Bá Tổng Cầu Tôi Lừa Gạt Tình Cảm Của Hắn

Chương 45: Duyên phận

Tuy quần áo rất đẹp, nhưng Trì Oánh vẫn thích khu ẩm thực tầng hai hơn.

Cô dạo quanh khu quần áo tầng một không lâu liền đi lên tầng hai, tìm một quán lẩu ngồi xuống.

Toàn bộ trong cửa hàng trừ bỏ người phục vụ chỉ có hai người là cô và Lạc Minh Dịch, những người phục vụ xếp thành một loạt, phục vụ cực kỳ chu đáo. Chưa đến ba phút, tất cả nguyên liệu nấu ăn đã đem lên đầy đủ.

Lạc Minh Dịch tự giác ngồi bên cạnh cô, giúp cô gắp thức ăn bỏ vào nồi lẩu.

"Đúng rồi, cái này cho em." Lạc Minh Dịch móc từ túi áo ra hai chiếc chìa khóa, "Một chiếc là chìa khóa xe, một chiếc là chìa khóa phòng ở."

Trì Oánh da mặt tuy dày, nhưng cũng cảm thấy ngượng ngùng, dẫn cô đi mua quần áo còn chưa tính, lại còn đưa cả phòng ở và xe thế cũng hơi quá rồi?

Cô vội vàng từ chối, "Không cần, tôi...... Tôi ở chỗ kia vẫn khá tốt."

Lạc Minh Dịch không hề có ý thương lượng với cô, trực tiếp nhét chìa khóa vào tay cô, quay đầu lại đi gắp đồ ăn, nói: "Tôi chưa từng nói chuyện yêu đương, không biết đối tốt với phụ nữ như thế nào. Cô cũng biết, con người của tôi trừ bỏ tiền thì là hai bàn tay trắng, tôi chỉ biết dùng phương thức này biểu đạt tình cảm chính mình."

Trong lòng Trì Oánh dậy sóng, loại cách thức biểu đạt tình cảm này...... Ai mà nỡ từ chối đây?

Lạc Minh Dịch còn nói thêm: "Phòng ở khá lớn, cũng gần công ty, có phòng cho khách, cô có thể cho em trai của cô ở nhà qua đêm, rất tiện. Đúng rồi, có cần yêu cầu thêm tài xế không?"

Trì Oánh vội vàng nói: "Không cần, tôi sẽ lái xe." . Truyện Ngôn Tình

Sau đó cô bỗng nhiên nở nụ cười, "Kỳ thật anh cũng không phải trừ bỏ tiền hai bàn tay trắng...... Ít nhất anh còn có một gương mặt đẹp trai, còn có......"

Cô liếc mắt xuống cổ áo của hắn.

Còn có dáng người đẹp nữa......

Lạc Minh Dịch gợi lên nụ cười tà ác, "Thế nào,cô muốn thân thể của tôi?"

Trì Oánh đỏ mặt lên, "Tôi......"

Tuy cô mặt dày mày dạn, nhưng lại không thể nào đúng lý hợp tình mà nói ra hai chữ "Không có".

Lạc Minh Dịch đưa miệng đến bên tai cô, thấp giọng mang theo hơi ấm quét ở bên tai cô, "Muốn cứ việc nói thẳng, tôi...... Có thể."

Mặt Trì Oánh lập tức đỏ tới mang tai.

Tên lưu manh này ngày thường lạnh như băng, nhưng mỗi lần buông lời ra quả thực là muốn lấy mạng người ta!

Cô muốn kêu "Cứu mạng"!

Vốn có thể vui vẻ ăn một đống đồ lẩu, lúc này cô hoàn toàn ăn không vào.

Nghĩ đến một tổng tài bá đạo lạnh lùng của trước kia......

Lạc Minh Dịch dùng muôi múc từ trong nồi ra một con viên đặt vào trong chén của cô, cầm lấy chiếc đũa kẹp lên, đặt ở bên môi thổi hai cái, sau đó đưa tới miệng cô, cười nói: "A......"

Trì Oánh muốn điên rồi, cô cảm thấy mình sẽ mau chóng bị người đàn ông trước mắt này làm cho nổ tung.

Không phải nói chưa từng yêu đương sao? Lừa ai thế? Đây quả thực là một tay già đời mới có thủ đoạn tình trường thế này được chứ?

