Edit: ChiiChoo
_______________________
Tiểu thư Smith bước tới kiểm tra mu bàn tay của Trì Oánh, nhìn thấy mu bàn tay của cô chỉ có vài vết màu trắng, không có vết máu chảy ra thì mới yên tâm, bà liên tục xin lỗi, rồi chạy ra đuổi theo Alice. Giám đốc Vương cũng chạy đuổi theo.
Trong văn phòng chỉ còn lại mỗi mình Trì Oánh
Nội tâm cô hiện giờ vô cùng loạn, khϊếp sợ, sợ hãi, lo lắng các loại cảm xúc đan xen, ép cô tới mức không thở nổi.
Tuy rằng Alice không có làm cô bị thương, nhưng cô biết nó có nghĩa là gì.
Điều này giống như làm bị thương Lạc Minh Dịch, nó đang liều mạng mà ám chỉ tử vong sắp xảy ra. Chỉ là nó biết cô hiểu được ý tứ của nó, cho nên không cần thiết làm tay cô bị thương.
Cô không nhớ rõ mình trở về văn phòng bằng cách nào, Susan có lẽ bận việc khác, không ở trong văn phòng. Búp bê Tiểu Lạc từ trong bao nhảy ra, thấy sắc mặt cô không tốt lắm, liền bò đến trên vai cô, quan tâm hỏi: "Cô làm sao vậy? Cùng hắn cãi nhau?"
Trì Oánh vươn tay, chỉ vào mu bàn tay cho hắn xem.
Búp bê Tiểu Lạc cầm mu bàn tay cô nhìn nửa ngày, "Không bị thương a...... Làm sao vậy?"
Trì Oánh thanh âm hữu khí vô lực, "Alice cào."
Búp bê Tiểu Lạc ngây người.
"Chẳng lẽ......"
Trì Oánh nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Đúng vậy, tôi...... Cũng sẽ chết."
Cô thậm chí không biết ngày chết của mình là khi nào và sẽ chết như thế nào.
Cô luôn khám sức khỏe định kỳ, hẳn là sẽ không đột nhiên bệnh chết.
Tai nạn? Mưu sát?
"Không đúng, trước đó lần thứ nhất lúc nó nhìn thấy cô đều không có phản ứng gì mà." Búp bê Tiểu Lạc nói, "Có thể hay không chỉ là trùng hợp?Hay nó điên rồi, cho nên gặp người liền muốn cào."
Lời này chính hắn đều không tin, nói đến sau lại liền không nói.
Tuy rằng Trì Oánh cũng không nghĩ ra tại sao lần gặp trước Alice lại không có phản ứng như vậy, nhưng nếu nó làm như vậy, vậy có nghĩa là nó nhất định biết cái gì, nhưng nó đến tột cùng là như thế nào biết đến, rốt cuộc những điều nó biết là gì.
Rốt cuộc nó chỉ là một con mèo.
Nếu ngày đến chết gần, ngươi muốn làm cái gì?
Trì Oánh trước kia ở trong sách đã từng gặp vấn đề này, cô khi đó đã nghĩ đến với một tâm trí nhẹ nhàng thoải mái.
Nếu cô sắp chết, cô muốn tận hưởng cuộc sống và dành thời gian còn lại của mình để sống thật tốt.
Nhưng là hiện tại, khi thực sự đối mặt với cái chết, cô bỗng nhiên phát hiện ý tưởng của mình trước đây quá ngây thơ rồi.
Nếu cô thực mau sẽ phải chết, cô muốn...... Đem việc cần làm phải làm xong.
Cô nhìn thoáng qua búp bê Tiểu Lạc trên vai.
Nếu như cô đã chết, ai sẽ bảo vệ Lạc Minh Dịch?
Nhưng cô không phải người tinh thần dễ bị sa sút, không bao lâu liền nở nụ cười.
"Ai mà sẽ không chết? Ai có thể đảm bảo ngày mai mình sẽ còn sống?"
"Quản hắn là ai muốn gϊếŧ lão nương, lão nương gϊếŧ chết hắn trước!"
"Ha ha ha ha ha!"
Búp bê Tiểu Lạc hai tay ôm đầu: "...... Xong rồi, tinh thần tɧác ɭoạи."
Sau khi trút ra hết những lời nói cay nghiệt Trì Oánh đã dần dần bình tĩnh lại.
Thời điểm khi biết được mình sẽ chết, mọi người đều sẽ sợ hãi. Nhưng không phải ai cũng bị sợ hãi áp đảo, khi cái chết trở thành sự thật không thể tránh khỏi, người ta vẫn sẽ chấp nhận nó.
Giống như là giấy tuyên án tử vong cho người bị bệnh nan y, bọn họ chung quy sẽ chậm rãi tiếp thu sự thật, đại đa số mọi người sẽ dần dần chấp nhận một cách bình thản..
Tất cả những điều không thể tránh được, sau cùng, dù tâm lý nào cũng phải chấp nhận.
Huống chi, cô cũng phải là bị bệnh nan y không thể chữa khỏi, rốt cuộc ai sẽ chết còn chưa chắc.
