Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt

Chương 5: Wechat

Lúc chạng vạng tối, bên ngoài bỗng nhiên đổ mưa.

Tiết học cuối cùng cũng đã kết thúc.

Tầng dưới dần dần có nam sinh trở về phòng, phòng của nam cách âm rất kém, tầng trên cùng vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu khóc hãi hùng của người tầng dưới, ồn ào như chim chóc sổ l*иg.

"Cuối lớp chúng ta có con gái hả?" Mặt Lục Sơ Hành đầy hoài nghi, "Bạn cùng bàn tôi nói cho cậu nghe, không đùa chứ, đám con gái lớp chúng ta, hầu như đều thích đại ca."

"Lúc mới chia lớp, đám con gái như nhìn thấy ma." Lục Sơ Hành nhìn ra cửa, Hoắc Duệ đang tựa vào cửa phòng, cúi đầu nhìn điện thoại, dường như không nghe thấy hắn nói gì, tiếp tục nói: "Dù sao thì đừng nhìn khuôn mặt đâm lê của đại ca, tinh hoa nhan sắc nằm ở đó đấy, lúc đầu còn có người gửi thư tình, ngày đó... ờm..."

Thích Vinh không biết đi vào từ bao giờ, bổ sung cho hắn: "Lớp trưởng."

Lục Sơ Hành đột nhiên nhớ ra: "Đúng rồi, là lớp trưởng lớp mình, ngồi thứ ba bàn ba đó, tóc đuôi ngựa, gầy trắng."

Thẩm Dũ căn bản không chú ý đến người khác, Lục Sơ Hành nói vậy, cậu không có chút ấn tượng nào, nhưng lại không tự chủ nhìn ra cửa.

Chỗ cậu ngồi không nhìn thấy toàn thân Hoắc Duệ, chỉ có thể nhìn thấy mặt bên của hắn, nam sinh hẳn là đang dựa vào cửa, cầm điện thoại di động trong tay, không biết ai bật đèn hành lang, ánh sáng chiếu trên đầu, trên người hắn trông như một bóng ma.

Lục Sơ Hành vẫn nói tiếp: "Sau khi thi chia lớp..."

"Đại ca đứng hạng nhất." Thích Vinh dương dương tự đắc bổ sung.

Lục Sơ Hành đạp hắn một cái: "Để tao nói, sau đó lớp trưởng... Tên gì ấy nhỉ? Bạch cái gì đó, dù sao thì mắt có vấn đề mới đến tìm đại ca, mẹ, rõ ràng là có ý tứ với đại ca! Đại ca cũng không thương hoa tiếc ngọc, đẩy người ta ra."

"Ừ nhưng mà ấy... Khí lực của đại ca hơi mạnh, vô tình đẩy em gái nhỏ vào va vào cạnh bàn, ngay lập tức khóc lên, khóc đến lê hoa đái vũ..."

Lục Sơ Hành vừa nói, vừa làm động tác, bày ra đầy đủ cái gì gọi là "Trai thẳng".

Thích Vinh đập bộp lên đầu Lục Sơ Hành, ngăn trở hắn: "Sau đó thì cô ta trở thành một trong các bạn gái của Niên chó."

Lục Sơ Hành: "Ừ đúng, Niên chó, cái đứa ngồi phía sau lớp trường đó, bọn tôi đều là anh em tốt của đại ca, người ta gọi là F4 Văn Lễ."

"Ai muốn cùng mày làm F4 chứ?" Thích Vinh túm lấy cổ Lục Sơ Hành kéo người về phía sau.

"Nói xong chưa?" Hoắc Duệ mới vừa chơi điện thoại di động ở cửa đối diện không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa phòng Thẩm Dũ, mặt bực mình, chân mày nhíu lại, mang theo chút hung thần ác sát: "Tao tàng hình rồi hả?"

Hắc liếc nhìn Lục Sơ Hành, rõ ràng là không hài lòng với cái tên "F4" kia.