Cô há mồm đem viên nuốt xuống, nhỏ giọng chống đối, "Tôi có thể tự ăn được, anh ăn của anh đi."

"Không cần!" Lạc Minh Dịch dùng bả vai cọ vào người cô, "Tôi thích xem cô ăn!"

Một người phục vụ nhìn thấy vậy mặt đỏ bừng, thế mà còn phải cố ý nhịn không biểu hiện ra, khuôn mặt trông hơi khổ sở.

Một đống thức ăn cùng nồi lẩu Trì Oánh ăn một lúc cả người đã đầy mồ hôi, đành phải lấy cớ nói mình đã ăn no, trốn ra quán lẩu.

Dưới lầu người phục vụ đã chuẩn bị tốt quần áo mà cô muốn, Trì Oánh bụm mặt, cũng không quay đầu lại mà chạy ra khỏi trung tâm thương mại.

Mặt cô đỏ như đít khỉ, quả thực không dám gặp ai.

Lạc Minh Dịch đi theo bên cạnh cô, giúp cô chọn ra quần áo, lại dặn dò người phục vụ mấy câu, sau đó mới đuổi kịp Trì Oánh, về tới trên xe.

"Anh...... Cách xa tôi một chút." Trì Oánh đẩy Lạc Minh Dịch ra, "để tôi bình tĩnh một chút."

"Ha......" Lạc Minh Dịch cười như cũ, ánh mắt không rời nhìn cô.

Cho đến khi về tới tận nhà, Trì Oánh còn cảm thấy mình vừa rồi như đang nằm mơ.

Hẹn hò gì đó...... Cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá nhỉ?

Không được rồi, cô mà cứ hẹn hò với người đàn ông này nhất định sẽ có ngày nổ tung!

......

Lạc Minh Dịch đưa cô về căn phòng cách công ty không xa, sau đó buổi chiều liền có công ty chuyển nhà tới gõ cửa, nói là Lạc tổng tìm tới giúp cô chuyển nhà.

Không nghĩ hắn chu đáo đến vậy.

Búp bê Lạc vẫn luôn lải nhải, "Thế mà cô lại bỏ chạy cùng hắn bỏ rơi tôi! Quá đáng giận, tôi có chỗ nào không bằng hắn? Hả?"

Trì Oánh trả lời đúng sự thật: "Anh không có cơ thể."

Búp bê Lạc cả giận nói: "Nói trắng ra là cô muốn thân thể của hắn?"

Trì Oánh nghiêm túc mà tự hỏi vấn đề này, kết luận là: "Hình như là như vậy."

Búp bê Lạc: "Người phụ nữ nông cạn!"

Trì Oánh về tới phòng trọ của mình, thu gom đồ đạc sau đó gọi điện thoại cho chủ trọ.

Lúc xuống tầng đã có người đem xe cô đến đây, xe thể thao vô cùng đẹp, làm cho người đi đường dừng chân nghị luận sôi nổi.

Những người dân ở đây giống như cô đều không phải dạng giàu có, trong tiểu khu chưa từng có gia đình nào có xe như vậy dẫn đến có nhiều người chú ý.

Cô hơi lóng ngóng ngồi vào xe, lái xe đến nhà mới.

Cảnh trí nhà mới vô cùng bắt mắt, phong cảnh trong tiểu khu rất đẹp, diện tích nhà ở rất nhỏ, đa số là cây xanh cùng các loại phương tiện, đường đi qua còn có thể nhìn thấy thỏ chạy ven đường.

Hiển nhiên, đây là một khu dân cư xa hoa.

Trì Oánh lên tầng, phòng cô ở tầng chín, tuy cô đã chuẩn bị tâm lý nhưng lúc mở cửa phòng ra vẫn bị hoảng sợ.

Căn phòng này...... Hình như hơi lớn rồi?

Cấu trúc có hai tầng, diện tích mỗi tầng ít nhất phải hai trăm mét vuông, phòng ở đã được bài trí hoàn thiện, vào trong phòng khách là chiếc sô pha bọc da, sô pha đối diện với TV thật lớn, thậm chí còn có thiết bị âm thanh chuyên nghiệp.

Cô là một người chưa từng ở căn phòng lớn như vậy

Đường đi tốt cùng với kết cấu căn phòng như vậy, cô không dám tưởng tượng giá phòng như thế nào

Cô gọi điện thoại cho Lạc Minh Dịch, hơi mất tự nhiên nói: "Lạc tổng, căn phòng này quá lớn rồi, tôi không......"

