Trẫm Mang Thai Con Của Phản Tướng Kiếp Trước

Chương 31

Đêm đã khuya, nhưng Lý Nguyên Mẫn vẫn chưa đi ngủ. Dưới ánh đèn, y mở một một mảnh lụa bố, bên trên có những hàng chữ bé li ti, cẩn thận đọc kỹ nội dung trong đó.

Y không có thế lực riêng, nên lúc vừa tới Lĩnh Nam quả thật không khác gì mắt mù tai điếc. Tuy tám năm nay rất vất vả, nhưng bù lại, cuối cùng cũng nuôi dưỡng được không ít tai mắt.

Mấy ngày trước đây, một thám tử mà Lý lão tướng quân bố trí ở kinh thành đã mang về cho y một tin tình báo không tưởng tượng nổi —— Hóa ra, Viên Sùng Sinh là tay sai của Vương Triều Loan, nhận lệnh ả đến Lĩnh Nam bòn rút của cải.

Y không ngờ rằng vùng đất Lĩnh Nam xa xôi hẻo lánh này vậy mà cũng bị Vương Triều Loan để ý, khóe miệng y hiện lên một nụ cười lạnh lùng, lại tiện tay cầm mảnh vải đưa đến trước ngọn nến, đốt đi.

Nói vậy, hẳn là năm ấy sự việc gom góp tiền bạc để bù vào số ngân lượng cứu tế thiếu hụt ở Chiết Tây đã làm Vương Triều Loan khánh kiệt, nhà mẹ đẻ của ả không quyền không thế, nên phải dùng tiền bạc để thu mua lòng người. Thế nhưng, nay Minh Đức đế đã cao tuổi, đảng phái của Đại hoàng tử theo dõi ả sít sao, cho nên ả đành tính đến việc nhũng nhiễu nơi này —— So với những vùng đất phong khác, Lĩnh Nam đường sá xa xôi, đã là nơi núi cao hoàng đế xa, nếu như xảy ra việc gì, muốn trình báo tin tức cũng phải mất mười ngày nửa tháng có khi, mà như vậy cũng dễ cho ả động tay động chân bịt đầu mối. Hơn nữa, trong ấn tượng của Vương Triều Loan, phiên vương của Lĩnh Nam chính là đứa con hoang ở Tây Điện năm xưa - chỉ là một thằng oắt nhu nhược yếu hèn. Một vùng đất màu mỡ như vậy, sao ả có thể bỏ qua cho được.

Nghĩ đến ả đàn bà quyến rũ nhưng tâm địa như rắn rết kia, Lý Nguyên Mẫn không kìm được mà xoa trán.

Vương Triều Loan là kẻ tâm tư thâm độc, lại vô cùng đa nghi. Tuy việc thả hổ năm ấy được y tính toán rất kỹ, nhưng chưa chắc Vương Triều Loan đã không nghi ngờ y. Không biết bây giờ ả có còn tin vào câu chuyện quỷ đói Chiết Tây năm xưa không nữa.

Nhưng nhiều năm rồi không thấy ả làm khó dễ, hẳn là cũng còn kiêng kỵ.

Dù thế nào đi nữa thì nước đã ngập đến chân rồi, nhất định phải hành động. Có đôi khi, nhẫn nhịn chưa chắc đã bảo vệ được mình, mà còn tạo cơ hội cho sài lang hổ báo từng bước ép sát, để rồi không còn đường lui —— Vất vả lắm y mới tìm được chỗ đứng ở đất Lĩnh Nam này, nhất quyết không được để bất kỳ kẻ nào phá vỡ hết thảy sự yên ổn mà y đang có.

Có điều, phải tính toán từng bước một, mọi thứ phải làm thật cẩn thận, tránh để lại sơ hở.

Có lẽ là do đêm đã khuya, trong lòng y bỗng nổi lên rất nhiều băn khoăn về cái gọi là vận mệnh.

Vận mệnh thật sự rất khó đoán, mặc dù y sống lại một đời, thay đổi một phần số mệnh, nhưng từ đó cũng kéo theo vô vàn hệ lụy khác. Dường như đó là thứ không cách nào khống chế được.

Chẳng hạn như, vì cứu Nghê Liệt khỏi Thú phòng, y mất đi người bạn thân duy nhất. Chẳng hạn như y ngăn Vương Triều Loan tham ô ngân sách cứu tế Chiết Tây, lại khiến ả chuyển mục tiêu đến vùng đất Lĩnh Nam này. Sự việc kiếp trước lần nữa lặp lại, chẳng qua là thay vì bách tính Chiết Tây chịu cảnh lầm than, thì tai họa lại rơi xuống đầu nhân dân Lĩnh Nam mà thôi.

