Trẫm Mang Thai Con Của Phản Tướng Kiếp Trước

Chương 63

Trăm vạn đại quân thiết kỵ san bằng kinh thành, bốn phương bốc lên khói trắng, máu tươi bắn tóe khắp đền đài lầu các, dấu vết gϊếŧ chóc tàn phá vương vãi khắp nơi.

Gió giục mây vần, non sông đổi sắc, Xích Hổ vi vương.

Những kẻ tùy tùng vui mừng mời chủ soái bước lên Thiên đài cao chót vót, dưới khoảng sân rộng lớn trước đài là một đám hàng thần đang quỳ mọp.

Hắn đứng trên đài cao, ngạo nghễ nhìn xuống đám quan viên mặc bào đỏ lụa tía khúm núm như giun dế, đáy mắt tràn đầy chế nhạo: "Triều Nguyên đế ở đâu?"

Chúng quan viên ai nấy đều run rẩy, mặt mày hổ thẹn, không ai dám nói một câu nào, cả Thiên đài to lớn lặng ngắt như tờ.

Chẳng bao lâu sau, một kẻ nội thị đánh bạo lên tiếng, thưa rằng: "Bẩm Đại vương, nô tài nhìn thấy tội nhân kia đi về phía Thiên điện, cách Tây Điện không xa."

"Ồ?" Xích Hổ Vương ra chiều tán thưởng, "Dẫn bản vương đến đó."

Nội thị nghe thế thì mừng thầm trong bụng, biết cơ hội đổi đời nằm ngay trong tầm tay, chân tay gã run lẩy bẩy, vấp váp mấy lần mới đứng lên được, rồi khom lưng cúi đầu dẫn đường cho Xích Hổ Vương.

Xích Hổ Vương dẫn theo một đám binh tướng hùng hổ đi về phía Tây Điện. Tay nội thị kia chẳng mấy khi được dịp đắc ý như thế, cho nên nào dám lãng phí kỳ ngộ, gã nghiêm mặt, hết lời kể lể nịnh nọt.

"Ban nãy nô tài phát hiện tội nhân kia lén lút đi đâu đó, mới tìm cách theo dõi, đặng còn bẩm báo cho Đại vương. Sau thấy nó vào Tây Điện thì không dám ngần ngừ thêm, bèn lập tức đến bẩm báo."

Gã trộm quan sát vẻ mặt Xích Hổ Vương, rồi chỉ tay về phía trước: "Đại vương, đằng kia chính là Tây Điện."

Xích Hổ Vương ngẩng đầu nhìn cung điện hoang tàn trước mắt, trên môi thoáng một vệt giễu cợt: "Ngươi tên gì?"

Nô tài kia nghe vậy thì mở cờ trong bụng, vội nói: "Nô tài tên là Vương Hỉ, trước đây là người hầu của Dung Hoa Cung."

Bên tai gã chợt vang lên một tiếng cười, không biết vì sao, tiếng cười này làm gã rợn cả người.

Người chủ soái cao lớn dừng bước, gò má hơi nghiêng về phía gã, ý cười trên mặt hắn đã tắt ngóm, cả người tỏa ra khí thế lạnh lẽo bức người. Nội thị tái cả mặt, nhưng còn chưa kịp hô lên tha mạng, thì một tia sáng trắng đã ập về phía gã. Hai con mắt của gã trợn trừng, máu tươi trào ra cổ họng, cả người nặng nề ngã trên mặt đất.

Xích Hổ Vương thu đao, thoáng nhìn cái xác còn đang co giật trên đất, hắn cười khẩy một tiếng. Chỉ có chốn dơ bẩn như kinh thành này mới đẻ ra được nhiều giòi bọ như thế.

Hắn không thèm để ý nữa, mà tiếp tục sải bước về phía cung điện tiêu điều kia.

Cỏ cây rậm rạp, hoang vu um tùm.

Xích Hổ Vương khẽ nhíu mày, Triều Nguyên đế không dưng lại đến cái chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi này làm gì. Hắn sinh lòng cảnh giác, bèn lệnh cho mọi người đề phòng, cẩn thận đi vào.

Vừa bước vào cửa chính, chợt nghe thấy tiếng vải vóc bị xé toạc, tiếp đó là tiếng cười hèn mọn hỉ hả.

"Ngủ với hoàng đế cơ đấy, thích nhá."

"Chà chà... Da thịt non mềm thế này, bọn cha con họ nhà Tư Mã có số hưởng thật!"

Xích Hổ Vương thấy vậy, sắc mặt đen xì, đội quân nghiêm túc kỷ luật mà hắn đã dày công răn đe huấn luyện, nay lại để xảy ra sự việc này ngay trước mặt hắn.

Tào Cương sớm nhận ra hắn đang phẫn nộ thì không dám chần chờ thêm, vội vàng dẫn binh mã phá cửa xông vô. Khi Xích Hổ Vương nhấc chân bước vào điện, hai tên binh sĩ đang quỳ trên mặt đất đã sợ đến tái cả mặt, chỉ biết cúi đầu lạy lục van lơn, nhưng tất cả đã muộn, bóng sáng lóe lên, dưới lưỡi đao của Xích Hổ Vương lại có thêm hai vong hồn. Máu me văng tung tóe.

Ai nấy đều lặng thinh, không dám thở mạnh, chỉ đứng một chỗ mà chắp tay chờ đợi.

Xích Hổ Vương chậm rãi tiến lên phía trước.

