Vân Nghê xấu hổ không thôi, lắc đầu nguầy nguậy, nhưng Cố Hạo Khương vẫn không buông tha, một tay vẫn đặt tại nơi tư mật của cô, một tay cầm cự long tiếp tục vỗ nhẹ lên bụng cô.
Mỗi lần như thế, hắn cảm nhận được hoa huyệt cô run nhẹ, đúng là tiểu dâʍ đãиɠ! Nếu hắn mà ở bên trong chắc chắn là vô cùng sảng khoái.
Nghĩ đến đó, hắn đưa lưỡi ra liếʍ ngoài vành môi mình, nhìn vô cùng cuốn hút, quỷ dị, thật khác với dáng vẻ trầm ổn mà lần đầu cô gặp hắn.
Đang suy nghĩ lung tung, cô lại cảm nhận rõ ràng bên dưới mình có cái gì nó nong nóng muốn chọc vào, lý trí liền thanh tỉnh, muốn bật người dậy lùi ra sau nhưng Cố Hạo Khương lại bắt lấy bờ mông cô, không cho cô trốn tránh:
"Nghê Nghê đừng trốn! Anh đã nói hôm nay sẽ cho em biết em là của ai!"
Cô hoảng sợ, khuôn mặt hồng giờ đây đã chuyển thành xanh, lắc đầu nguầy nguậy:
"Đừng mà! Tôi còn là học sinh!"
"Em không phải là học sinh nữa rồi! Đã là sinh viên năm cuối và tuần sau chính là hôn lễ long trọng của chúng ta!"
"Vậy... Vậy để tuần sau... được không?"
Cố Hạo Khương như hết chịu nổi, nói mà như gầm gừ:
"Em quyến rũ như thế lại nghĩ anh có thể bỏ qua? Em vừa lêи đỉиɦ hai lần rồi nên định bỏ anh tự lăn lộn sao?"
Vừa dứt câu, Cố Hạo Khương cầm cây gậy nóng hổi của mình đâm sâu vào cô, lớp màng mỏng manh không chịu nổi sự cường hãn của hắn, nhanh chóng rách ra...
"Á! Đau quá! HuHu.."
Đây là lần đầu tiên, vậy mà hắn ta không chút nhẹ nhàng, vừa nói là làm, đâm thẳng vào hoa huyệt cô, nơi đó nổi lên một trận đau buốt....
" Aa...Thật chặt quá! Bảo bối, thả lỏng, một lát nữa sẽ hết đau... "
Cô quá đau, lại tức giận, cũng không thèm trả lời hắn, nước mắt như pha lê lại tiếp tục chảy ra, Cố Hạo Khương biết mình cần phải vuốt ve cô lần nữa để cô thả lỏng, cho nên bàn tay tà ác lại đưa lên hai núi đôi bắt mắt, dịu dàng xoa nắn.
Nơi nào trên người Vân Nghê cũng vô cùng nhạy cảm, lại thêm hắn quá điêu luyện, dù hạ thân đang đau đớn nhưng trước ngực lại là một mảnh sung sướиɠ, chốc sau lại ngâm nga rêи ɾỉ, bên dưới, mật dịch bôi trơn lại trào ra...
Muốn âu yếm cô thêm chút nữa nhưng chất lỏng nóng ấm lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ nam căn kia của hắn! Cố Hạo Khương gân xanh nổi lên, bắt đầu thong thả luật động...
Vân Nghê vừa đau lại vừa sảng khoái, tiếng khóc đã không còn, thay vào đó là tiếng rên rĩ:
"A..Aaa..."
Lát sau, kɧoáı ©ảʍ cứ thế tăng lên, không có dấu hiệu ngừng lại, cô cảm tưởng đây không phải là thân thể của mình nữa rồi, đôi tay mảnh khảnh vòng qua lưng hắn, ôm lấy tấm lưng trần quyến rũ.
Cố Hạo Khương từ nãy đến giờ vẫn đang cố gắng dịu dàng nhất có thể, thấy cô chủ động hòa nhịp cùng mình, hắn vui sướиɠ mà tăng tốc ra vào.
"Hự.. Tiểu yêu tinh, em thật tuyệt..."
