Bảo bối lớn, song thật sự là bảo bối lớn hàng thật giá thật.
Ngạn Tảo dẫn Yến Đôn vào phòng ngủ, cho cậu xem món bảo bối lớn của mình ——— Một chiếc lư hương bốn chân trang trí hoa văn nước biển xanh trắng và dị thú, đúng là rất lớn, cao hơn nửa mét, đường kính khoảng ba mươi, bốn mươi centimet. Mặc dù Yến Đôn không rành nghề, không biết cái gì là Thành Hoá* cái gì là Nguyên Thanh Hoa*, nhưng vẫn có thể phán đoán một món sứ Thanh Hoa lớn thế này nhất định phải có giá thành không nhỏ, chắc chắn gánh nổi một câu "Bảo bối lớn" của Ngạn Tảo.
*Thành Hoá (niên hiệu vua Hiến Tông nhà Minh, Trung Quốc, 1465-1487)
*Nguyên Thanh Hoa: là đồ gốm sứ được sản xuất vào thời Đường và phát triển mạnh vào thời Nguyên.
Yến Đôn nói thầm: Thật sự là công tử giàu sang nha.
Đối với người nhà Ngạn thị mà nói, sưu tầm một món như sứ Thanh Hoa hình như cũng không vấn đề gì, chẳng đáng nhét kẽ răng. Điều khiến Yến Đôn cảm thấy Ngạn Tảo quá giàu chính là, cái lư hương sứ Thanh Hoa này thật sự dùng để làm lư hương, muốn đốt liền đốt, không bảo dưỡng gì sất. Yến Đôn có thể nhìn thấy lớp tàn hương lưu lại bên trong lư, chắc chắn thường xuyên được sử dụng, chứ không được cất giấu gìn giữ.
Yến Đôn không nhịn được khen: "Ông chủ Tảo thật là người có phong cách sống."
"Nhắc mới nhớ, hồi trước thấy thấy lão thái thái dùng nó rửa chân..." Ngạn Tảo lắc đầu.
"..." Người Ngạn gia đều là thể loại gì ấy nhỉ.
Yến Đôn lại nghĩ, Ngạn lão thái thái có thể xịt nước hoa cao cấp cải trang thành bác gái lao công đến công ty múa may đổ nước, nghĩ như thế, bà ấy lấy sứ Thanh Hoa rửa chân cũng không có gì to tát lắm.
Yến Đôn chỉ nói: "Vậy Ngạn lão thái thái tại sao muốn dùng lư hương rửa chân?"
"Hình như bà không biết đây là lư hương." Ngạn Tảo đáp, "Về sau tôi bảo bà rằng đây là lư hương, bà liền đi mua một cái chậu đồng mạ vàng thời Càn Long về rửa chân."
Yến Đôn:...Chân Ngạn lão thái thái là chân tiên gì vợi?
Thế giới của người có tiền cậu chả thể nào hiểu nỗi.
Nghe Ngạn Tảo kể xong câu chuyện về chiếc lư hương bốn chân, Yến Đôn mới hướng mắt từ chỗ "Bảo bối lớn" sang chỗ khác, đảo một vòng quan sát phòng ngủ của Ngạn Tảo.
Màu sắc phòng ngủ tương đối đơn giản, là sự phối hợp giữa xanh đậm xanh nhạt và trắng, mang phong cách Địa Trung Hải. Cách phối màu khá cổ điển, bởi vậy mang theo sự trầm tĩnh tự tin, không có một chút khí tức hỗn loạn, tựa như cảm giác mà Ngạn Tảo mang đến cho người khác. Yến Đôn hít một hơi sâu quả nhiên phát hiện trong không khí thoang thoảng một mùi hương quen thuộc: "Đây là thành quả ngài mỗi ngày huân hương ạ? Không chỉ trên quần áo, mà ngay cả phòng cũng toàn mùi là mùi."
Ngạn Tảo gật đầu: "Cậu không nói, tôi cũng không để ý trên người mình có mùi thơm. Chắc do ngửi lâu quen, nên khó phát hiện."