Một dáng người đang nằm trên mặt đất, tư thế vặn vẹo, hẳn là đã chết ngắc từ lâu. Trên mặt y đắp một mảnh vải, máu thấm ra ngoài trông thật ghê người. Phục sức đế hoàng trên người y đã bị lôi kéo ngổn ngang, để lộ ra một phần da thịt trắng như tuyết. Quần đã bị cởi đến đầu gối, xem chừng là còn chưa bị vấy bẩn.

Xích Hổ Vương mỉm cười đầy trào phúng.

Kể ra thì hắn chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy Triều Nguyên đế bao giờ. Kẻ ấy chẳng qua chỉ là luyến sủng của bọn người Tư Mã gia, mỗi khi lên triều cũng chỉ biết trốn sau bức rèm che dày nặng, làm một con rối biết nghe lời. Tuy hắn có chiến công hiển hách, nhưng phẩm bậc rất thấp, chỉ có thể đứng hàng cuối cùng, nên thành ra ngay cả vóc dáng của hoàng đế trông ra sao cũng không thấy rõ.

Cái lần cách nhau gần nhất, là khi hắn phủ phục trên sàn, cầu được kết hôn cùng một nàng cung nữ trong cung. Năm ấy Tây Bắc đại thắng, hắn lập được công lớn, nên hy vọng rằng có thể lấy chiến công này để xin bề trên ban cho một người. Nhưng mà bóng người mơ hồ sau rèm kia vẫn cứ lặng thinh, chẳng nói chẳng rằng. Trong sự yên lặng như vậy, lòng hắn dần nguội lạnh. Sau đó, sự yên lặng bị phá vỡ, tiếng trách cứ của Tư Mã Dục vang lên, mắng hắn nào là cậy công làm càn, nào là không biết phải trái.

Chiến công của hắn không cứu được A Anh, cũng không cứu được 'tỷ tỷ', cho nên hắn tìm đến một con đường khác.

Nhiều năm trôi qua, không ngờ rằng lại gặp nhau như thế này.

Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, dùng thanh đao còn thấm huyết nâng lên tấm vải màu vàng loang lổ máu trên mặt y, rồi một khuôn mặt rách nát be bét xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Xích Hổ Vương khẽ chau mày, trong lòng chợt cảm thấy có gì đó không đúng.

Tại sao lại là gương mặt như vậy, thần kinh hắn căng lên bần bật, hắn tức giận nghĩ thầm, tại sao lại là gương mặt như thế này! Nhưng hắn lại không cách nào biết được y nên mang dáng dấp thế nào mới phải. Hắn nôn nóng, bụng cồn cào, sự luống cuống bất an này khiến đầu óc hắn như muốn nổ tung vì đau đớn.

Dường như có một tia sét bổ xuống người hắn, tầm mắt dần dần rõ ràng.

Hàng mi vừa nhấc lên, đã nhìn thấy một đôi mắt ngậm sương đang dịu dàng nhìn lại, hai gò má trắng nõn của y điểm đôi lúm đồng tiền, môi son hé mở, gọi đầy tha thiết: "A Liệt..."

Xích Hổ Vương vui vẻ, bèn nghiêng người vươn tay về phía người kia, nhưng bàn tay kia còn chưa kịp chạm vào y thì cảnh tượng trước mặt chợt nhòe đi, hóa thành từng đợt sóng rung động, gương mặt kia biến mất tựa như một ảo ảnh.

Xích Hổ Vương hoảng hốt, vội vàng đuổi theo, bỗng nhiên bước chân bị hẫng một nhịp, cả người như rơi vào vực sâu.

"A Liệt... A Liệt..."

Nghê Liệt đổ mồ hôi đầy đầu, thở phì phò như trâu, chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt mềm mại trong ngần như nước kia cũng rơi vào mắt hắn, Nghê Liệt ngẩn ngơ vươn tay vuốt ve khuôn mặt người nọ.

Ban mai xuyên thấu qua rèm lụa, trên khuôn mặt trắng trẻo như sương tuyết của người ấy không hề có bất kỳ vết thương nào.

Nghê Liệt nuốt khan, trong lòng chợt hụt hẫng, khó chịu vô cùng. Hắn nhủ thầm, không sao cả, đều là chuyện đời xưa; kiếp này, hắn ham mê nhan sắc của y như thế, sao có thể cho phép y dùng dao hủy hoại khuôn mặt tuyệt đẹp này, cắt cho nó máu thịt be bét như thế.

Tiếng pháo hoa bên ngoài vẫn còn đó, lúc xa lúc gần.

Hôm nay là Mồng Một đầu năm.

Giai nhân trước mặt vuốt ve khuôn mặt hắn, khẽ nghiêng người ghé vào tai hắn mà thì thầm điều gì, có lẽ là những lời chúc phúc cát tường linh tinh. Đôi tay mềm mại của y ôm lấy gương mặt, hôn lên đôi mắt hắn, đối đãi với hắn dịu dàng như với một đứa trẻ.

"A Liệt..."

Y lại hôn lên khuôn mặt của hắn, tràn đầy yêu thương.

"A Liệt..."

Nghê Liệt đột nhiên ngồi dậy, vội vàng buộc dây xỏ giày, hắn chưa bao giờ cảm thấy hoảng loạn như vậy, thậm chí còn quên cả khoác áo ngoài, chỉ biết chạy trối chết.

Người còn lại ngồi trên giường, thở dài một hơi, co người lại, giống như một chú chim non gãy cánh. Y cọ cọ hai má vào chiếc áo khoác còn vương hơi thở của người thanh niên, sau đó nhắm mắt lại, từ nơi khóe mắt, có một giọt nước mắt lặng lẽ trượt xuống.