Xuyên Thành Thư Ký Khổ Bức Trong Truyện Bá Tổng

Chương 51: ᐯụиɠ Ŧяộm sau lưng chồng ᛕích Ŧhích ghê ấy?

Yến Đôn rơi vào sự hỗn loạn tột cùng, đầu óc cậu quay mòng mòng: “M-mùi gì cơ ạ?”

Mùi gì cơ chứ?

Ai ngửi bậy vậy?

Bớt đi được không?

Yến Đôn cố gắng ngẫm lại một lúc, cậu sực nhớ ra là mình quả thực có đến nhà Bạch Lệ Tô vào ngày trước Giáng Sinh, không chỉ có vậy mà cậu còn mặc quần áo của Bạch Lệ Tô nữa…

Đúng rồi, cậu mặc quần áo của Bạch Lệ Tô nên trên người mới có mùi của cô ấy!

Song, Yến Đôn lại lập tức nổi lên lòng nghi ngờ, cậu sững sờ cả nửa ngày rồi mới ngờ vực hỏi: “Sao sếp Tảo lại biết mùi của Bạch Lệ Tô vậy ạ?”

Yến Đôn vừa hỏi xong câu này thì thấy khóe miệng Ngạn Tảo nhếch lên thành một nụ cười không rõ ý tứ, cậu âm thầm nhảy dựng: Chết mồ! Sao mình lại dám hỏi sếp như vậy kia chứ?

Ngạn Tảo đáp: “Cậu quên rồi à, hôm đó tôi đi làm một việc — Thật ra việc đó chính là đi gặp Bạch Lệ Tô để khuyên cô ta rời khỏi Ngạn Trì. Mùi hương trên người cô ta ngày hôm đó rất nồng, không khác gì mùi hương trên người cậu.”

Trái tim Yến Đôn lại nảy lên thình thịch: “A? Vậy ạ? Chắc là trùng hợp…”

Ngạn Tảo mím môi cười: “Cũng có thể.” Nói xong, anh khựng lại một chút rồi lại bảo: “Thế nhưng cô ta lại nói mùi hương đó được điều phối riêng, không nơi nào khác có cả.”

“…” Yến Đôn không ngờ còn có chuyện này nên cậu đần cả người.

Một cơn gió mùa đông chợt thổi vào từ bên ngoài rồi xoay vòng trên sân thượng, ngọn gió lướt quanh người Yến Đôn khiến cậu phải rét run, trên da cậu cũng nổi lên một lớp rần rần.

Sắc mặt Yến Đôn trở nên rất khó coi, cũng không biết là vì bị gió thổi lạnh hay là vì nguyên nhân nào khác.

Ngạn Tảo nhìn cậu, ánh mắt anh nheo lại như lóe lên một tia nguy hiểm, song khóe môi vẫn nhếch lên thành một nụ cười thân thiện: “Quả nhiên cậu rất quan tâm đến cô ấy nhỉ? Đến bây giờ mà cậu vẫn muốn bảo vệ cô ta sao?”

Yến Đôn không thể phủ nhận rằng cậu rất để tâm đến Bạch Lệ Tô, đến thời điểm hiện tại thì cậu vẫn rất muốn bảo vệ cho cô. Vấn đề là cậu không thể nào nói ra lí do được.

Bây giờ Yến Đôn đang đần ra như một cái chày gỗ vậy, cậu không thể cựa quậy gì cứ như dính phải phép định thân, chỉ có thể đứng đó để gió tốc vào người mình mà thôi.

Để bảo vệ cậu, hệ thống chăm sóc khách hàng tự động hiện ra lời thoại mẫu của nhân vật thụ chính.

Yến Đôn cũng đã rơi vào bước đường cùng, cậu đành phải bất chấp mà nói theo “lời thoại mẫu của nhân vật thụ chính”: “Tôi chỉ xem cô ấy là em gái thôi ạ.”

“Em gái?” Ngạn Tảo nhấc mi.

“Đúng ạ.” Yến Đôn thấy lời thoại mẫu trước mắt chẳng giống “lời thoại của nhân vật thụ chính” chút nào, mà giống “lời thoại của mấy đứa não tàn” hơn, nhưng cậu cũng không còn sự lựa chọn nào khác nên đành đọc theo, “Anh không biết chứ cô ấy chịu khổ nhiều lắm! Anh cũng không biết cô ấy cố gắng thế nào đâu! Cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ mà! Chẳng lẽ cô ấy không xứng đáng có một cơ hội sao?”