Không biết lần này, vì quyết định của mình mà tình thế ở Lĩnh Nam sẽ chuyển biến như thế nào. Nhưng dù có ra sao, y nhất định sẽ dùng toàn lực khống chế bằng được, tránh cho thế cục chuyển biến xấu.

Sóng ngầm đang cuộn trào trong lòng Lĩnh Nam. Phương thức truy thu hoa màu mới được ban hành, cùng với việc Phủ Tuần đài thờ ơ với nạn giặc cướp hoành hành, hai việc này đã làm cho tiếng oán than của bách tính Lĩnh Nam dậy cả đất trời.

Là kẻ đã đi qua hai kiếp người, Lý Nguyên Mẫn thấu hiểu sâu sắc sức mạnh đáng sợ của thứ gọi là 'lòng dân'. Có lẽ ban đầu triều đình còn có thể dùng tiền bạc, luật pháp, hay bạo lực để răn đe, nhưng điều đó chỉ giải quyết được mặt nổi của vấn đề. Tuy bề ngoài nhìn như trời yên biển lặng, nhưng căn nguyên sâu xa đã sớm thành u nhọt thối rữa. Mãi đến khi cường quyền không còn trấn áp được nữa, mâu thuẫn sẽ bùng lên, để rồi thế gian loạn lạc, máu chảy thành sông.

Trong kiếp trước, Chiết Tây bị nạn lũ lụt, bách tính lưu lạc khắp nơi, triều đình bèn lệnh cho Hộ bộ phân phối ngân lượng để giúp đỡ nạn dân thiên tai. Thế nhưng, số ngân lượng này lại bị Vương Triều Loan cấu kết với Tri phủ Chiết Tây âm thầm nuốt trọn, cuối cùng dẫn đến việc lưu dân bạo loạn, khởi nghĩa khắp nơi. Sau này, Lĩnh Nam cũng xảy ra đại hạn, dẫn đến vô số bách tính đói khổ. Để bình định mối họa kéo dài suốt mấy năm ấy, Bắc An đã tổn thất gần một phần ba binh lực, nhưng vô ích, tất cả những sự kiện trên đã để lại mầm họa cho sự diệt vong của cả vương triều sau này.

Có thể nói, kẻ công phá kinh thành là Xích Hổ quân, nhưng căn nguyên sâu xa của nó, chính là 'lòng dân'.

Tuy Lý Nguyên Mẫn có lòng trắc ẩn, nhưng y cũng tự biết khả năng của mình có hạn, nếu không gặp phải vấn đề nghiêm trọng, y sẽ không lo chuyện bao đồng. Thế nhưng những sự kiện đã xảy ra trong kiếp trước khiến y không thể ngoảnh mặt làm ngơ trước trước cái gọi là 'lòng dân' này, đây cũng là điều mà hiện giờ y lo lắng.

Lý Nguyên Mẫn nhìn ván cờ trên bàn, cờ đã vào thế khó, y khẽ cắn quân cờ đang vân vê trên tay, ánh mắt sâu thẳm.

Những ngày gần đây, Nghê Liệt đã dẫn hai phần ba binh sĩ trong phủ đi cùng người của các tộc trưởng, chia thành những đội dân binh tự vệ, nhưng đất trời Lĩnh Nam bao la, chừng ấy vẫn chưa đủ. Lòng dân bất mãn, tiếng oán sôi trào, tiếc thay, lúc này Viên Sùng Sinh vẫn còn đương ôm mộng đẹp vơ vét tiền bạc để nịnh bợ Quý phi nương nương trong kinh cơ đấy.

—— Sự tình đã đến nước này, vậy thì thay vì đè ép nó, ta hãy thôi thúc nó bộc phát đi thôi.

Con ngươi Lý Nguyên Mẫn rung động, y mân mê quân cờ trên tay, rồi nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ.

***

Bên trong từ đường rộng lớn, các vị tộc trưởng vây quanh một nhóm phụ nữ và trẻ con đang quỳ khóc nỉ non, bên cạnh đó là một người quấn đầy băng trắng nằm trên mặt đất, cả người bất động, mặt mày xanh xao, không biết là còn sống hay đã chết.

Một tiếng thông báo từ ngoài cửa vang lên, Lý Nguyên Mẫn ăn vận một thân quần áo trắng, cùng mấy người hộ vệ vội vàng tiến vào.

Khuôn mặt y nghiêm nghị, trước tiên y ra cho lệnh Tiền thúc đi vào cứu người bị thương, sau đó đến nâng những người đang quỳ trên đất dậy.

Thấy Quảng An Vương dung mạo như thần tiên cũng có mặt, thôn phụ đi đầu càng gào khóc dữ dội, biết bao uất ức căm hận đã có nơi trút xuống, bà ta bèn không ngừng khóc kể: "Quảng An Vương, ngài phải đòi lại công bằng cho tiện phụ!"