"Dữ thiện nhân cư, như nhập chi lan chi thất, cửu nhi tự phương dã..." Yến Đôn gật gà gật gù nói: "Phòng này của ngài, chính là "Chi lan chi thất" mà ông chủ Tảo ngài cũng "Cửu nhi tự phương dã" rồi!"
Tạm dịch: Ở chung với người thiện lương, như vào nhà trồng hoa chi lan, lâu dần cũng tự thơm lây. (Khổng Tử) [tham khảo bản dịch từ DoDinhTuan"s blog]
Ngạn Tảo cười cười: "Cậu biết cách ăn nói ghê đấy!"
Yến Đôn ngại ngùng cười cười, chấp nhận sự thật rằng mình đang nịnh hót.
Ngạn Tảo không nói năng gì, từ trong ngăn tủ kiểu xưa lấy ra một hộp hương khắc hoa văn trúc. Trong hộp đặt vài chiếc bánh hình dáng hoa mai, màu tím đậm.
Yến Đôn hỏi: "Đây là cái gì thế?"
"Đây là bánh thơm." Nói xong, Ngạn Tảo như thể làm mẫu, lấy ra một chiếc bánh, để vào trong lư hương rồi châm lửa đốt.
Bánh thơm cháy lên, một làn khói thơm lượn lờ lan toả, mùi hương tinh khiết dịu êm nhanh chóng trần ngập khắp phòng. Bên cạnh lư hương là một giá treo quần áo, trên giá đang treo bộ quần áo mặc ngày hôm sau. Trải qua một đêm huân, hôm sau trên quần áo tất nhiên lây nhiễm một tầng hương.
Yến Đôn hiếu kỳ nhìn, nói: "Hoá ra đây chính là "Bánh thơm" à!"
Yến Đôn hồi trước lúc đọc sách, từng nghe nhắc qua "Bánh thơm, than đá dùng để đốt hương, lửa đốt bánh, có thể cháy một ngày trời", hôm nay xem như được tận mắt thấy.
Yến Đôn hít sâu một hơi: "Đây là hương gì vậy?"
"Tôi cũng không nói được, " Ngạn Tảo đáp, "Là lấy trầm hương, hoàng thục hương, hoàng đàn hương, 200gram vân mộc hương; cánh hoa nhài, cánh hoa hồng, nhũ hương, kim nhan hương, dầu ô liu, dầu tô hợp, 100gram thuỷ an tức, 50gram long não, hoà trộn với nhau mà thành. Tôi cũng không biết nên gọi cái này là gì nữa."
Yến Đôn cười hỏi: "Thế anh làm sao biết công thức điều phối?"
Ngạn Tảo cũng nghi hoặc: "Tôi cũng không biết, chỉ tiện tay lấy thôi, trộn lên đảo đảo là thành mùi mà tôi muốn."
Yến Đôn liền nghĩ: Đây hẳn là thứ trong ký ức của Ngạn Tảo, không dễ dàng xoá đi.
Yến Đôn đoán không sai, bánh thơm Ngạn Tảo hay ngửi là do bà ngoại của anh tự tay làm ngày trước. Ở thế giới thực, Ngạn Tảo được bà ngoại một tay chăm từ nhỏ đến lớn. Bà ngoại từ chỗ vị Đông y già biết mấy hương liệu này, nói rằng có thể sáng mắt thông khiếu, cực kỳ tốt đối với trẻ nhỏ. Bà liền thích đặt hương này trên đầu giường Ngạn Tảo, để cháu trai ngửi khi ngủ. Lâu dần, Ngạn Tảo cũng quen thuộc mùi hương này, không ngửi là không ngủ được.