Ngược lại là búp bê Tiểu Lạc, biểu hiện thật sự uể oải.
"Phi, cô mới sẽ không chết." Hắn nhỏ giọng nói.
Trì Oánh đem hắn đặt lên bàn, thanh âm cô thực bình tĩnh, "Chúng ta suy nghĩ một chút kế tiếp nên làm như thế nào đi, tình hình hiện tại, tôi sẽ chết bất cứ lúc nào cho nên tôi muốn tìm cơ hội đem chuyện này nói cho Lạc Minh Dịch. Hắn hiện tại tuy rằng không có hoàn toàn tín nhiệm tôi, nhưng hẳn là sẽ nghe theo lý trí mà nghe tôi nói chuyện...... Anh về sau liền đi theo hắn đi!"
Búp bê Tiểu Lạc dùng sức lắc đầu, "Tôi sẽ không đi theo hắn đâu! Tôi muốn đi theo cô!"
Trì Oánh cười khổ, "Tôi sẽ bàn lại chuyện này với hắn. Bây giờ còn một điều nữa tôi muốn nói với anh. Tôi vốn không định nói với anh, nhưng đề phòng tôi chết trước..."
Búp bê tiểu Lạc ngắt lời cô, "Phi! Đã nói cô sẽ không chết."
Trì Oánh đành phải nói: " Vậy thì giả sử, giả sử anh là người còn sống vậy cho nên nếu tôi chết thì tôi có việc muốn nhờ anh."
Búp bê Tiểu Lạc nhìn chằm chằm đôi mắt cô, hồi lâu mới gật đầu, "Cô nói, nếu tôi có thể giúp, tôi sẽ giúp cô."
Trì Oánh trầm mặc trong chốc lát, mới chậm rãi mở miệng, "Tôi có một người em trai bị bọn buôn người bắt cóc khi mới năm tuổi. Tôi đã tìm em ấy suốt mấy năm nay. Tôi muốn từ từ tìm em ấy, nhưng... đề phòng tôi không còn sống. Trước ngày đó, anh có thể giúp tôi tìm em ấy được không? Nếu tìm được em ấy mà tình trạng của em ấy không tốt, tôi muốn nhờ... anh có thể giúp tôi chăm sóc em ấy được không?"
Búp bê Tiểu Lạc không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp gật đầu, "Tôi sẽ giúp cô, hắn bị người bắt cóc ở đâu?"
Trì Oánh nhớ lại sự tình năm đó.
"Nó ở thành phố B, gần bến xe cũ. Lúc đó, tôi có đổi xe ở đó với mẹ và em trai. Trong lúc chờ xe, mẹ tôi đi mua đồ ăn. Tôi vào nhà vệ sinh thì em trai tôi biến mất khi tôi quay lại. Tài xế nói rằng anh ta nhìn thấy một người phụ nữ đã mang một đứa trẻ đi và nghĩ rằng đó là mẹ của đứa trẻ. Sau đó anh ta đã bị sa thải vì điều này... nhưng em trai tôi thì đã không thể quay lại ".
"Sau đó, tôi cùng mẹ đến Sở cảnh sát báo án. Lúc đó hình như có một vụ án mạng ở khu nhà khác, các cảnh sát đều đang rất bận. Mặc dù cảnh sát đã mở hồ sơ cho chúng tôi, nhưng họ cũng nói rằng có quá ít manh mối cho nên việc tìm em trai tôi rất khó khăn, mẹ tôi đã đưa tôi đến chờ ở Sở cảnh sát mấy ngày, bà nói không muốn đi chút nào và phải đợi em tôi ở đây. Nhưng chúng tôi đã đợi nhiều ngày, cuối cùng chúng tôi vẫn chỉ có thể quay về.. "
"Nếu không phải tôi vào nhà vệ sinh, em trai tôi đã không mất tích... Hơn mười năm qua, tôi đã đăng rất nhiều tin tức về người mất tích trên mạng vẫn luôn tìm kiếm em ấy. Nhưng không có tin tức. Hy vọng lớn nhất của tôi trên cuộc đời này là sẽ gặp lại em ấy trong phần còn lại của cuộc đời mình. "
Thời điểm nói chuyện này thanh âm cô trầm xuống, cả người rơi vào thương cảm.
Đây là điều thống khổ nhất trong cuộc đời cô, chỉ cần nhắc đến là cô sẽ rất khổ sở. Nhưng để tìm được em trai, cô phải tung tin sự việc qua nhiều kênh khác nhau. Cô đã đăng ký tất cả các trang web có thể giúp tìm người, và thỉnh thoảng sẽ có người liên hệ với cô, nhưng cô không nhận được thông tin hữu ích nào.
Búp bê tiểu Lạc nghe xong, bỗng nhiên nói: "Vụ án gϊếŧ người kia... Nếu như đó là án gϊếŧ cha...thì hình như tôi cũng biết, lúc ấy nhà tôi sống ở gần bến xe cũ, về sau mới dọn đi. Năm đó mẹ tôi còn giúp vội, lúc tôi đi theo bà đến sở cảnh sát thì thấy một bé gái cứ luôn khóc mãi, chẳng lẽ bé gái kia...... Chính là cô?"
