơn trượt, dù chống nạng hay ngồi xe lăn, việc sử dụng ô đều rất bất tiện.
Trời mưa cũng tốt, cô có lý do để đến gần anh.
Nhưng anh đã mua một chiếc xe điện mới, anh có thể tự giải quyết các vấn đề dù trời nắng hay trời mưa.
Cô liếc nhìn chiếc dù đen được gấp gọn gàng trên chân mình, mũi cô chùng xuống.
Mưa vẫn đang rơi và dự báo thời tiết cho biết ngày mai hết mưa trời quang đãng.
10 giờ 55, Hứa Gia Ngôn ngồi xe lăn ra khỏi tòa nhà, nhìn thoáng qua Tiêu Nhược đã nhận ra chiếc xe lăn anh đang ngồi là chiếc cũ. bởi vì màu sắc chiếc xe lăn khác nhau.
Tại sao anh không đi chiếc xe lăn điện mới mua?
Hứa Gia Ngôn hôm nay mặc áo mưa bên ngoài, dùng hai tay quay bánh xe ra cổng.
Khi rẽ vào góc cua, một người đàn ông cầm dù không để ý đến anh, chạy vội nên cẳng chân đυ.ng vào xe lăn.
Có thể anh ta rất đau, người dàn ông nhe răng trợn mắt chửi: “Đi đường không có mắt à!”
Hứa Gia Ngôn đẩy xe lăn lùi về sau một chút rồi nhỏ giọng xin lỗi.
Người đàn ông chửi thêm vài câu rồi bỏ đi.
Đứng cách đó hai mét, Tiêu Nhược một tay cầm dù một tay cầm điện thoại, dù che hết nửa người cô, tiếng mưa cũng che mất giọng nói.
Đường lên dốc trơn trượt, xe lăn không vững, lúc lên dốc thì cứ tuột về phía sau, đúng lúc có một đôi tay trắng đỡ lấy lưng ghế.
Hứa Gia Ngôn quay đầu.
Lại là cô.
Thời gian gần đây anh thường xuyên gặp cô, mưa dầm dề liên tiếp ba ngày, anh thấy cô ba lần.
Ồ không đúng còn gặp cô mua xe lăn ở trung tâm thương mai vào buổi sáng, anh gặp cô bốn lần trong ba ngày.
Có lẽ vì đã gặp nhau thường xuyên hơn, ánh mắt của anh dịu xuống trong ánh đèn đường mờ nhạt, không còn lạnh lùng như trước đây.
Nhưng anh vẫn chỉ nói: “Cảm ơn.”
Cô vẫn đẩy anh đến mặt đường phẳng.
Anh mặc áo mưa còn cô thì ướt sũng dưới mưa.
Cô đứng phía sau hỏi anh: “Xe lăn điện anh mua đâu rồi?”
Hứa Gia Ngôn nhẹ nhàng giải thích: “Xe lăn điện không thích hợp dùng trong những ngày mưa.”
Hóa ra là như vậy.
Vậy thì cô có thể giúp anh đi đoạn đường lên dốc xuống dốc này trong những ngày mưa gió, khóe miếng cô mỉm cười.
Anh lại nói một lời cảm ơn khác, đối với anh cảm ơn tương đương với lời tạm biệt.
Nói xong quay xe lăn rời đi.
Tiêu Nhược vẫn như cũ đứng đó đợi anh quẹo vào góc cua rồi mới quay về.
Chiếc Mercedes-Benz màu đen chỉ cách cô năm sáu mét.
Lúc cô quay lại,ánh mắt cô thay đổi, như thể cô bị dao cứa vào.
Người lái xe kiêm vệ sĩ Vương Hưng ngồi ghế sau ôm chặt một người đàn ông, người đàn ông đó trong miệng ngậm đồ vật hét lên “Ô ô”.
Thư ký ngôi ở ghế lái.
Chiếc áo khoác màu hạt dẻ trên người Tiêu Nhược đã ướt đẫm, cô lau nước mưa trên người mình hai lần rồi ngồi vào ghế lái phụ.
Tài xế kiêm bảo vệ Vương Hưng ngồi ở ghế sau, bắt lấy vai người đàn ông kéo anh ta ra khỏi xe và ném anh ta trên mặt đất.
Người đàn ông rơi xuống bùn tay chân run rẩy, mạnh mẽ lùi lại.