Chỉ vừa mới trở thành bạn gái của hắn thôi, tuy quà tặng quý giá này đối với hắn không là gì nhưng đối với cô thật quá quý giá.

Lạc Minh Dịch giọng rõ ràng không vui, "Cô gọi tôi là gì?"

"Tôi......" Trì Oánh đã quen miệng, nghĩ một lúc rồi nói, "Tôi gọi anh là bạn trai được chứ?"

Lạc Minh Dịch bỗng nhiên cười, "Không bằng gọi ông xã?"

"Này......" Trì Oánh bị hắn trêu đỏ mặt, "Tôi không......"

Lạc Minh Dịch cũng không ép buộc, anh nói: "Đây là phòng trước kia tôi mua, vốn để tôi ở, trong phòng có chút đồ dùng cá nhân của tôi, tôi sẽ về thu dọn giúp cô."

Trì Oánh vội vàng nói: "Không cần......"

Phòng ở của hắn, sao cô lại không biết xấu hổ thu dọn đồ dùng của hắn chứ?

Lạc Minh Dịch liền nói: "Nếu cô không ngại thì cứ để vậy, dù sao sau này cũng dùng đến."

Cúp điện thoại một lúc, Trì Oánh mới nhận ra có gì đó sai sai.

Cô rõ ràng muốn nói với hắn là không cần phải dọn dẹp đồ đạc trong phòng, sao bỗng dưng lại biến thành cô không muốn dọn đồ của hắn đi?

Còn có...... Sau này còn dùng đến là ý gì? Rốt cuộc cái gì là đồ dùng cá nhân?

Hành lý của cô vẫn chưa vận chuyển đến đây, đồ của cô vốn không nhiều, trong phòng không thiếu thứ gì, hành lý chưa chuyển đến cũng không ảnh hưởng gì.

Cô đi quanh nhà bắt đầu tham quan căn phòng mình sắp ở.

Trang trí phòng không lời gì để nói, các loại gia dụng đồ điện cũng đều thật sự đầy đủ hết. Trừ việc bởi vì không ai ở, tủ lạnh không có đồ ăn, mặt khác nên có rất nhiều giống nhau không ít.

Tầng một là phòng khách, phòng bếp cùng buồng vệ sinh cùng mặt khác công năng phòng, tầng hai mới là phòng ngủ.

Cô đi vào trung gian kia gian lớn nhất phòng ngủ chính, đẩy cửa liền cảm thấy dưới chân không xong, hơi kém té ngã.

Vào cửa liền thấy một chiếc giường rất lớn, so với trên thị trường lớn gấp hai lần.

Đây là...... Đây là sợ lúc ngủ lăn xuống giường a?

Mở tủ âm tường ra, bên trong treo không ít kiểu quần áo nam. Trì Oánh nhớ tới Lạc Minh Dịch vừa mới nói, đại khái là quần áo của hắn lưu lại nơi này "Tư nhân vật phẩm".

Cô phiên một chút, trên mặt lại nhịn không được bắt đầu nóng lên.

Lạc Minh Dịch cho chính mình chuẩn bị quần áo còn rất đầy đủ hết, từ trong tới ngoài tất cả đều có, thậm chí còn có thật quần nót màu sắc khác nhau.

Nghĩ đến bản than mở tủ thấy qυầи ɭóŧ của Lạc Minh Dịch....Cô không biết tâm tình của mình là gì.

Cô đỏ mặt đi ra phòng ngủ, đi tham quan phòng bên cạnh cho khách.

Phòng cho khách bình thường nhiều, giường cùng đồ dùng bình thường, tuy đều rất tinh xảo nhưng không có gì đặc biệt.

Đi đến bên cạnh là thư phòng, trong thư phòng song song phóng năm cái gỗ đặc rơi xuống đất kệ sách, trên kệ sách nhét đầy các loại ngôn ngữ thư. Đại số Trì Oánh xem không hiểu, hơn nữa vừa thấy liền vây, lười đến nhiều xem một cái.

Bất quá nhiều như vậy thư như vậy bãi, nhưng thật ra có một loại thư hương hơi thở, làm nàng cảm thấy chính mình nháy mắt cao lớn thượng lên.

Cô lấy ra di động, lấy giá sách làm bối cảnh chụp trương tự chụp, cảm giác chính mình cũng biến thành người làm công tác văn hoá.