Công thức điều phối này do tự bà ngoại sáng chế, và cũng chỉ duy nhất mình bà biết làm. Chờ bà lớn tuổi rồi, Ngạn Tảo học lại tài nghệ từ bà. Người bên cạnh anh cũng không biết, chỉ hiểu cách làm bánh thơm này thôi. Loại kinh nghiệm như thế hệ thống không cách nào xoá bỏ—— ví dụ dễ hiểu, một người mất trí nhớ, đại khái sẽ quên bản thân học đạp xe đạp khi nào, nhưng hắn sẽ không quên cách đạp xe đạp. Bạn đem xe đạp tới trước mặt người đó, hắn cũng có thể đạp nó không chú trở ngại.
Giống như bánh thơm đã trở thành một loại ký ức "Bản năng" của Ngạn Tảo.
Và cảm giác thân thiết với Yến Đôn cũng như vậy. Xin hãy đọc truyện tại _ TRÙMt ruyện. net _
Không có bánh thơm này, Ngạn Tảo ngủ không yên giấc.
Ngạn Tảo dịu dàng nhìn Yến Đôn: "Nếu cậu thích, tôi có thể tặng cậu một ít, cậu đem về đốt cũng có lợi cho thân thể cậu"
Yến Đôn lại xua xua tay: "Nhà tôi cũng không có lư hương lớn thế này."
Ngạn Tảo suy nghĩ một lát, rồi trầm ngâm gật đầu.
Chưa tới hai ngày, Ngạn Tảo đã đưa cho Yến Đôn một cái lư hương, thoạt nhìn không bự tổ bố như cái ở trong phòng ngủ Ngạn Tảo, mà khá xinh xẻo, nho nhỏ có thể cầm trên tay.
Yến Đôn cầm trên tay, cảm thấy nhẹ bâng, nhưng nhìn kỹ thì lại vô cùng tinh xảo, liền hỏi: "Cái này không đắt chứ ạ?"
Ngạn Tảo đáp: "Không đắt, tôi tùy tiện lấy thôi. Sẵn đưa cậu dùng, để đó cũng tích bụi."
Yến Đôn mang theo lư hương đến chỗ Ngạn Trì hỏi hắn: "Anh biết vật này không?"
Ngạn Trì liếc mắt nhìn, nói: "Đây không phải là lò sưởi tay hoa mẫu đơn bằng đồng mạ vàng anh tôi vừa mới lấy ra phủi bụi à?"
Yến Đôn giật mình: "Cái gì mạ vàng cái gì hoa mẫu đơn..." Tại sao Ngạn Trì có thể một hơi nói hết cái tên phức tạp như thế?
Tổng đài chăm sóc khách hàng online giải đáp thắc mắc: Đấy là kỹ năng cơ bản của các nhân vật trong tiểu thuyết. Thí dụ như người bình thường sẽ nói "Bạn có nhìn thấy cô gái mặc bộ đồ màu xanh lục, tóc cài trâm không", còn nhân vật tiểu thuyết sẽ nói "Bạn có nhìn thấy cô gái mặc chiếc áo bông màu xanh lục hoa văn hồ điệp, tóc cài trâm vàng nạm châu báu nhị long hí châu không."
Yến Đôn đơ người, chỉ nói: Cái này chắc chỉ có người cổ đại mới nói nhỉ...Người hiện đại mà cũng thế à?
Tổng đài chăm sóc khách hàng trả lời: Người hiện đại cũng thế đấy, tỷ như người bình thường sẽ nói "Hôm nay cô ấy mặc một chiếc đầm màu xanh lục, đeo khuyên tai ngọc trai", nhân vật tiểu thuyết bá tổng sẽ nói "Hôm nay cô ấy mặc một chiếc đầm Chanel màu xanh ngọc bích kiểu dáng ngắn tay cổ bẻ bó sát eo, đeo một đôi khuyên tai hình mặt dây chuyên song C cổ điển xâu ngọc trai đủng đỉnh bên dưới."
Yến Đôn phát hiện trình độ của mình không đủ, không cách nào miêu tả như Taobao miêu tả.
Ngạn Trì cũng không biết suy nghĩ trong lòng Yến Đôn, chỉ nhìn lư đồng trên tay Yến Đôn nửa ngày, mới nói: "Sao nó nằm trên tay cậu rồi? Là anh tôi đưa?"