Trên mặt Ngạn Tảo hiện lên vẻ hoảng hốt, cứ như anh bị biểu hiện cấp độ não tàn của Yến Đôn dọa cho sợ vậy.

Ngạn Tảo thấy hết sức khó tin: “Trước đây cô ấy thuê seeder để bôi đen cậu, tôi có thể hiểu rằng cậu sẵn lòng tha thứ cho cô ta là vì cậu nhẹ dạ tốt bụng. Đúng là cô ta có chỗ đáng thương, tôi có thể nể mặt cậu mà để lại cho cô ta một con đường sống. Thế nhưng bây giờ cô ta lại còn dám bỏ thuốc, dù rằng cậu rất may mắn nên mới không có trúng chiêu. Nhưng cậu có nghĩ nếu cậu cũng uống phải thì tình huống sẽ như thế nào không hả?”

Lời Ngạn Tảo nói rất có lý, vậy nên trong chốc lát Yến Đôn cũng cảm thấy khó mà phản bác được.

Trên thực tế, sự phẫn nộ của Ngạn Tảo đối với Bạch Lệ Tô đã lên đến đỉnh điểm: Chỉ cần tưởng tượng đến việc Yến Đôn cũng uống phải thuốc, khi đó có lẽ không phải là Ngạn Trì “chơi solo” với Hoa Đại Mạo nữa, mà có thể sẽ kéo cả Yến Đôn vào “chơi ba người mãnh liệt”! Vừa nghĩ như thế là Ngạn Tảo đã căm thù đến mức muốn gϊếŧ người rồi.

Đừng nói là tha thứ cho Bạch Lệ Tô, chỉ riêng việc không chém chết cô ta đã chứng minh anh là một người trưởng thành rất tốt dưới xã hội pháp trị rồi!

Yến Đôn nhìn Ngạn Tảo mà trong lòng nảy lên một suy nghĩ: Ngạn Tảo không phải là linh hồn đến từ thế giới tổng tài bá đạo, dùng logic của thế giới tổng tài bá đạo để nói chuyện với anh thì đúng là không ổn… Chắc mình phải dùng phương pháp của riêng mình để trò chuyện với anh mới được…

Suy nghĩ của Yến Đôn loạn cả lên, cậu bỗng bắt được một chỗ sơ hở rồi nói: “Anh nói đúng ạ, hậu quả đúng là khó mà tưởng tượng nổi. Nhưng sao anh chắc chắn được là cô ấy làm ạ?”

“Hả?” Ngạn Tảo ngẩn ra, “Tuy không thể chắc chắn được nhưng cô ta có hiềm nghi rất lớn.”

Yến Đôn biết Ngạn Tảo không giống với cái tên tổng tài bá đạo Ngạn Trì, anh vẫn nói chuyện bằng lý lẽ hẳn hoi. Nên Yến Đôn bèn nói một cách mềm mỏng: “Vậy cũng không thể chứng minh là cô ấy được ạ. Tuy lúc trước cô ấy có bôi đen tôi nhưng chỉ là hiểu lầm mà thôi. Tôi không nghĩ cô ấy sẽ làm ra một chuyện quá phận như vậy. Nói thế nào thì cô ấy cũng có thân phận là nhân vật của công chúng.”

“Ừ…” Ngạn Tảo trưng ra biểu cảm tự hỏi, dường như anh đã nghe lọt được lời nói của Yến Đôn.

Yến Đôn lại tiếp tục nói: “Hơn nữa mục đích mà cô ấy bỏ thuốc là gì chứ? Việc này có lợi gì cho cô ấy sao ạ?”

Trên thực tế, trong lòng Yến Đôn hiểu rất rõ rằng người trong thế giới tổng tài bá đạo không nói chuyện bằng lý lẽ, nữ phụ ác độc lại càng không có đầu óc, chuyện gì gây được tổn hại cho người khác là cô làm tất, không thể dùng lẽ thường để suy đoán được.

Lần này Bạch Lệ Tô bỏ thuốc đúng là để chuốc Ngạn Trì, để hắn “bum ba la bum” một phen. Chẳng qua kế hoạch này lại xuất hiện sự cố, bản thân Bạch Lệ Tô cũng bị bắt cóc nên kế hoạch ác độc mới gặp phải gián đoạn.