"Không đâu! Đại ca! Bọn em đang trao đổi tình cảm với bạn cùng bàn mới!" Lục Sơ Hành và Thích Vinh lúc này lại đột nhiên đồng thanh nói.

Hoắc Duệ quay đầu nhìn Thẩm Dũ đang ngồi mép giường một cái, sắc mặt lãnh đạm, thu hồi tầm mắt, lại cúi đầu lướt lướt điện thoại, không biết nhìn thấy cái gì, sắc mặt còn lạnh hơn vừa nãy: "Tối nay tao có chuyện, không đi quán nét."

"Đừng mà!!! Xong tui rồi!!!" Lục Sơ Hành đang ngồi chồm hổm dưới đất kêu lên: "Đại ca, anh cũng không phải là không biết kỹ thuật của Niên chó đó, có khi còn mang theo bạn gái nào đó không biết, tống nọ tống kia, Tống Tử Quan Âm ha thật là..." Ngẩng đầu nhìn sắc mặt Hoắc Duệ, Lục Sơ hành lập tức im miệng, quay đầu nhìn về phía Thẩm Dũ.

"Bạn cùng bàn, tối ra ngoài chơi game không?"

Trong các phương thức xúc tiến mối quan hệ hữu nghị giữa mấy đứa con trai, chơi game là cách tốt nhất.

Trước kia Thẩm Dũ chơi game chẳng kém gì ai, nhưng mà kỹ năng chẳng ra sao, toàn bị đối thủ ăn mạng. Đời này trở lại, ngoại trừ tiếp cận Hoắc Duệ, còn phải thay đổi bản thân sau này, học hành chăm chỉ cũng là một phương diện.

Tất nhiên, vẫn muốn học cùng Hoắc Duệ.

Đời trước, Hoắc Duệ cũng chưa học xong năm hai đã thôi học. Nghe nói, là hồi đó Hoắc Duệ lên lớp học không học đến nơi đến chốn, bị cha hắn cưỡng ép về nhà thừa kế gia sản, mua một tấm bằng.

Cho nên Thẩm Dũ khi nghe nói Hoắc Duệ thi cuối năm đứng nhất trường, cũng không tin lắm.

Cậu khẽ lắc đầu một cái: "Cai game rồi."

Nói xong, nhìn hai ánh mắt đau buồn của Lục Sơ Hành và Thích Vinh, đôi môi cong lên, lộ ra nụ cười: "Hơn nữa tôi chỉ có thể feed giống Niên chó thôi."

"Không không không, bạn cùng bàn feed không phải là..."

"Lục Sơ Hành." Hoắc Duệ nhét điện thoại vào túi: "Năm thứ hai tuần sau bắt đầu thi."

"Feed... Cái gì? Tại sao lại nói với em!" Lục Sơ Hành nhìn còn khổ sở hơn vừa nãy. Vẻ mặt của Thích Vinh cũng không khá hơn.

Đối với mấy đứa học dốt, thi là cái đáng sợ nhất. Nhất là cái loại một tháng thi một lần, còn gửi tin nhắn kết quả về điện thoại phụ huynh. Thành tích của Hoắc Duệ tốt, cha mẹ hắn sẽ không để ý, nhưng bọn họ thì không.

Hoắc Duệ nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Không biết, chỉ là tự nhiên nghĩ đến."

"Về đây."

Dứt lời, hắn thu lại thần sắc, xoay người đi ra ngoài.

Thẩm Dũ sờ túi một lúc, mới tìm được điện thoại cả ngày hôm nay không lấy ra lần nào, rũ mắt đọc một tin, nụ cười trên khoé miệng nhạt đi, cậu lại sờ hộp kẹo ở túi bên kia đã bị cậu ăn hết một viên.

"Bạn cùng bàn!"