Yến Đôn hoàn hồn, mới nhớ ra mục đích qua đây của mình, liền hỏi: "Cái này không đắt chứ?"
"Không đắt." Ngạn Trì nói.
Yến Đôn yên tâm.
Ngạn Trì nói: "Còn chưa đủ ba trăm vạn mà."
"...!" Yến Đôn hít sâu một hơi, xém tí xỉu tại chỗ, "Vậy còn không đắt?"
Ngạn Trì vung vung tay: "Cái này mà đắt gì? Lương một năm của cậu cũng hai trăm vạn rồi còn gì?"
Yến Đôn cũng không biết nên nói thế nào.
Nhưng thật ra thì, thứ nhất, Yến Đôn vẫn chưa quen cảm giác lương một năm hai trăm vạn, thứ hai, coi như cậu một năm hai trăm vạn, cũng sẽ không sẵn lòng tiêu ba trăm vạn mua một cái bếp lò to bằng tay về đốt than.
Yến Đôn rầu ơi là rầu ước lượng bánh thơm bọc trong giấy dầu trên tay.
Cậu lấy bánh thơm từ tay Ngạn Tảo, muốn trả lại cũng không ổn lắm. Dù sao, bản thân cậu cũng hy vọng trong nhà có thể cảm nhận được hương vị của Ngạn Tảo.
Aiz, bỏ đi, cái lư hương để tạm đấy, tìm một cơ hội trả lại cho Ngạn Tảo, cất bánh thơm trước!
Yến Đôn đang định đem bánh thơm cất vào, Ngạn Trì đột nhiên lên tiếng: "Bánh này của cậu nhìn quen mắt thế?"
Yến Đôn nói: "Cái này là bánh thơm của Ngạn đổng."
"Uầy, nhớ rồi, là đồ anh tôi tự điều phối phải không?" Ngạn Trì sờ sờ cằm, "Hình như bên trong có mùi trầm hương Kỳ nam gì đấy, 50gram bốn mươi, năm mươi vạn..."
*Kỳ nam hương là cực phẩm của trầm hương (奇南香: có nghĩa là loại hương thơm kỳ diệu của phương nam) gọi tắt là Kỳ nam.
"..." Yến Đôn tay run một cái, sợ thiếu điều muốn ném bánh thơm xuống đất.
Yến Đôn cố gắng hồi tưởng, nhớ tới Ngạn Tảo từng nhắc công thức điều phối, một chiếc bánh thơm thôi đã chứa 200gram trầm hương bên trong rồi, còn chưa tính đến hương liệu quý hiếm...
Yến Đôn đột nhiên cảm thấy bánh thơm này nóng phỏng tay...
Hèn chi phải dùng lò mấy trăm vạn mới sánh bằng!
Lò mấy trăm vạn mới xứng đốt cái bánh thơm này!
Ngay cả Yến Đôn cũng cảm thấy bản thân không xứng!
CẬU KHÔNG XỨNG!
Nghĩ đến giá trị của bánh thơm, Yến Đôn nỡ lòng nào xuống tay đốt đây?
Nhưng mà, Yến Đôn cũng nghĩ không thông, ở thế giới thực Ngạn Tảo cũng chỉ là người bình thường mới bắt đầu khởi nghiệp, lấy đâu ra tiền đi đốt loại trầm hương 50gram mấy chục vạn?
Thành thật mà nói, Ngạn Tảo ở thế giới thực quả thật không có nhiều tiền như vậy để đốt. Cho nên, Ngạn Tảo lúc đó đốt cũng là loại hương liệu phổ thông, lư hương bình thường. Sau khi Ngạn Tảo có tiền, dĩ nhiên phải bắt đầu đốt hương liệu giá cao hơn, cũng chọn lư hương đắt hơn.
Tuy nhiên, Ngạn Tảo ở thế giới bá tổng không lo không có tiền xài, có tiền muốn làm gì thì làm, cho nên thích thì đem Kỳ nam làm củi chụm.