Trì Oánh trong lòng đột nhiên run lên, "Vậy bé trai kia...... Là anh?"
Cô nhớ rất rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra ở Cục cảnh sát.
Cô nhớ rằng mẹ cô đã đến gặp cảnh sát một lần nữa, và cô thì ngồi trên băng ghế khóc rất là thương tâm.
Lúc này, một người mẹ trẻ đưa một bé trai đến, người mẹ trẻ lo lắng hỏi tại sao cô lại khóc thì cô vừa khóc vừa kể về sự mất tích của em trai.
Người mẹ trẻ mỉm cười: "Ngoan, con phải tin rằng em trai của con sẽ có thể tìm về. Trên thế giới này sẽ có một số sự ràng buộc vi diệu giữa người thân với nhau, ngay cả khi họ được ngăn cách bởi hàng ngàn dặm, sẽ không thể nào cắt đứt được. Chỉ cần con không bỏ cuộc em con sẽ trở lại về bên cạnh con".
Cậu bé lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho Trì Oánh, đặt vào tay cô và nghiêm túc nói: "Đây là Cỏ may mắn. Nó vốn là định cho chị hàng xóm, nhưng chị ấy đã ra nước ngoài...Tặng cho cậu, hy vọng cậu có thể tìm thấy em trai của mình. "
Trì Oánh dùng bàn tay đẫm nước mắt mở hộp ra, bên trong là thẻ kẹp sách làm bằng cỏ bốn lá. Bên cạnh thô ráp, có dấu vết của keo, thoạt nhìn là đồ thủ công.
Người mẹ trẻ sờ đầu cô, rồi nắm tay cậu con trai nhỏ rời đi.
......
Nghĩ đến đây, Trì Oánh cười xấu xa, "Anh muốn đưa thẻ kẹp sách tặng cho mối tình đầu của mình sao? Khó trách người ta chướng mắt anh......"
Búp bê Tiểu Lạc "Hừ" một tiếng, "Ai cần cô lo! Lúc đó để tìm cỏ bốn lá này tôi đã phải lục tung cả vườn trường lên đó, vậy mà cô lại không biết quý trọng."
"Tôi cũng không phải không biết quý trọng." Trì Oánh thấp giọng nói.
Cô lấy hộp đựng thẻ ra và lật đến một trang, trong đó có dấu trang hình cỏ bốn lá.
Cô thường giữ nó trong ví của mình, nhưng sau này tiền giấy ít được sử dụng hơn và để nó trong ngăn đựng thẻ.
Cô luôn cảm thấy rằng nếu cô giữ dấu trang này, em trai cô có thể quay lại.
Búp bê Tiểu Lạc ngây người một chút, nói một câu, "Xem như cô còn chút lương tâm."
Trì Oánh đặt lại thẻ dấu trang vào ngăn đựng thẻ và đứng dậy,, "Tôi sẽ đi nói cho hắn, chúng ta đem sự tình nói cho hắn, miễn cho...... Miễn cho vạn nhất không cơ hội nói......"
Búp bê tiểu Lạc cúi đầu không nói lời nào.
Lúc này, điện thoại vang lên, Trì Oánh bắt máy, là Lạc Minh Dịch muốn uống cà phê.
Cô nói thầm một câu, "Không phải anh vừa uống sao? Không sợ uống nhiều không ngủ được."
Cô đứng dậy đi đến phòng đun nước sôi để pha cà phê, sau đó bưng cà phê đến văn phòng của Lạc Minh Dịch.
Lạc Minh Dịch đang ngồi ở bàn làm việc xem văn kiện, Trì Oánh bưng cà phê lên, trong lòng cân nhắc xem nên làm thế nào để nói cho hắn mà không lộ ra vẻ kỳ quái.
Lạc Minh Dịch nhấp một ngụm cà phê, đột nhiên buông tay ra, cốc cà phê trong tích tắc rơi xuống đất, đập một cái "bang", nước cà phê và mảnh vỡ văng khắp sàn nhà.
Trì Oánh phản ứng cực nhanh lùi xuống tránh, cúi đầu xem váy mình, cũng may không có bị cà phê bắn đến.
"Anh bị làm sao đấy?" Trì Oánh bất mãn đi ra ngoài, cầm chổi lau nhà dọn dẹp.
"Nóng quá!" Lạc Minh Dịch cau mày, tỏ vẻ rất khó chịu, " Cô nên thử nhiệt độ trước rồi mới mang qua.."
Trì Oánh nhớ rõ là cô đã thử trước độ ấm...... Lại giống như không có, trong lòng cô giống như trang chuyện này, ngược lại thật không thể xác định.
"Còn có," Lạc Minh Dịch nhìn cô một cái, "Cô đừng mặc quần áo này vào công ty, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của công ty."
Trì Oánh cảm thấy rất tức giận, quần áo cô đẹp như vậy, làm thế nào sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của công ty?
Cô phản bác, "Công ty không quy định mặc đồ gì, tôi muốn mặc gì thì mặc. Chỉ cần không vi phạm quy định thì anh không có quyền ra lệnh cho tôi."