Một lúc sau có người đem hành lý đến cửa, cô dọn đơn giản một chút, cảm thấy có chút mệt liền lên giường nghỉ ngơi.

Cô ngủ ở phòng cho khách, giường phòng ngủ chính quá lớn có chút đáng sợ, cô không giám ngủ. Lại nói khan trải giường lớn như vậy, tắm rủa lên có chút không thoải mái.

Mơ mơ màng màng mà đã ngủ, sau lại bị tiếng chuông di động đánh thức, cô có chút khó chịu mà cầm lấy di động, nhìn đến điện báo biểu hiện là Trì Hà biểu tình mới trở nên ôn hòa.

"Chị, em tới tìm chị, chính là chủ nhà nói chị chuyển nhà?"

Trì Oánh đã quên gửi địa chỉ mới cho Trì Hành, vội vàng nói rõ cho hắn.

Lạc Minh Dịch nói có một chút là đúng, có phòng ở này, về sau Trì Hành có thể đến ở. Thậm chí nếu cha mẹ cô đến đây cũng có thể ở lại, hơn nữa thực rộng thùng thình. Trì Hàn ở thành phố B không có chỗ ở, chỉ có thể mỗi ngày trụ câu lạc bộ, phòng ở trước kia của cô chỉ có một phòng ngủ, Trì Hàn ngẫu nhiên tới trong nhà buổi tối cũng không thể ở lại, lại chạy về câu lạc bộ.

Không lâu sau Trì Hàn liền tới rồi, ở trên đường hắn mua một ít đồ mang đến cho Trì Oánh.

"Em quá hiểu chị mà." Trì Oánh có chút cảm động, lúc này mới tương nhận mấy ngày, em trai của cô liền biết cô lười như thế nào.

Nếu là Trì Hàn không mang bữa tối cho cô, cô chỉ có thể đi ăn cơm hộp.

"Chị, chị không phải là tính toán...... Kết hôn chứ?" Trì Hàn nhìn mọi nơi xung quanh, "Hắn đối với chị xem như không tồi, tính hắn gặp may mắn."

Trì Oánh bị sặc một chút, "Kết hôn? Chị còn không có nghĩ tới vấn đề này."

Trì Hàn nhíu mày, "Hắn không tính toán cùng chị kết hôn sao?Chuyện của các người đều đã biết, chẳng lẽ hắn nghĩ muốn cùng chị chơi đùa?"

Hắn nắm chặt nắm tay, "Quả nhiên không phải cái thứ tốt!"

Trì Oánh nghĩ thầm không có chuyện này đâu, xem bộ dáng Trì Oánh muốn đi đánh người, cô vội vàng nói: "Không phải không tính toán kết hôn, chẳng qua...... Còn không có nói bao lâu gấp cái gì, có ai mới vừa yêu đương liền kết hôn?"

Trong lòng cô nghĩ muốn nói chính cô cũng không biết có kết hôn hay không, chuyện này đối với người khác là bình thường nhưng đối với cô mà nói không dễ dàng như vậy.

Lạc Minh Dịch sẽ cưới cô sao?

Trì Oánh cười khổ, cô tin tưởng, nếu bọn họ đều có thể sống sót, hắn nhất định sẽ cưới cô.

Nhưng tiền đề là muốn sống sót, hơn nữa cần thiết là hai người đều phải sống sót.

Trì Hàn mặt lạnh lùng tâm tình không xác định, không biết suy nghĩ gì, hơn nửa ngày mới nói: "Chị, mấy ngày nay em không huấn luyện, em có thể ở lại nơi này không?

Trì Oánh nói: "Được chứ, em cứ ở lại đi."

Trì Hàn gật đầu nói: "Câu lạc bộ nói gần nhất không có thi đấu, cho em tiếp cái gameshow. Em không thượng quá tổng nghệ, chị có bạn biết về cái này không? Có thể cùng em nói muốn làm cái gì không?"

Trì Oánh thật ra biết một số người giới giải trí, đều là bởi vì công tác quan hệ, chỉ là bình thường giao tình, quan hệ đặc biệt tốt nhưng thật ra không có.

Bất quá chỉ là giúp Trì Hàn hỏi một chút như thế nào thượng tổng nghệ, nghĩ cũng không cần đặc biệt giao tình.

Cô gọi điện thoại cho một tiểu minh tinh cô quen, cố vấn một chút.