Bản thân anh dùng hàng tốt, tất nhiên cũng không để Yến Đôn chịu thiệt, nên mang thứ tốt nhất đến trước mặt Yến Đôn.
Chỉ có điều, Yến Đôn ở thế giới bá tổng vẫn là nhân viên quèn Yến Đôn, hoàn toàn không có cách nào hưởng thụ sủng ái của bá tổng. Đối mặt với những chiếc bánh thơm hơn trăm vạn, Yến Đôn không cách nào xuống tay được.
Đốt cái này là đốt hương hả?
Này là đốt tiền đó!
Cậu cũng không cần thắp hương cúng dường, cậu có phải Bồ Tát đâu!
Yến Đôn cầm lư hương và bánh thơm trên tay, mặt đầy rầu rĩ nhìn Ngạn Trì: "Bằng không, ngài giúp tôi đem hai thứ này trả cho Ngạn đổng đi?"
"Tại sao?" Ngạn Trì không hiểu.
Yến Đôn xoắn xuýt một hồi, mới nói: "Quá đắt tiền, tôi không dám nhận."
"Này có gì đâu mà không dám nhận?" Ngạn Trì vẫn không hiểu, "Anh tôi đưa cho cậu, thì chính là của cậu."
"Tôi...Chuyện này..." Yến Đôn biết Ngạn Trì xa xỉ thành thói, không hiểu áp lực của cậu, đành nỗ lực giải thích, "Tôi chỉ cảm thấy không có phúc nhận."
"Cái gì mà "Không có phúc nhận"? Tôi thấy cậu là "Không biết cân nhắc"!" Bá đạo tổng tài Ngạn Trì vung tay lên nghiêm túc nói, "Anh tôi tặng quà cho cậu là cho cậu mặt mũi, cậu đừng rượu mời không uống lại uống rượu phạt!"
Trong lúc Yến Đôn cạn lời, bỗng nghe được thông báo của hệ thống: Thành công thu thập lời thoại của bá tổng "Không biết cân nhắc"√
Thành công thu thập lời thoại của bá tổng "Em đừng rượu mời không uống lại uống rượu phạt!" √
Cũng coi như là...Trong đắng cay có chút ngọt bùi đi.
Yến Đôn bất đắc dĩ cười khổ, thở hắt ra.
Yến Đôn không nói được gì, bất đắc dĩ đành phải đem lư hương và bánh thơm cẩn thận để vào túi. Cậu còn tìm chị gái phòng nhân sự xin vài tấm giấy báo, từng lớp từng lớp gói ghém cẩn thận lư hương và bánh thơm lại. Sợ lỡ vấp ngã một phát là tới công chuyện.
Yến Đôn sau khi thu dọn xong xuôi, điện thoại di động vang lên một tiếng, là tin nhắn từ Bạch lệ Tô: "Are you ready?"
Điều này hiển nhiên là "Lời cảnh báo hãm hại đến từ ác độc nữ phụ", thông báo Yến Đôn phải chuẩn bị kỹ càng nghêng đón bão tố.
Cậu nghĩ: Bạch Lệ Tô quả là ác độc nữ phụ biết quan tâm người khác, trước khi ra tay còn đánh tiếng, không để nhân vật chính ra trận mà không có chuẩn bị.
Lúc này, Tiểu Tề ngẩng cao đầu bước vào, sắc mặt đen như mực, cả mặt nhăn nhúm, căng căng thẳng thẳng: "Ngạn tổng, ngài cũng ở đây là tốt rồi! Chúng tôi muốn bắt Yến Đôn đi dự họp!"
Ngạn Trì nhạy bén nhấm ngay chữ "Bắt": "Tiểu Yến phạm tội?"
Tiểu Tề hừ lạnh một tiếng, nói: "Đến phòng hội nghị lại nói!"