"Phải không?" Lạc Minh Dịch nhẹ nhàng cười lạnh, "Vậy thì từ ngày mai... mọi người trong công ty đều phải mặc đồng phục của công ty!"
"Anh điên rồi sao?" Trì Oánh cảm thấy hắn hoàn toàn không thể nói lý, "Công ty hơn một ngàn người đâu!"
Liền bởi vì đối với cô bất mãn, liền bắt hơn một nghìn người cùng cô mặc đồng phục của công ty sao?
Quả thực chính là cái biếи ŧɦái!
Cô dọn sạch những mảnh vỡ của cốc cà phê trên sàn rồi tức giận rời khỏi văn phòng của Lạc Minh Dịch.
Lúc ra ngoài thì cô mới nhớ ra mình đến để nói về chuyện của búp bê tiểu Lạc, nhưng tình huống này rõ ràng là không phù hợp.
Lạc Minh Dịch không biết đột nhiên phát điên cái gì, chẳng lẽ là bị Alice cấp dọa?
Vừa nghĩ đến Alice, liền nhìn thấy tiểu thư Smith đang ôm Alice ra khỏi thang máy và nói chuyện gì đó với Giám đốc Vương bằng tiếng Anh,.
Cô ấy thì thầm với búp bê tiểu Lạc, "Alice khẳng định biết cái gì, nếu không tôi hỏi nó một chút?"
Búp bê tiểu Lạc xem thường nhìn cô, "Nó chỉ là con mèo! Cô đừng làm khó nó."
Lúc tiểu thư Smith nhìn thấy Trì Oánh, bà rất nhiệt tình chào hỏi cô. Tuy rằng tiếng Anh của Trì Oánh không tốt nhưng vẫn có thể hiểu được lời chào của bà ấy.
Trì Oánh nghênh đón lấy, mỉm cười hỏi: "Tôi có thể ôm nó một cái không?"
Búp bê tiểu Lạc phiên dịch cho tới đây, tiểu thư Smith cười nói: "Đương nhiên."
Liền đem Alice giao cho Trì Oánh.
Alice kêu lên một tiếng "Meow", ngoan ngoãn nằm trong ngực của Trì Oánh, với bộ dáng vô tội, giống như là con mèo vung móng vuốt cào người vừa rồi không phải nó.
Trì Oánh cúi đầu hỏi nó: " Mi không có gì muốn nói với ta sao?"
Alice: "Meow......"
Trì Oánh: "Không nói được thì viết cũng được."
Alice: "Meow?"
Giám đốc Vương nhìn không được, bước tới ôm lấy Alice, trách cứ nói: " Cô đừng nói những điều kỳ quái với con mèo này nữa, nếu là người ta nghe hiểu được tiếng Trung, khẳng định cho rằng cô thần kinh không bình thường. Đây là khách hàng lớn, đừng để cho người ta lưu lại ấn tượng không tốt."
Sau đó dẫn theo tiểu thư Smith đến phòng Lạc Minh Dịch.
Tiểu thư Smith nghĩ một chút, vẫn là đưa cho giám đốc Vương chăm sóc Alice, còn mình thì đi vào một mình.
Trì Oánh cũng không biết bọn họ nói chuyện gì, nhưng nghĩ đến là về vấn đề kinh doanh. Cô trở về phòng mình phát ngốc, cân nhắc về sau nên làm cái gì bây giờ.
Thời điểm Trì Oánh tan tầm thì thấy công ty phát thông báo, yêu cầu từ ngày mai tất cả nhân viên trong công ty phải mặc đồng phục khi đến công ty, nếu không sẽ bị đuổi việc.
"Đuổi...... việc......"
Hắn thật tàn nhẫn.
Cô tuy không sợ bị đuổi việc, nhưng hiện tại cô chưa thể rời đi.
Cho dù như thế nào, cô nếu muốn tìm biện pháp sống sót, hơn nữa làm hắn cũng sống sót. Xong việc, dù cho cô có bị đuổi một trăm lần cũng không thành vấn đề.
Trong lòng cô thực buồn bực, cố tình ở ngay lúc này Lạc Minh Dịch lại phát điên.
Lúc này, điện thoại vang lên, có một tin nhắn gửi đến.
Người gửi tin nhắn là Gió Núi.
"Có rảnh không? Tới nhà tôi dạy tôi làm bánh bích quy đi, để báo đáp, tôi cho cô một cuốn sách mới ký, còn chưa có bán đâu."
Tâm tình buồn bực của Trì Oánh trở thành hư không.
MK mời cô đến làm khách, còn muốn đưa cô cuốn sách mới chưa phát hành, làm fan thật sự rất hạnh phúc.
Tuy rằng hiện tại cô đang rất loạn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô thích MK.
Hơn nữa, cô vẫn luôn muốn gặp MK, tuy rằng là thần tượng, nhưng một trong những đối tượng tình nghi, nói không chừng có thể tìm được chút manh mối.
Cô trả lời: "Ok, chờ chút tôi sẽ đến."