Người phụ nữ này là vợ cả của người đàn ông đang nằm trên đất, ông ta là Giang tộc trưởng ở trấn Thanh Hà. Trấn Thanh Hà nằm ngay rìa biên giới, thường xuyên bị giặc Oa trà trộn cướp bóc. Phủ Tuần đài không những không phái binh đến xử trí, mà còn viện dẫn chính sách mới rồi tăng thêm sưu cao thuế nặng, các thôn dân không thể chịu được cảnh này, bèn nghe lời Giang tộc trưởng dẫn dắt, rồng rắn kéo đến Phủ Tuần đài đòi quan trên giải thích. Sau một lúc lời qua tiếng lại, bọn họ xảy ra xung đột với quan binh của Phủ. Đến khi Thích tộc trưởng chạy tới nơi thì những người cầm đầu đã bị đánh đập bắt bớ đi hết cả, tình hình hết sức hỗn loạn.

"Sao chúng ta có thể im lặng cho được!" Người đàn bà uất hận mà quệt nước mắt: "Mấy năm trước còn có thể dư ra vài đồng mua bộ đồ mới cho mấy đứa nhỏ, nhưng năm nay thì hay rồi, đòi thu sáu phần mười hoa màu của chúng ta, lại thêm giặc Oa cướp bóc, đến bây giờ ngay cả cơm cũng không có mà ăn! Tên tuần đài này! Muốn bắt chẹt chúng ta đến chết!"

"Phu quân ta chẳng qua là thấy các vị chòm xóm láng giềng khổ cực quá, nên mới tụ tập vài người đến chỗ quan trên trình bày, ai mà ngờ được là suýt chút nữa mất mạng!"

"Điện hạ! Ngài nhất định phải đòi lại công bằng cho chúng ta!"

Người đàn bà kia vừa khóc vừa mắng, những người phụ nữ trẻ con khác thấy vậy cũng khóc theo, tình cảnh hết sức bi thảm.

Lý Nguyên Mẫn thở dài, gọi Nghê Anh dìu các vị thôn phụ trẻ em này sang một bên nghỉ ngơi.

Thích tộc trưởng tiến lên đón y, đầy mặt nghiêm nghị: "Làm phiền điện hạ phải đến một chuyến."

"Không sao." Đôi mắt phượng của Lý Nguyên Mẫn nhíu lại: "Vài ngày trước, bản vương cũng đến Phủ Tuần đài nói chuyện, thế nhưng..."

Ai nấy đều hiểu lời y muốn nói, trên mặt lộ ra vẻ oán giận.

Lý Nguyên Mẫn nhìn mọi người xung quanh, lại thở dài: "Nói ra lại sợ mọi người chê cười, tuy bản vương được cái danh vương tôn quý tộc, nhưng ở Lĩnh Nam này, tiếng nói lại không có giá trị bằng Phủ Tuần đài. Cho dù bản vương có khuyên Tuần đài đại nhân xuất binh, nhưng nếu ông ta không đồng ý, bản vương cũng chỉ đành như vậy... Trong rất nhiều chuyện ở đây, sức bản vương đều không bằng được ông ta."

"Điện hạ chớ nói như thế!" Thích tộc trưởng vội cúi đầu, bẩm rằng, "Mấy năm nay, tâm sức của điện hạ ai cũng nhìn thấy được. Chưa kể đến những công lao trước đây, chỉ riêng nạn giặc Oa lần này, cũng nhờ binh tướng của Quảng An Vương phủ nhọc lòng giúp đỡ, hỗ trợ dân chúng nơi biên cảnh thành lập dân binh, nhờ đó giặc cướp mới bớt hung hăng ngang ngược!"

Mọi người dồn dập khen là phải, lại có người nói: "Nếu như Tuần đài đại nhân có một nửa tấm lòng thương dân của điện hạ, thì sẽ không dẫn đến tình cảnh hiện giờ. Nói cho cùng, tất cả đều là do gã Viên tặc kia mà ra!"

Lời vừa nói xong, một gã đàn ông râu quai nói phía sau Thích tộc trưởng bỗng đập bàn một cái:

"Tên quan chó chết này, không chỉ cướp bóc hoa màu của chúng ta, mà còn để mặc cho giặc cướp đến quấy nhiễu chúng ta. Chúng ta cần cái Phủ Tuần đài ấy để làm gì! Mẹ kiếp, chẳng thà ném một đuốc, đốt sạch hết cho rồi!"

Tuy lời này có phần thô tục nhưng vô cùng khí phách, khiến ai nấy đều lên tiếng đồng tình, quần chúng xung quanh vô cùng kích động.