Yến Đôn nhìn sắc mặt Tiểu Tề, trong lòng âm thầm phỏng đoán: Ác độc nữ phụ no.1 nhất định phải sống tới tập cuối cùng, ngoại trừ nhờ vào nhân vật thụ chính tâm hồn thánh mẫu hết lần này tới lần khác tha thứ, ác độc nữ phụ cũng phải tự mình nỗ lực. Bạch Lệ Tô vì để bản thân sống lâu một chút, toàn mượn dao gϊếŧ người để hãm hại Yến Đôn, không bao giờ tự mình ra tay. Như lần trước mượn cẩu tử chụp hình, Sử tổng da^ʍ tặc, còn lần này...Lẽ nào lợi dụng địch ý của Tiểu Tề đối với cậu?
Ngạn Trì và Yến Đôn dưới sự áp giải của Tiểu Tề đi vào phòng hội nghị, thấy các quan đại thần đều có mặt bên trong, Ngạn Tảo cũng vậy. Ngạn Trì và Ngạn Tảo song song ngồi trên ngai vàng, nhưng người khác cũng ngồi yên vị trí. Tiểu Tề trái lại giống như đại nội tổng quản đứng bên cạnh Ngạn Tảo, chỉ nói: "Yến Đôn, chúng tôi nhận được một tố cáo, nói rằng cậu bán cơ mật của công ty, cậu thừa nhận hay không?"
Yến Đôn hốt hoảng, lắc đầu nói: "Tôi không nhận, tôi chưa từng làm!"
Tiểu Tề hừ lạnh một tiếng: "Cậu còn không dám nhận! Chúng tôi có bằng chứng đấy!"
Yến Đôn tự tin bản thân chưa từng làm, cây ngay không sợ chết đứng, hơn nữa có "Hào quang nhân vật chính" kề vai sát cánh, tự nhiên không sợ gì hết, ưỡn ngực nói: "Có bằng chứng thì anh cứ việc mang ra đây!"
Tiểu Tề liếc cậu một cái: "Cậu thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Nói xong, Tiểu Tề nói với Giám đốc kỹ thuật: "Đã vậy, cũng không cần giữ thể diện cho Yến Đôn!"
Giám đốc kỹ thuật liền vươn tay ra, múa ngón tay trên bàn phím, rất nhanh, ghi chép hòm thư của Yến Đôn được hiển thị trên màn hình lớn kết nối với máy tính của Giám đốc kỹ thuật. Ghi chép cho thấy, Yến Đôn đã gửi văn kiện cơ mật về hạng mục mới của công ty cho một email lạ.
Yến Đôn trợn mắt há mồm: "Tôi gửi văn kiện cơ mật tại sao phải dùng hòm thư công việc của mình? Bộ tôi là heo hả?"
Tiểu Tề lạnh lùng nói: "Không có gì kỳ quái. Tôi thấy cậu cũng giống."
"..." Yến Đôn nghĩ: Tại sao trước giờ không phát hiện gã Tiểu Tề này cay độc thế nhờ!
Nhân viên tham dự hội nghị căn bản đều là người công cụ, bị lực lượng của nội dung kịch bản điều khiển, bắt đầu xôn xao chỉ trích Yến Đôn: "Yến Đôn! Cậu sao lại có thể làm ra chuyện như vậy!"
"Quào! Thì ra Yến Đôn là người như thế!"
"Quỷ thần thiên địa ơi! Quá doạ người rồi!"
...
Ngạn Trì cũng khϊếp sợ: "Đây là chuyện khi nào?"
Giám đốc kỹ thuật nói: "Là bộ an toàn thông tin hôm nay nhận được tố cáo nặc danh, chúng tôi liền đi điều tra, mới vừa tra ra được."
Tiểu Tề hầm hừ nói: "Yến Đôn, cậu còn lời nào muốn nói không?"
Yến Đôn trả lời: "Mặc dù là từ hòm thư của tôi gửi đi, nhưng không có nghĩa là chính tôi gửi. Còn nữa, tôi là người chứ có phải heo đâu, làm chuyện xấu còn để lại tên? Mắc gì tôi phải sử dụng hòm thư công việc gửi cái này?"