Nhắn xong liền đi tìm Lạc Minh Dịch xin nghỉ.
Lạc Minh Dịch đầu cũng không nâng, hỏi cô: "Xin nghỉ? Làm cái gì?"
"Mua đồng phục......" Trì Oánh tức giận mà nói.
Lạc Minh Dịch ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó gật đầu, "Đi thôi."
Trì Oánh xoay người liền đi, đi ra hai bước, quay đầu lại hỏi: "Tôi có thể trả lại không?"
Lạc Minh Dịch quyết đoán cự tuyệt, "Không thể!"
Ra công ty, Trì Oánh kêu taxi đi hoa mãn lộ.
Cô trước kia thường không đến nơi này, chỉ nghe nói qua con đường này là dành cho thổ hào, biệt thự rất nhiều, giá nhà đắt đỏ. Làm một cái người nghèo tiêu chuẩn, cô chưa từng có cơ hội được đến nơi này.
Dọc đường đi, cô thấy nhiều biệt thự bên đường san sát nhau, kiểu cách khác nhau, đâu đâu cũng thể hiện sự xa hoa của chủ nhân.
Số 678 nằm ở đoạn giữa của đường Hoa mãn lộ, so với các biệt thự khác thì ngôi nhà này trông đơn giản hơn nhiều, kiểu nhà thậm chí giống như một ngôi nhà gỗ ba gian được xây dựng ở nông thôn. Cổng là loại cổng sắt sơn màu đỏ son, ngôi nhà có cảm giác như một người nông dân dọn nhà đến, thay vào đó tạo cho ngôi nhà này một cảm giác độc đáo, đặc biệt dễ thấy trong số nhiều biệt thự.
Không hổ là MK, phẩm vị đều cùng người khác không giống nhau.
Cô gõ cửa, ngay sau đó có một người giúp việc ra mở cửa, hỏi tên cô xong liền mỉm cười dẫn cô vào.
"Phu nhân chờ cô đã lâu." Hầu gái nói.
Mới vừa bước vào đình viện, liền có một người phụ nữ ra chào cô.
Người phụ nữ khoảng tầm ba mươi bốn mươi tuổi, khí chất thoát tục, dung mạo xinh đẹp, mặc một chiếc váy dài màu đỏ, trong cử chỉ có khí chất mạnh mẽ. Đôi mắt của bà tối như bầu trời đêm, có một cảm giác thần bí khiến người ta hoàn toàn không thể giải thích được.
Trì Oánh tuy rằng không quen biết bà, nhưng bằng trực giác, cô cảm thấy người này chính là MK.
"Xin chào dì Lộ." Nàng kêu một tiếng.
Lộ Gia Lam cười chào cô nói: "Đã sớm muốn gặp con rồi, mau vào đi, trà đã chuẩn bị xong, đang chờ con đâu."
Bà ân cần nắm tay Trì Oánh vào trong phòng khách.
Tay bà bảo dưỡng rất tốt, mịn màng như thiếu nữ, một chút cũng không giống như làn da của một phụ nữ cùng tuổi.
Trên bàn trà quả nhiên đã pha xong trà, Trì Oánh bưng lên uống một ngụm, nhiệt độ nước vừa phải.
Không nghĩ tới bà ấy có thể tính được khi nào cô sẽ tới!
Lộ Gia Lam cầm một cuốn sách trên bàn bên kia đưa cho Trì Oánh, "Đây là sách mới, 《 linh vật 》hai tập cuối của" Linh vật "sẽ được bán vào ngày mai. Bất quá......Dì muốn hỏi con có biết hung thủ là ai không?"
"Là...... Biểu muội sao?" Trì Oánh hỏi.
Nhờ có cái kia kịch thấu cuồng búp bê tiểu Lạc, cô đã sớm biết hung thủ là ai. Tuy rằng lúc ấy rất muốn bóp chết búp bê tiểu Lạc, nhưng không nghĩ tới MK sẽ đích thân hỏi cô vấn đề này, cư nhiên cứ như vậy trả lời thế này.
"Phải không? " Lộ Gia Lam tựa hồ có chút ngoài ý muốn, "Vậy con hãy xem kỹ lại xem có phải đoán đúng hung thủ rồi không."
Trì Oánh có chút ngượng ngùng mà cười cười, "Con vẫn luôn không biết dì chính là MK, có đôi khi nói chuyện không cẩn thận......"
Cô sao có thể nghĩ đến, cái này nhà văn lớn này sẽ nằm vùng ở trong fanclub của mình? Lại còn có xen lẫn vào một nhóm fan vợ, thậm chí đi đâu cũng nói về MK, không tỏ ra sơ hở nào.
Lộ Gia Lam mỉm cười nói: "Từ khi con nói dì là phụ nữ, dì đã nghi ngờ rồi. Chắc chắn, con là người bên cạnh Minh Dịch. Hắn hẳn là đã nói với con rồi?"
Trì Oánh xấu hổ, không nghĩ tới sớm như vậy, cô còn nghĩ muộn hơn nhiều.