Cậu đứng ở cửa phòng, Lục Sơ Hành và Thích Vinh ôm đầu khóc lóc trong phòng ngủ.

Đèn ở hành lang hơi mờ, chiếu xuống mặt cậu như ánh sáng vàng đen, nhưng nếu so với nam sinh buổi sáng, giọng nói lúc ở trong wc gọi "Hoắc Duệ", rõ ràng chỉ là lần thứ hai gặp, nhưng lại giống như đang gọi người thân thiết rất lâu rồi, dịu dàng, còn có ý tứ không thể nói rõ.

Bước chân Hoắc Duệ hơi ngừng.

Thẩm Dũ đi tới trước mặt, đưa hắn hộp kẹo kia: "Đây là quà bồi thường hôm nay lỗ mãng chặn cậu lại."

Hoắc Duệ một tay nhét trong túi, giọng hơi ghét bỏ: "Không cần."

Hắn nhìn hộp kẹo trong lòng bàn tay Thẩm Dũ một cái, là loại duy nhất bán trong siêu thị trường, trong lớp thường xuyên thấy có người bảo là thích loại đó.

Hắn cũng chưa ăn bao giờ.

Thẩm Dũ nhìn thẳng vào hắn, đáy mắt dần dần mang theo nụ cười, rũ mắt che giấu, thấy Hoắc Duệ từ chối, cậu cũng không ép buộc, nhét hộp kẹo vào túi, lại đưa điện thoại đến trước mặt Hoắc Duệ, trên màn hình là mã QR Wechat.

"Bạn cùng bàn có thể trở thành bạn thân được không?" Thẩm Dũ suy nghĩ một chút: "Sáng sớm ngày mai tôi mua đồ ăn sáng cho cậu, cậu có thể nói cho tôi biết cậu muốn ăn cái gì."

Hoắc Duệ đã không nhịn được, chờ Thẩm Dũ nói xong, đột nhiên hơi cúi người, lại gần một chút, tay phải nắm lấy gáy Thẩm Dũ, hơi dùng lực, khiến cho Thẩm Dũ lảo đảo lùi lại phía sau hai bước.

Hắn thấp giọng uy hϊếp: "Lần sau, không chỉ có như vậy thôi đâu."

Bất ngờ không kịp đề phòng.

Giữa hai người đột nhiên chỉ cách nhau mấy cm, trên gáy truyền đến cảm giác bị đè lên, Thẩm Dũ mở to mắt, hơi thở có chút nóng lên.

Khoảng cách này... Thật nguy hiểm.

Hoắc Duệ cau mày, dường như không cảm thấy tư thế này có vấn đề gì, nói xong liền buông lỏng tay, bả vai lướt qua bả vai Thẩm Dũ như trước.

Thẩm Dũ bật cười, người này uy hϊếp người khác, đều như vậy sao?

Cậu sợ cánh tai đã nóng lên của mình.

Hoắc Duệ thời thiếu niên thật là thẳng thắn vô tư, cũng không biết vì sao đời trước Hoắc Duệ thích mình, đặt mình ở trong lòng.

Nhưng mà đời này... Thẩm Dũ mang phần yêu thương mà Hoắc Duệ đời trước dành cho mình trở về, cậu ích kỉ đến mức không muốn cách xa, mà tìm đến Hoắc Duệ trước, xâm nhập vào đời sống của hắn trước.

Lục Sơ Hành vịn vào cửa: "Đại ca quá tuyệt tình rồi."

"Không sao! Bạn cùng bàn! Tôi và Vinh Vinh muốn ăn đêm! Tính cách của đại ca thật đáng ghét! Bọn tôi thêm cậu làm bạn thân! Có cơ hội cùng nhau chơi LoL voice!"

"Đúng! Tao muốn ăn bánh rán trái cây! Cái ở trong siêu thị trường đó!" Thích Vinh lập tức tiếp lời.

Thẩm Dũ gật đầu một cái.