Quá nhanh! Vân Nghê vẫn chưa thể tiếp thu khí lực nhanh như vậy của hắn, miệng há ra càng to hơn, tiếng rên như tiếng thét mà phát ra:
"Á... Ư.... Đừng nhanh quá... aaa"
"Anh sẽ làm cho em lên thiên đường.."
Hắn cúi người thấp xuống đè lên thân thể cô, một tay xoa nắn nơi mềm mại trước ngực, một tay vuốt ve cái lưng trắng mịn. Hắn thở dốc, phà hơi nóng lên cổ cô, sau đó lại mυ'ŧ mát nó, in dấu ấn lên nó... Luật động vẫn không giảm đi, mà hình như còn nhanh hơn!
Vân Nghê chịu hết nổi, thét lên chói tai sau đó lịm đi trong giây lát. Bên trong cô co rút mạnh mẽ, bao chặt lấy cây gậy vẫn còn cương cứng của Cố Hạo Khương!
'Bốp'
Hắn vỗ một cái lên bờ mông của cô như trừng phạt, hoa huyệt lại ép chặt hơn làm Cố Hạo Khương rên lên một tiếng:
"A...Thật tuyệt....lần sau không cho phép em ra trước!"
Vân Nghê nào còn sức lực mà phản bác hắn, đôi môi nhỏ vẫn mím lại, lâu lâu lại hơi run nhẹ.
Bên dưới nam căn của hắn vẫn không tha, vẫn ra vào đều đặn, cô rên đến khàn cả cổ họng, hình như...lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ... Hai bầu ngực cứ thế mà di chuyển theo từng chuyển động của hắn.
Cảm thấy cô lại sắp lêи đỉиɦ, hắn ra vào nhanh và mạnh hơn nữa, đυ.ng cả tử ©υиɠ cô... Lúc mà Vân Nghê thét lên một lần nữa cũng là lúc hắn gầm gừ phóng thích luồng tinh khí nóng hổi vào sâu bên trong...
------------------
Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra, khắp người đã dấy lên một trận đau nhức tột độ, đặc biệt là bên dưới, rất khô rát!
Sực nhớ đến chuyện tối qua, cô không dằn được mà nhíu mày tức tối, nhanh chóng muốn ngồi lên tắm rửa một cái, mới biết eo mình đang bị cánh tay sắt kia giữ chặt!
Hắn có thật là đang ngủ không? Đang ngủ mà tay vẫn có khí lực lớn như vậy?
Thân thể khó chịu, cộng với sự tức tối dồn nén, cô lại thấy mắt mình cay cay, nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống...
Cố Hạo Khương đã tỉnh từ lâu, chỉ là còn muốn ngắm cô khi ngủ một lát, sau đó lại cảm nhận người cô run lên, nhìn lại mới thấy tiểu nữ nhân của mình đang khóc, vội vàng ôm cô dỗ dành:
"Bảo bối, sao lại khóc nữa?"
Vân Nghê muốn cựa quậy đẩy hắn ra nhưng không được, tên này giọng nói có bao nhiêu phần ôn nhu với cô, thì cả người hắn khí lực lại lớn bấy nhiêu!
"Anh tránh ra đi!"
"Có phải thấy khó chịu chỗ nào không?" Nghĩ tới tối qua mình làm có phần hơi quá, sau một lần, mặc dù cô đã ngất lịm đi nhưng hắn vẫn đè cô ra mà ra vào thêm lần nữa...
"Phải! Khó chịu lắm! Chỗ nào cũng khó chịu!"
"Nếu vậy thì đi tắm đi, sau đó lại kêu bác sĩ đến cho em!" Vừa nói, hắn vừa bồng cô lên, tiếng thẳng đến phòng tắm. Vân Nghê chưa kịp la hét đã bị hắn đặt vào trong bồn.
Cả thân người hắn trần trụi, lại không kiêng nể đi mở vòi nước nóng giúp cô, lấy tinh dầu cho vào bồn tắm, lại lấy thảo dược cho cô... Đến khi Cố Hạo Khương nhìn lại, đã thấy nữ nhân của mình, khuôn mặt đỏ cả lên, vành tai cũng đỏ, hai tay che ngực lại nhưng vẫn lấp ló dáng vẻ yêu kiều...
Cổ họng lại khô ran, nhìn xuống tiểu đệ của mình cũng đã phản ứng từ bao giờ, cô thật đúng là ông trời phái xuống để trừng phạt hắn mà!