Đúng nhỉ, Bạch Lệ Tô còn đang bị bắt cóc mà…

Yến Đôn phúc chí tâm linh*, lại bảo: “Có thể Bạch Lệ Tô cũng là người bị hại mà ạ? Anh có biết bây giờ cô ấy đang ở đâu không ạ?”

(phúc chí tâm linh: gặp được may mắn nên trái tim cũng tinh tường hơn)

Ngạn Tảo đáp: “Hiện giờ tôi đã kêu người đi tìm cô ta rồi, nhưng cô ta không có ở nhà, cũng không đi công tác.”

Tuy cảm xúc của Bạch Lệ Tô khi bị bắt cóc cực kì ổn định, cô còn đùa với Yến Đôn nữa. Song cậu vẫn thấy hơi lo lắng, bèn bảo: “Vậy phải nhanh chóng tìm ra cô ấy để hỏi cho rõ ràng ạ.”

Ngạn Tảo nở nụ cười nhợt nhạt, song ý cười lại không chạm được đến đáy mắt: “Cậu tin tưởng cô ấy thật đấy.”

Yến Đôn lại nói ra lời thoại của hệ thống: “Tôi coi cô ấy là em gái mà, đương nhiên phải tin cô ấy rồi ạ.”

Ngạn Tảo chỉ cười rồi gật đầu, nhưng chẳng biết anh có nghe lọt hay không.

Trong đầu Yến Đôn bỗng dưng sinh ra một suy nghĩ kì lạ: Không phải sếp Tảo đang ăn giấm chua vì nữ phụ ác độc đấy chứ?



Cả hai tập đoàn Ngạn thị và Hoa thị đều ra tay để truy tìm tung tích của Bạch Lệ Tô nên có kết quả rất nhanh. Ban đầu khi Ngạn Trì, Ngạn Tảo và Hoa Đại Mạo nghe nói Bạch Lệ Tô mất tích thì suy nghĩ đầu tiên của họ là cô ta đã bỏ trốn, không ngờ kết quả là máy giám sát lại quay được cảnh cô bị trói lại rồi kéo lên một chiếc xe màu đen vào đêm Giáng Sinh hôm đó.

Nhìn thấy kết quả này thì cả ba tổng tài bá đạo đều thấy rất bất ngờ.

Yến Đôn lập tức bênh vực cho cô ngay: “Thấy chưa, việc này chắc chắn không đơn giản như vậy đâu ạ. Cô ấy không phải là người bỏ thuốc và sắp xếp tất cả mọi thứ đâu. Cô ấy cũng là người bị hại!”

Ba vị tổng tài bá đạo cũng thả lỏng, bắt đầu suy nghĩ theo hướng mà Yến Đôn nói. Có lẽ Bạch Lệ Tô thực sự không phải là người bỏ thuốc mà là người bị hại.

Ngạn Tảo hỏi: “Có tra ra được người bắt cóc cô ta đi đâu không?”

“Không ạ.” Thám tử tư trả lời, “Chiếc xe đen chạy ra khỏi nội thành xong thì không tra ra được tung tích nữa ạ.”

Ngạn Tảo lại nói: “Có băng nhóm nào liên hệ với người nhà của Bạch Lệ Tô để đòi tiền chuộc không?”

“Không ạ.” Thám tử tư lắc đầu, “Bọn chúng không vòi tiền từ người nhà Bạch Lệ Tô nên có thể là không cần tiền ạ.”

Yến Đôn hơi lo lắng hỏi: “Không ấy thì báo cảnh sát trước đi ạ?”

“Cậu nói gì cơ? Báo cảnh sát á?” Hoa Đại Mạo cười một tiếng, “Cậu ngốc à?”

Ngạn Trì cũng phản đối ý kiến nọ: “Không cần phải báo cảnh sát đâu. Nếu đến cả bọn tôi mà còn không tìm ra manh mối thì cảnh sát lại càng bó tay.”

Yến Đôn cũng không thấy kì lạ, suy cho cùng thì cảnh sát trong thế giới tổng tài bá đạo thật sự rất vô dụng.

Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo không đồng ý báo cảnh sát, thứ nhất là vì bọn họ không tin tưởng vào cảnh sát, cảm thấy mình trâu bò hơn cảnh sát nhiều. Mặt khác là vì bọn họ không muốn cho cảnh sát biết về chuyện đã xảy ra đêm hôm đó.

Cho nên đây là lần đầu tiên mà hai đối thủ một mất một còn lại có chung suy nghĩ.

Ấy vậy mà Ngạn Tảo cũng đồng tình với Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo: “Tôi cũng đồng ý, không báo cảnh sát có vẻ tốt hơn đó.”

Điều này khiến Yến Đôn sốc tận óc: Ngay cả sếp Tảo mà cũng không báo cảnh sát á?

Cậu quên rằng Ngạn Tảo đã chấp nhận thiết lập “có tiền thì muốn gì làm nấy” của thế giới tổng tài bá đạo từ lâu. Quả thực anh tin rằng năng lực Hoa thị và Ngạn thị vượt xa cảnh sát. Hơn nữa anh còn có tâm tư khác: Bất kể người bỏ thuốc là ai thì Ngạn Tảo cũng quyết định sẽ dùng hình phạt riêng đối với người đó. Nếu đã định sử dụng hình phạt riêng thì không để cảnh sát tham gia vào vẫn tốt hơn.

Yến Đôn còn đang cảm thấy nghi ngờ thì chợt có tiếng động vang lên trong não: [Tạo ra tình tiết kịch bản: Phấn đấu quên mình, một người một ngựa mà nghĩ cách cứu Bạch Lệ Tô]

Yến Đôn sợ đến mức ngây cả ra: Phấn đấu quên mình thì cũng được đi? Nhưng mắc gì phải một người một ngựa chứ?

Nhân viên chăm sóc khách hàng online giải đáp nghi vấn: Ai cũng biết, mỗi khi nhân vật chính gặp phải tình huống này thì chẳng những không báo cảnh sát mà còn đơn độc xâm nhập vào đầm rồng hang hổ. Đây là điều đã được định sẵn ạ.

Yến Đôn cảm thấy thật điên rồ: Nhân vật chính là kiểu “Thọ Tinh Công* treo cổ vì sống quá lâu” hay gì?”

(Thọ Tinh Công: một ngôi sao may mắn, người ta cũng thường dùng từ này để chỉ những người sống thọ)

Nhân viên chăm sóc khách hàng trả lời: Nhân vật chính còn sống lâu hơn cả Thọ Tinh Công nữa ạ, vì có sự che chở của kịch bản nên có treo cổ thì cũng không tắt thở đâu, mong quý khách yên tâm ạ.

Yến Đôn không ngờ mỗi một nhiệm vụ mà hệ thống ban ra lại còn khốn nạn hơn cái trước. Song, do đã có kịch bản bảo vệ nên cậu cũng không lo lắng cho bản thân lắm. Nếu phải nói thì chẳng bằng cậu đi một mình. Vì cậu có hào quang nhân vật chính mà, những người khác thì lại không. Chẳng lẽ cậu kéo theo cả đám đi cứu người, xong cuối cùng tất cả các đồng đội ngủm hết, chỉ còn mỗi mình cậu là nhân vật chính đi ra, như vậy thì lại tạo nghiệt quá.

Nhưng trong lòng Yến Đôn lại nhanh chóng nảy lên một nghi vấn: Bây giờ đến cả tập đoàn của tổng tài bá đạo mà còn không tra ra được Bạch Lệ Tô ở đâu, tôi nghĩ cách cứu cổ kiểu gì chứ?

Nhân viên chăm sóc khách hàng đáp: Cậu là nhân vật chính mà, khi đến lúc thì manh mối sẽ xuất hiện trước mặt cậu ạ.

Nghe nhân viên chăm sóc khách hàng nói vậy thì Yến Đôn thoáng an tâm.

Nhưng vì được biết trước như vậy nên lại càng phiền toái, nhiệm vụ quá khó khăn nên ngày nào Yến Đôn cũng thấp thỏm không yên. Tình trạng không biết gì thực sự giày vò người khác vô cùng.

Nào ngờ biểu hiện ăn ngủ không yên của cậu đều lọt vào mắt Ngạn Tảo, điều đó chứng tỏ rằng cậu rất để tâm đến sự an nguy của Bạch Lệ Tô.