Lý Nguyên Mẫn vội vàng ngăn lại: "Mọi người chớ có kích động như vậy, nếu bây giờ cứ xông thẳng vào ấy, thì kết cục sẽ giống như Giang tộc trưởng mà thôi. Đấy là chuyện vô bổ, cần gì phải hy sinh vô ích."

"Tên tặc già ấy! Đằng nào cũng chẳng còn đường sống! Vậy thì chẳng thà đánh liều một trận! Cho dù có đổ máu, cho dù ông đây có gục xuống cũng phải kéo một đứa theo cùng! Cần gì phải sợ lão!"

"Đúng!"

"Sống không nổi nữa rồi, còn sợ chết à!"

"Chúng ta liều mạng với Viên tặc kia!"

Lý Nguyên Mẫn đi đi lại lại vài bước, sắc mặt nghiêm nghị, sau đó dường như hạ quyết tâm, y tiến về phía giữa phòng: "Được, nếu mọi người đã quyết tâm như thế, bản vương nguyện ý ra sức tương trợ, có điều chúng ta cần bàn bạc thêm."

Lý Nguyên Mẫn bình thản nhìn Thích tộc trưởng lão, Thích tộc trưởng lão lập tức hiểu ý, bèn ra hiệu về phía phòng trong, nói rằng: "Các vị tộc trưởng, xin mời đi theo ta."

Đến lúc rời khỏi từ đường thì đêm đã khuya, Lý Nguyên Mẫn mệt mỏi lên xe ngựa trở về vương phủ.

Sau khi tắm rửa xong, chải vuốt tóc tai, lại nhìn gương mặt đã thấm mệt trong gương đồng chạm khắc tinh xảo, Lý Nguyên Mẫn bỗng nhiên nhớ đến khuôn mặt khôi ngô lạnh lùng kia. Lúc này, đứa trẻ ấy hẳn đang bôn ba nơi biên cảnh, có lẽ còn cực khổ hơn cả y nữa.

Nhẩm tính một chút, hắn đã rời đô thành hơn nửa tháng rồi.

Chỉ là cách mỗi vài ngày, sẽ có một bức thư gửi về, trong thư chỉ có mấy chữ đơn giản, hoặc là thăm hỏi, hoặc là báo rằng bản thân vẫn bình an, chẳng còn nội dung nào khác, ngay cả một đôi dòng tán tỉnh để người ta mơ màng cũng không có.

Từ khi tới Lĩnh Nam đến nay, Lý Nguyên Mẫn chưa từng rời xa hắn lâu đến vậy, y khẽ thở dài, từ từ nằm xuống, kéo chăn đắp lên người.

Trong ánh nến tối tăm, y móc khối ngọc bội xưa cũ từ trong ngực ra, đặt lên má, sau đó cọ cọ một chút, y bị cảm giác ấm áp này làm cho rung động, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng nhớ nhung, chua xót.

Những lúc thế này, luôn cảm thấy thời gian dài đằng đẵng.

Bỗng dưng, bên ngoài vang lên tiếng động sột soạt, Lý Nguyên Mẫn lập tức cất ngọc bội vào trong ngực, cảnh giác đứng dậy,

"Thanh Trúc?" Y gọi tên đứa sai vặt.

Bên ngoài không có tiếng đáp lại.

Lý Nguyên Mẫn chau mày, mặc cho tóc đen xõa tung, nhẹ nhàng vén mành, đôi chân trần trắng muốt khẽ khàng chạm xuống mặt đất.

Vừa nhìn thấy bóng hình cao to kia, vành mắt y bỗng nóng lên.

Là Nghê Liệt, hắn còn chưa kịp cởi chiến giáp, mặt mày đầy những sương gió của những ngày màn trời chiếu đất, cả người hắn bị nắng ăn đen, nhưng lại trông càng thêm rắn rỏi, trong đôi mắt hắn lấp lóe thứ ánh sáng nào đó. Lý Nguyên Mẫn chỉ kịp kêu một tiếng 'A Liệt', đã bị người đàn ông ôm người khiêng lên, đi thẳng vào trong màn.

Trời đất quay cuồng, y bị người ta đặt lên trên phiến lụa bóng phản chiếu ánh sáng nhạt.

Người trước mắt vội vã quăng mũ cởi giáp, ngay cả áo ngoài cũng chưa kịp cởi, đã hết sức nóng nảy vội vàng chui vào giường, giống như một con sói hoang đã nhiều ngày chưa nếm thức ăn mặn.

"A Liệt..."

Lý Nguyên Mẫn chỉ kịp run giọng mà gọi tên hắn.

Y giống như cá nằm trên thớt, như chim non vào l*иg, hoàn toàn bị động, không thể thốt ra bất kỳ lời nào nữa.

Đêm tối càng thêm sâu.