Gặp phải vấn đề xấu hổ, cô liền theo thói quen đổi chủ đề khác, "Dì Lộ, dì có khả năng suy luận xuất sắc như vậy, có thể giúp cảnh sát phá án a! Nếu có dì trợ giúp, tỷ lệ giải quyết tội phạm nhất định sẽ tăng lên rất nhiều!"
Lộ Gia Lam cười, "Là thiết kế tốt tình tiết, mà hiện thực lại thường thường là không thể đoán trước, đem tiểu thuyết ra thay hiện thực, hơn nữa cho rằng chính mình tìm được chân tướng rồi thì hỏng bét, loại này chuyên nghiệp sự tình này vẫn là giao cho những người chuyên nghiệp đi."
Trì Oánh nói: "Dì quá khiêm tốn rồi, nghe nói dì đã giúp cảnh sát giải quyết vụ án."
Lộ Gia Lam nhẹ nhàng lắc đầu, "Con nói chính là vụ án gϊếŧ cha nhiều năm trước sao? Đừng nghe Minh Dịch nói bừa, chẳng qua hung thủ vừa vặn ở trong gia đình dì, nên dì mới quản rộng như vậy. Không thể xem như dì phá án, dì liền hung thủ trông như thế nào cũng chưa gặp qua. Là người cảnh sát phụ trách xử lý vụ án đã tìm ra kẻ sát nhân, sống chết đuổi theo không bỏ mới được phá án."
Bà ấy nói xong rồi đứng dậy, "Dì đã chuẩn bị xong mọi thứ, a Oánh, bây giờ con có thể dạy dì làm bánh bích quy không?"
Trì Oánh cười nói: "Đương nhiên."
Sau đó đứng dậy đi vào bếp.
"Lần trước làm có chút ngọt," Trì Oánh vừa đi vừa nói chuyện, "Cho nên dì ăn có thể sẽ không quen."
Lộ Gia Lam cười nói: "Dì thì thích loại đặc biệt ngọt này, con biết không? Vị ngọt đến béo ngậy sẽ cho người ta cảm giác thỏa mãn tinh thần."."
Trì Oánh vỗ tay tán đồng, "Con cũng thực thích đồ ăn siêu ngọt!"
Nguyên liệu trong bếp đều đã chuẩn bị xong, Trì Oánh nhìn quanh chuẩn bị làm bánh quy nhân sô cô la.
Bởi vì cô đang dạy Lộ Gia Lam làm, cho nên cô không tự mình làm mà ngược lại hướng dẫn cho Lộ Gia Lam để bà ấy tự mình làm.
" Dì Lộ, bột khô quá, thêm chút nước đi!"
"Quá nhão rồi......bỏ thêm bột đi?"
"Quá khô để cho nước rồi......"
Trì Oánh trơ mắt mà nhìn Lộ Gia Lam làm một nồi bột lớn, rất lớn rất lớn, trán của cô bắt đầu đổ mồ hôi.
Này...... Này phải bao nhiêu cái bánh quy mới hết được a?
"Thêm đường...... Dì có phải cho hơi nhiều đường quá không? Cái này có tính là ngọt chết người không?"
Cô không thể không tự mình động thủ, giúp Lộ Gia Lam hoàn thành.
Hơn một tiếng sau, bánh quy cuối cùng cũng được đưa vào lò nướng.
Trì Oánh cầm lấy một cái khăn lông, giúp Lộ Gia Lam lau bột mì trên mặt bà.
Không thể không nói, mỗi người đều có một việc không am hiểu. Lộ Gia Lam là một người phụ nữ hoàn hảo cư nhiên tay chân lại vụng về, động thủ năng lực thậm chí không bằng một cái học sinh tiểu học.
Trì Oánh có thể tưởng tượng, nếu không có cô ở bên cạnh quan sát, Lộ Gia Lam thậm chí có thể làm nổ tung căn bếp.
Để bánh quy đã nướng nguội, cho socola đã đun chảy vào, sau đó chỉ cần đợi socola đông lại.
Nhưng Lộ Gia Lam lại nhịn không được, cầm một miếng bánh ăn trước.
"Ăn ngon!" Bà một bên nói, một bên lại cầm lấy một cái.
Trì Oánh vội vàng nhắc nhở, " Dì cẩn thận một chút, sôcôla chưa đông lại sẽ chảy ra ngoài đó, đừng làm dơ quần áo."
Hai người đang nói, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của một cô gái, "Mọi người ăn cái gì ngon vậy? Cũng không gọi tôi?"
Trì Oánh quay đầu lại, không khỏi ngơ ngẩn.
Một cô gái cao lớn đang bước xuống cầu thang trong nhà, diện mạo cô thế nhưng cùng Lạc Minh Dịch có bảy tám phần tương tự, đột nhiên liếc mắt một cái nhìn qua có chút giống Lạc Minh Dịch mặc nữ trang. Cô gái mặc một bộ đồ ngủ màu hồng, trên đầu đội một chiếc băng đô tai thỏ, trông rất dễ thương.
Lúc này cô mới nhớ tới, Lạc Minh Dịch còn có một em gái.