Ngạn Tảo ăn giấm chua thật.

Anh bắt đầu lợi dụng wifi của Tập đoàn Ngạn thị, cứ đúng giờ là gửi tin tức bê bối của Bạch Lệ Tô đến điện thoại của Yến Đôn.

Không hiểu sao mà di động của Yến Đôn cứ nhận được mấy bài báo kiểu “Đáng sợ! Bạch Lệ Tô không phải do mẹ cô sinh ra!”, “Sợ ngây cả người! Nhan sắc trước và sau trang điểm của Bạch Lệ Tô dọa trẻ con khóc ré!”, “Càng đọc càng sốc! Ghi chép về bụng dạ độc ác của Bạch Lệ Tô!”, “Cái này mà cũng dám nói! Bạch Lệ Tô nói trồng cây chuối sẽ giảm tiêu chảy, kết hợp với tập thể dục sẽ thải được độc tố!”.

Yến Đôn không khỏi kinh ngạc: Bảo sao Bạch Lệ Tô được gọi là có “thể chất hot search”, cô ấy đã vắng bóng giang hồ, ấy vậy mà trong giang hồ vẫn còn lan truyền tin tức bê bối của cô ấy.

Đúng lúc này, trong đầu Yến Đôn lại có tiếng hệ thống truyền đến: Người dùng [Bạch Lệ Tô] xin trò chuyện với bạn.

Yến Đôn còn đang lo lắng không biết Bạch Lệ Tô đã đi đâu, nên cậu vội vàng kết nối sóng não: “Chị Bạch, cô sao rồi?”

“Tôi vẫn ổn.” Bạch Lệ Tô đáp.

Yến Đôn lại gấp gáp hỏi: “Hệ thống bảo tôi tới cứu cô, bây giờ cô đang ở đâu vậy?”

“Tôi cũng không biết mình đang ở đâu nữa.” Bạch Lệ Tô hơi khựng lại, “Tôi gọi điện là để nhờ cậu đến nhà tưới hoa giúp tôi.”

Yến Đôn vô thức cảm thán: Bạch Lệ Tô đúng là một cô gái có đời sống thú vị, cô đang bị bắt cóc mà còn không quên đám hoa trong nhà nữa chứ.

Yến Đôn không thể từ chối được: “Không thành vấn đề. Nhưng tôi làm gì có chìa khóa nhà cô?”

Bạch Lệ Tô đáp: “Khóa nhà tôi là khóa vân tay. Tôi dùng công nghệ đen của hệ thống ghi vân tay của cậu vào, đến lúc đó cậu cứ ấn là vào được.”

Yến Đôn cực kì khϊếp sợ: “Hệ thống còn xài được theo kiểu đó nữa hả?”

“Được chứ. Thậm chí cậu còn có thể bảo hệ thống gọi xe, ghi âm, quay phim, hoặc giúp cậu sạc điện thoại nữa.” Bạch Lệ Tô là một người chơi lâu năm, cô giới thiệu các chức năng của hệ thống xuyên thư như đã thuộc nằm lòng, “Nếu không đủ tiền thì cậu còn có thể vay từ hệ thống nữa.”

Yến Đôn chợt nhớ ra, hồi trước cậu cũng tự chứng minh rằng bản thân không phải là gián điệp thương mại dựa vào chức năng ghi âm của hệ thống, bây giờ ngẫm lại thì thấy hệ thống xuyên thư đúng là một trợ thủ đỉnh của chóp!

Yến Đôn liếc nhìn thời gian: “Bây giờ khuya rồi, mai tôi đến chỗ cô được không?”

Bạch Lệ Tô: “Hệ thống có nhắc nếu tôi không tưới hôm nay thì hoa sẽ chết.”

Yến Đôn: “Đám hoa đó rất quan trọng đối với nhiệm vụ hả? Nên cô mới căng thẳng như thế?”

Bạch Lệ Tô: “Đống hoa đó không giúp gì cho nhiệm vụ hết, chủ yếu là do tôi đã bỏ hai mươi vạn ra để mua chúng.”

“…”

Yến Đôn đành phải đáp ứng, đã quá nửa đêm mà cậu còn phải đi ra khỏi nhà để tưới hoa. Cậu dựa vào trí nhớ mà đến nhà của Bạch Lệ Tô, quả nhiên là mở khóa thành công bằng vân tay của mình rồi vào nhà Bạch Lệ Tô rất dễ dàng. Đúng là trong nhà Bạch Lệ Tô tràn ngập một mùi hương rất đặc biệt, có lẽ đây chính là mùi hương mà Ngạn Tảo đã nói.