Nhân- Đang ngồi tham dự hội nghị- viên lại bắt đầu mất não thay đổi thái độ: "Đúng vậy! Đúng vậy! Ai làm thế chứ?"
"Không phải sao? Hòm thư công việc gửi đi, bộ phận kỹ thuật cũng nhìn thấy mà. Ai ngu thế được?"
"Đúng vậy! Đúng vậy! Yến Đôn chắc là bị vu oan rồi?"
...
Yến Đôn nghĩ thầm: Chu choa mạ ơi quần chúng trong tiểu thuyết bá tổng đúng là không có đầu óc...
Nhìn dư luận ở hiện trường phản chiến, Tiểu Tề cũng không nhụt chí, thay vào đó hỏi Giám đốc kỹ thuật: "Có thể tra được địa chỉ ip không?"
Giám đốc kỹ thuật trả lời: "Tra được, địa chỉ ip này là cùng một địa chỉ ip Yến Đôn thường dùng. Email này ắt hẳn được gửi từ máy tính trong nhà Yến Đôn."
Nhân viên tham dự hội nghị lại bắt đầu hốt hoảng: "Ôi trời ơi! Cho nên thật sự là Yến Đôn sao?"
"Yến Đôn trông thật thà như vậy, hoá ra là hạng người đó!"
"Đúng đúng, quả thật không thể tin được."
...
Tiểu Tề quay đầu nhìn Yến Đôn, vẻ mặt kiên định hơn: "Cậu còn lời nào muốn nói?"
Yến Đôn xua xua tay: "Tuy tôi không phải dân kỹ thuật, nhưng tôi biết có thể giả địa chỉ ip mà? Khiêm tốn mà nói, coi như cùng một địa chỉ ip với tôi, cũng không thể chứng minh là tôi làm."
Tiểu Tề lần này cứng họng.
Nhân viên tham dự hội nghị lại nhốn nháo thay đổi thái độ: "Phải đó! Đúng đó! Nghe nói địa chỉ ip có thể làm giả!"
"Đúng vậy, coi như địa chỉ ip giống nhau cũng không nhất định là cậu ấy!"
"Phải, phải, nói không chừng Yến Đôn bị vu oan rồi!"
...
Yến Đôn cảm thấy mình đang phát huy cực kỳ cực kỳ tốt, nắm chắc phần thắng trong tay, lúc này, địa thoại Yến Đôn bỗng vang lên. Ánh mắt của cả phòng đổ dồn về chiếc điện thoại Yến Đôn đặt trên bàn.
Bởi vì trên màn hình điện thoại hiện lên một thông báo: "Ngài có thẻ số đuôi xxxx vừa nhận được 500,000.00 đồng, ghi chú chuyển khoản: "Phí khổ cực bán Ngạn thị".
Nhân viên tham dự hội nghị vừa nhìn thấy thông báo, liền dồn dập chỉ trích Yến Đôn: "Uầy! Không ngờ cậu là người như vậy!"
"Yến Đôn, cậu còn nói cậu không có bán tình báo?"
"Aiz! Yến Đôn, tên khốn kiếp này! Uổng công sếp tin tưởng cậu như vậy!"
...
Yến Đôn nổi điên rồi: "Tôi có phải ngu đâu! Tại sao lại trực tiếp ghi chú "Phí khổ cực bán Ngạn thị" thế này!"
Tiểu Tề cười lạnh: "Trên thế giới có nhiều người ngu ngốc như vậy đấy! Câu "Muốn người khác không biết, thì ngu vừa thôi đừng ngu quá", chính là nói cậu đó.
Yến Đôn không ngờ kế hoạch thiểu năng như vậy lại có hiệu quả. Cậu đúng thật đã đánh giá thấp sức mạnh nội dung kịch bản của thế giới bá tổng.
"Tôi thật sự chưa từng làm!" Yến Đôn cảm thấy dù cậu có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa, trong lòng có chút cuống cuồng, "Nhất định là có người vu oan tôi!"
Tiểu Tề đập bàn nói: "Vậy cậu nói đi, là ai vu oan cậu?"