Nhưng là gương mặt này cùng Lạc Minh Dịch thật sự là có chút giống, tuy rằng Lạc Minh Ca mặc bộ này rất là rất đáng yêu, nhưng là Trì Oánh tổng nhịn không được đem cô này thân trang điểm tự động trùng hợp đến Lạc Minh Dịch trên mặt.
Nếu là Lạc Minh Dịch ăn mặc như vậy phấn nộn đáng yêu......
Cô tình nguyện tự chọc hai mắt.
"Xin chào, tôi kêu Lạc Minh Ca." Lạc Minh Ca đi đến trước mặt Trì Oánh, chủ động duỗi tay.
Trì Oánh đứng dậy cùng cô nắm tay, đang muốn tự giới thiệu, Lạc Minh Ca cười hì hì mở miệng nói: "Cô nhất định là chị dâu tương lai của tôi đi?"
"Khụ......" Trì Oánh xém chút ngất đi, "Cô đừng kêu bừa, tôi cũng không phải là......"
Lạc Minh Ca ngồi xuống bên cạnh nàng, duỗi tay cầm một miếng bánh quy, Trì Oánh vừa muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi, sôcôla chưa đông lại trong bánh quy chảy ra, dính vào trên ống tay áo cô.
Lạc Minh Ca nhìn thoáng qua ống tay áo mình, chẳng hề để ý mà nói: "Dù sao cũng đã bẩn, thêm chút nữa chắc cũng không sao đâu ha?"
Lại cầm một miếng bánh quy bỏ vào trong miệng, mơ hồ nói: "Ăn ngon!"
Trì Oánh cảm thấy có chút buồn cười, vị này đại tiểu thư thật đúng là cái tính tình tùy tiện, cùng mẹ của cô một chút đều không giống. Tuy nói Lộ Gia Lam là mẹ kế, nhưng Lạc Minh Ca tốt xấu gì cũng là bà nuôi dưỡng, cư nhiên một chút bóng dáng của bà đều không thấy.
Trái lại Lạc Minh Dịch, dường như không giống mẹ kế của mình. Tính cách chân thật của Lạc Minh Dịch hẳn là cùng búp bê tiểu Lạc không sai biệt lắm, là một tổng tài bá đạo, cả ngày mặt vô cảm như kiểu cả thế giới đều thiếu hắn tiền.
Vừa nghĩ tới đây, đột nhiên có một bàn tay duỗi ra từ sau lưng cô, cầm lấy một chiếc bánh quy trên bàn, rút
lại.
Cái tay kia làn da trắng nõn, ngón tay thon dài, thoạt nhìn thực quen mắt.
Nhưng giây tiếp theo, Trì Oánh liền đột nhiên từ trên sô pha nhảy dựng lên.
Khi chiếc bánh quy lướt qua đầu cô, sô cô la chưa đông chạy ra dính vào vai cô, để lại một vết bẩn trên vai.
Cô quay đầu lại, thì thấy Lạc Minh Dịch vẻ mặt khó chịu mà nhìn bánh quy trong tay.
Lạc Minh Ca lớn tiếng ồn ào lên, "Anh, anh đem chị dâu...... anh làm quần áo của Oánh tỷ tỷ bẩn rồi, anh quá xấu rồi!"
Lạc Minh Dịch bỏ bánh quy vào miệng, nhíu mày nhai vài cái, oán giận nói: "Đây là cho cả một hộp đường sao?"
Hắn giơ tay đưa túi xách trong tay cho Trì Oánh, "Đổi cái này đi, mua cho Minh Ca, cô nếu mặc vừa thì cho cô."
Lạc Minh Ca ngây người một chút, "Anh tự nhiên lại mua cho em váy? Anh sẽ mua sao? Oánh tỷ, chị thử xem, không thích liền không mặc, em còn có vài bộ chưa mặc, chị thích bộ nào thì em cho chị."
Quần áo của Trì Oánh bị bẩn, không có cách nào chỉ có thể đến phòng thay đồ để thay. Phòng ở Lạc gia rất lớn, có phòng thay đồ ở tầng một, còn chia nam nữ. Trì Oánh bước vào phòng thay đồ nữ, bên trong có nhiều tủ quần áo lớn xếp cạnh nhau, chắc đây chính là nơi Lô Gia Lam và Lạc Minh Ca thay quần áo.
Lạc Minh Dịch mua là một chiếc váy liền cổ cao màu xanh sẫm rộng rãi, trông có vẻ hơi đồng điệu, Trì Oánh sau khi mặc vào thì nhìn vào gương, quả nhiên không tệ.
Chờ cô đổi xong quần áo, liền nghe được Lạc Minh Dịch ngữ khí bất thiện hỏi cô, "Sao cô tự nhiên lại đến nơi này?"
"Tôi tới tìm thần tượng của tôi, truy tinh không được sao?" Trì Oánh nhìn một cái xem thường.
"Tùy cô." Lạc Minh Dịch lạnh lùng mà đáp lại một tiếng, xoay người lên lầu, đi đến giữa cầu thang, quay đầu lại nói với Trì Oánh "Đừng ăn quá nhiều đường, eo sẽ biến thô."