Tiểu minh tinh kia kêu Tôn Thanh, là cái tổng nghệ già, người không quá hồng, nhưng là thực ái giao bằng hữu, ở trong giới thanh danh cũng tốt. Lúc nghe Trì Oánh gọi điện cũng rất nhiệt tình, biết dụng ý của cô liền lập tức đáp ứng, muốn cùng Trì Hàn nói chuyện, đem những điều mình biết dạy cho hắn.

Sau khi nói xong lại hỏi một câu, "Các người khi nào kết hôn a?"

"Như thế nào ngươi cũng hỏi cái này vấn đề......" Trì Oánh xấu hổ, "Sớm thôi!"

Tôn Thanh cười nói: "Cô không biết có nhiều người đẹp nhớ thương Lạc tổng đâu, đã bị cô thu phục thật là làm người ta lau mắt mà nhìn a! Dù sao về sau tôi không dám chụp ảnh cô, gánh không dậy nổi a!"

Trì Oánh cười nói: "Đừng nói bừa, chúng ta cũng chính là...... Duyên phận đi, chỉ có thể nói như vậy."

Cô cảm thấy cô cùng Lạc Minh Dịch gặp nhau chính là duyên phận, hơn nữa phảng phất là một loại duyên phận đã được định sẵn.

Nếu không phải này kỳ quái linh hồn xuyên qua, cô vĩnh viễn không có khả năng biết Lạc Minh Dịch, hắn ở trong mắt cô vĩnh viễn đều sẽ là mặt không biểu tình, tuổi trẻ đầy hứa hẹn đại tổng tài.

"À, đúng rồi," Tôn Thanh bỗng nhiên đè thấp thanh âm, "Chuyện của cô nhi là do Nguyễn Ngưng truyền ra, nghe người ta nói cô ta vốn dĩ tính toán chính mình xuống tay, không nghĩ tới bị cô đoạt trước, cô ta hẳn là rất chán ghét cô."

"Chán ghét liền chán ghét thôi!" Trì Oánh không sao cả địa đạo, "Tôi cũng không trông cậy vào cô ta thích tôi."

Cô nhớ tới trước kia gặp được Nguyễn Ngưng ở khách sạn, nói như vậy cũng không phải ngẫu nhiên gặp được, cô ta ngày đó là cố ý tới chờ Lạc Minh Dịch, chẳng qua Lạc Minh Dịch không trả lời cô ta.

Tôn Thanh lại nói: "Cô nói《 minh tinh về phía trước hướng 》 tổng nghệ nàng cũng bị mời, tôi nhìn đến cô ta phát Weibo. Cô đến nhắc nhở Trì Hàn cẩn thận một chút, cô ta mang thù, nói không chừng sẽ khi dễ hắn."

Trì Oánh lập tức liền tới khí, đập xuống bàn, "Khi dễ em trai tôi? Cô ta dám!"

Trì Hàn bị âm thanh đập bàn của cô hoảng sợ, nghe nàng nói như vậy nhịn không được hỏi: "Ai a? Ai có thể khi dễ em?"

Trì Oánh nhịn không được cười, "Nói đúng, em trai tôi là quyền vương, ai khi dễ được hắn?"

Tôn Thanh lại nói: "Cô đừng thiếu cảnh giác, cô ta có nhiều thủ đoạn lắm. Cô không biết giới giải trí hỗn loạn như thế nào, bắt nạt người hoàn toàn có thể không động thủ...... Tóm lại cô phải cẩn thận cô ta động thủ với em trai cô. Cô hiện tại leo lên tề trí xa, chính là không sợ nhà các ngươi Lạc Minh Dịch."

Trì Oánh nghe Tôn Thanh nói được nghiêm túc, liền cũng đặt ở trong lòng.

Cô đem điện thoại đưa cho Trì Hàn, Tôn Thanh ở trong điện thoại giao phó nhiều chuyện, vô cùng kiên nhẫn.

Trì Oánh vẫn luôn biết Tôn Thanh ở vòng nhi nhân duyên đặc biệt tốt, trước kia tiếp xúc đến không nhiều lắm, hiện tại xem ra nhân duyên của cô tốt không phải không có nguyên nhân.

Xem bộ dáng này ngày mai lúc Trì Hàn chụp gameshow cô sẽ đi theo, đứa nhỏ Trì Hàn này không để tâm nhiều nhỡ trúng bẫy sẽ rất phiền toái.