Cuối cùng bạn tốt tăng thêm Lục Sơ Hành và Thích Vinh, hai người này còn bán đứng Wechat của Hoắc Duệ.

Avatar của đối phương là một bé trai đứng trong tuyết, mi mắt hơi giống Hoắc Duệ, nhìn qua hơi cũ, chắc là ảnh lúc Hoắc Duệ còn bé, so với bây giờ, lúc đó Hoắc Duệ thật đáng yêu, mặt còn rất bụ bẫm.

Đầu ngón tay Thẩm Dũ lướt qua ảnh avatar.

Hoắc Duệ mãi không đồng ý.

Chờ sau khi đi cùng Lục Sơ Hành và Thích Vinh, Thẩm Dũ mới lặng lẽ đi sắp xếp lại chăn đệm.

Chăn hắn vốn không chuẩn bị ngủ, cho nên lúc mới nghe được âm thanh cố ý ném xuống đất, chăn của trường mỏng cũng quá mỏng, dày cũng quá dày, lại còn chỉ có một màu xanh đậm, có thêu chữ "Văn Lễ số một".

Thẩm Dũ có chút nhan khống, chăn xấu như vậy thật sự không ngủ được.

Lúc xế chiều, cậu xin Trương Kiến Thanh cho nghỉ tự học buổi tối, phải về thu dọn đồ đạc.

Quản lý của trường Văn Lễ 1 nghiêm khắc hơn Văn Thành, không cho ra ngoài ở, kể cả ở gần thì cũng phải ở kí túc, Trường Kiến Thanh cho Thẩm Dũ thời gian chuẩn bị.

Mưa bên ngoài nhỏ dần, sắc trời cũng tối, sau tiếng chuông tự học buổi tối, Thẩm Dũ mới cầm điện thoại ra phòng ngủ.

Điện thoại của cậu lại rung lên.

- -- [Mày dọn đến ở căn nhà thằng cha mày hả?]

- -- [Thẩm Dũ, mày có thể biết điều hơn không?]

- -- [Có người chết ở đó mà mày cũng dám ở?]

- -- [Thẩm Dũ, còn cần mặt mũi nữa không?]

Thẩm Dũ chỉ liếc mắt một cái, liền xoá mấy tin đó đi.

Cậu căn bản không liên lạc được với mẹ, sau khi làm thủ tục chuyển trường xong thì không liên lạc với mình, ngược lại hôm nay lại điên cuồng gửi tin nhắn chửi mắng cậu.

Nhà cũ là cha Thẩm Dũ để lại, là tiểu khu ngay cạnh Văn Lễ 1.

Nếu như bà ta để ý đến mình một chút, quan tâm một chút, cũng biết cậu không ở căn nhà cũ kia, mà là đi thuê nhà.

Cũng bởi vì cậu mang đồ mà mẹ cho mình chuyển đến căn nhà thuê.

Thẩm Dũ giễu cợt cười khẽ, bên ngoài lại mưa lớn hơn, cậu không mang ô, lại quay trở lại lấy áo khoác đồng phục, trực tiếp xông xuống tầng 6.

Bên ngoài không có người nào, đèn lớp học sáng choang, nước mưa và gió thổi tới, lá cây bị ướt, Thẩm Dũ bị nước mưa hắt vào mặt.

Đây nhất định là buổi tốt bết bát nhất từ khi cậu sống lại đến giờ.

Áo khoác đồng phục cũng không chịu nổi mưa gió bất thình lình, trạm xe buýt cách cổng trường một đoạn, cổng trường cách khá xa kí túc, đường cũng rối, Thẩm Dũ còn không quen đường, ù ù cạc cạc đi thành một vòng tròn.

Cũng may mưa nhỏ hơn một chút, đèn đường cũng sáng lên.

Lúc đi đến chỗ nào đó không biết tên, phía sau mấy cái cây, có một giọng nói mơ hồ truyền tới.