"Ai cần anh lo!" Trì Oánh thật muốn đem sô cô la kia ném vào mặt hắn.
Thời gian đã là 5h chiều, Trì Oánh cùng Lộ Gia Lam lại hàn huyên một lát liền đứng dậy cáo từ. Đã sắp đến lúc ăn cơm rồi, lần đầu tiên cô đến nhà mà ở lại ăn cơm thì không thích hợp cho lắm.
Trước khi đi, cô vào phòng thay đồ để lấy lại chiếc váy bẩn nhưng không thấy đâu.
Lạc Minh Ca duỗi đầu vào, "Em ném rồi...... Dù sao cũng giặt không sạch, không thể mặc nữa."
Trì Oánh có chút đau lòng, đó là Tần Tư Ngữ đưa cho cô, cô rất thích. Chính là cũng không có cách nào, loại vải lụa sáng màu này rất khó tẩy sạch sô cô la, cho dù có tẩy đi nữa cũng sẽ để lại dấu vết, không có cách nào khôi phục lại như ban đầu.
Biết được Tần Tư Ngữ sợ là sẽ không cao hứng.
......
Sau khi Trì Oánh rời đi, Lạc Minh Ca ghé vào tai Lộ Gia Lam, nhỏ giọng nói: "Mẹ, anh trai có chút biếи ŧɦái......"
Lộ Gia Lam nghi hoặc nói: "Làm sao vậy?"
Lạc Minh Ca quay đầu nhìn về phía trên lầu, thanh âm ép tới càng thấp, "Anh...... Anh ấy bảo con lấy cái váy dơ của Oánh tỷ trộm ra cho hắn!"
Cô bỗng nhiên hưng phấn lên, "Có phải hay không thực biếи ŧɦái? Anh ấy lấy cái kia váy làm cái gì? Kia chính là Oánh tỷ tỷ mặc qua!"
Lộ Gia Lam nhéo mũi cô một chút, "Con đó đừng xem những thứ lung tung nữa."
Lạc Minh Ca ngồi cạnh Lộ Gia Lam, lại từ trên bàn cầm một miếng bánh quy, cô cười nói, "Oánh tỷ tỷ rất thích chiếc váy kia, đáng tiếc lại làm dơ...... Con thấy anh trai chính là cố ý, hắn nhưng cho tới bây giờ chưa mua cho con quần áo, hơn nữa số đo kia rõ ràng không phải con."
Lộ Gia Lam cũng nhịn không được lại cầm một miếng bánh quy, một bên ăn một bên nói, "Kia có cái gì khó? Mẹ xem cái kia váy là hàng DA định chế đi? Con đi tìm một cái giống vậy đưa cho a Oánh."
......
Lạc Minh Dịch trong thư phòng, một chiếc váy màu xanh nhạt đang nằm lặng lẽ trong chậu đồng dưới chân hắn.
Lạc Minh Dịch từ trong ngăn kéo lấy ra bật lửa, một con rắn lửa nhảy ra khỏi chậu đồng ngay lập tức, ngắn ngủi loá mắt sau quy về yên lặng.
"Thiêu hủy." Lạc Minh Dịch nói, phảng phất là thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trên bàn truyền đến một cái mềm mại thanh âm, "Vậy là tốt rồi......"
Lạc Minh Dịch bước đến bàn, nhìn vào điện thoại.
Màn hình khởi động của điện thoại là hình ảnh của một cô gái trẻ dưới ánh hoàng hôn, lúc này, bóng người từ từ hạ xuống đột ngột chuyển thành tư thế ngồi.
"Vốn là muốn đổ cà phê lên người cô ấy, nhưng không ngờ cô ấy trốn rất nhanh," Lạc Minh Dịch cầm lấy điện thoại, "Cũng may là cuối cùng mọi chuyện đã được giải quyết."
Hắn ngồi xuống, chậm rãi nói: "Như vậy...... Cô ấy sẽ không phải chết, đúng hay không?"
"Tôi không biết......" Thiếu nữ thanh âm tràn ngập mê mang, "Nhưng tôi lúc ấy...... Xác thật là mặc váy này chết."
"Yên tâm đi, tôi đã đáp ứng bảo hộ cô ấy, liền sẽ không để cô ấy chết." Lạc Minh Dịch thanh âm mang theo thực làm người yên tâm khẳng định, "Vấn đề của Đường Tiễn tôi đã giải quyết, tôi nghĩ...... Hẳn là sẽ không có người làm hại cô ấy. Tiệc rượu ngày đó vô luận như thế nào tôi sẽ không để cô ấy tới công ty, tuyệt đối sẽ không làm cô ấy chết."
Thiếu nữ thanh âm bỗng nhiên như là trở thành một người khác, ha ha nở nụ cười, "Nói đến Đường Tiễn...... Anh mặc nữ trang thì thật sự rất giống con gái đó! Ha ha ha ha ha!"
Lạc Minh Dịch cắn răng nói: "Cô...... Không cần đem vốn dĩ tính cách lộ ra!"
"Nga......" Thiếu nữ thanh âm lại trở nên nhu nhược, "Tôi đã quên ngượng ngùng."
~~~End~~~