Yến Đôn thở dài khe khẽ rồi bắt đầu tưới hoa theo yêu cầu của Bạch Lệ Tô.

Một tuần đã trôi qua kể từ khi Bạch Lệ Tô bị bắt cóc.

Yến Đôn nhìn đồng hồ trên tường, cậu phát hiện ra bây giờ đã là 23:55, tức là chỉ còn một chút nữa thôi là đến Tết nguyên đán rồi.

Nguyên đán đã đến rồi ư?

Một năm mới đã đến rồi ư?

Yến Đôn ngồi trên sô pha mà lặng đi: Mình có nên gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho sếp Tảo không nhỉ?

Đúng rồi, phải gửi chứ.

Nhưng viết câu chúc Tết như thế nào nhỉ?

Yến Đôn lên mạng tìm “tin nhắn chúc Tết nguyên đán”, cả đống bộ sưu tập những tin nhắn dông dài nhưng không đủ thành ý xuất hiện. Yến Đôn không muốn gửi những thứ này, để tránh việc sếp Tảo cho rằng đây là tin nhắn gửi cả lố. Nhưng nếu chỉ gửi một tin “chúc mừng năm mới” như bình thường thì lại không mới mẻ lắm.

Yến Đôn bèn vùi mình vào sô pha, cậu bắt đầu vò đầu bứt tai nghĩ xem nên gửi tin nhắn chúc Tết như thế nào.

Trong khi cậu im lặng suy nghĩ thì thời gian lại trôi đi nhanh như cát. Cậu đang vò đầu gãi tai soạn tin nhắn thì chợt nghe tiếng chuông vang lên — Mười hai giờ rồi.

Nhà Bạch Lệ Tô có hướng sông, đối diện là một con sông to lớn. Đến đúng giờ thì có thể nhìn thấy cảnh pháo hoa được bắn lên trong không trung. Đùng đoàng đùng đoàng, từng đám pháo hoa như nở tung ra, mang sắc màu rực rỡ mà nhuộm sáng cả bầu trời đen như nhung. Cảnh tượng này đẹp đẽ đến mức không sao tả xiết.

Yến Đôn giương mắt nhìn rồi lại thở dài: Một cảnh sắc đẹp như vậy, nếu được xem cùng sếp Tảo thì tốt biết bao.

Cậu nhớ đến Ngạn Tảo, vừa cúi đầu xuống thì thấy trên khung đối thoại có hiện ra một tin nhắn rõ như in:

Sếp Tảo: Năm mới vui vẻ.

Tin nhắn được gửi ngay khi khung giờ vừa điểm.

Tim Yến Đôn đập nhanh vô cùng, đến mức bên tai cậu như phảng phất nghe được âm thanh rộn ràng của con tim, so với tiếng pháo hoa lại càng vang vọng hơn.

Cậu run run mà nâng di động lên để chụp cảnh pháo hoa bên ngoài cửa sổ, sau đó gửi cho Ngạn Tảo kèm một câu: Chúc sếp Tảo năm mới vui vẻ!

Ngạn Tảo trả lời: Từ nhà cậu có thể nhìn thấy pháo hoa à?

Yến Đôn đột nhiên ngây ra.

Từ khu nhà của Yến Đôn thì chắc chắn không thể nào nhìn thấy pháo hoa được. Mà Ngạn Tảo lại biết nhà Yến Đôn ở đâu, nói cách khác — Ngạn Tảo biết bây giờ cậu không có mặt ở nhà.

Yến Đôn biết rằng nếu mình nói đang ở nhà thì rõ ràng là nói dối. Nhưng nếu bảo cậu đang ở nhà Bạch Lệ Tô thì hình như cũng có gì đó sai sai.

Không hiểu sao nữa, rõ ràng là cậu không làm gì sai nhưng tự dưng lại sinh ra ảo giác như kiểu đang “vụиɠ ŧяộʍ sau lưng chồng” vậy.

Cứ như cậu đang làm chuyện gì vô đạo đức ấy…

Mợ nó, hình như có hơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ á?