Lưu Manh Hoàng Phi

Chương 22

Quyển 1 - Chương 22
Cổng thành phía bắc chầm chậm đóng lại trước mặt Hắc Uy.

Hắc Uy nhìn bốn phía rồi hoài nghi hỏi thuộc hạ.

“Các ngươi có nghe thấy thanh âm nào không?”

“Bẩm tướng quân, mạt tướng nghe thấy có người gọi Uy Trư, có lẽ là mạt tướng nghe nhầm, trong quân doanh ta không có ai tên là Uy Trư cả ”.

“Uy Trư?”

Hắc Uy nghĩ bụng, không hay rồi, vừa nãy hắn nghe có người gọi như thế, hơn nữa thanh âm thật giống với thanh âm của Đan Hoành, có điều hiện tại Đan Hoành hẳn phải ở trong cung, sao có thể tới nơi này, thế nhưng quả thật không chỉ mình hắn nghe thấy tiếng gọi.

“Không hay rồi, mau đuổi theo chặn người Bắc Phiên lại, bản soái muốn đích thân kiểm tra hành lý bọn họ”.

Hắc Uy hét lớn, binh sĩ vội vã đuổi theo nhóm người Bắc Phiên.

Nhóm Bắc Phiên vừa đi chưa được bao xa, lại thấy binh lính Đại Đồng đuổi theo, liền vội vã tăng tốc, việc này càng khẳng định sự lo lắng của Hắc Uy.

Kể cả nếu như Đan Hoành không phải ở trong tay bọn chúng, thì chắc chắn bọn chúng làm chuyện gì mờ ám có hại cho Đại Đồng, nên mới có tật giật mình.

Bởi mã xa Bắc Phiên còn mang theo rất nhiều hành lý nên chẳng mấy chốc chiến mã của Đại Đồng đã đuổi kịp.

Hắc Uy phái binh lính bao vây quân Bắc Phiên.

“Chúng ta là khách quý của hoàng đế các ngươi, các ngươi muốn làm gì?” Trát Khắc lên tiếng thị uy Hắc Uy.

“Không có ý tứ gì, vừa nãy thuộc hạ của ta kiểm tra có chút qua loa, hiện tại bản nguyên soái nghi ngờ các ngươi bí mật mang theo đồ vật quan trọng của bổn quốc, bởi vậy muốn kiểm tra lại lần nữa, lần này nếu không tìm thấy gì, bản nguyên soái sẽ phái người hộ tống các ngươi”.

“Hừ, đồ trên xe của chúng ta là do Hoàng đế các ngươi tặng cho, ngoài ra còn có một ít quần áo và vật dụng hàng ngày, bởi vậy không tiện kiểm tra”.

“Yên tâm, ta sẽ không bới lộn xộn đâu, chỉ cần mở ra để ta nhìn là được”.

“Vậy xin mời nguyên soái đại nhân”.

Trát khắc tránh ra nhường đường, ý bảo Hắc Uy tới kiểm tra.

Hắc Uy ra lệnh cho binh lính mở từng cái rương ra, còn các rương khác, do Hoàng đế đại động ban tặng, Hắc Uy kiểm tra thật kỹ xem phong ấn của Hoàng đế có bị phá hay không, những rương do Hoàng đế tặng Bắc Phiên đều có phong ấn của Đại Đồng quốc, những rương này khi chưa tới Bắc Phiên đều không được mở ra.

Hắc Uy kiểm tra thật kĩ những cái rương có thể mở ra, nhưng soát đi soát lại mấy lần đều không tìm được gì, chỉ có thể nghĩ rằng mình đã nghe lầm.

Hắc uy phân phó binh lính mang các rương chất trở lại trên xe, lúc này hắn chợt phát hiện ra một chuyện không bình thường, các rương được phong ấn đặt cùng một chỗ, các rương của Bắc Phiên nhân đặt cùng một chỗ, ở hai nơi xa nhau, chỉ có một cái rương phong ấn và một cái rương không phong ấn lại được buộc ở cùng một chỗ, tách biệt với những cái rương khác.

Hơn nữa, các rương khác chỉ cần buộc vài vòng thì dù đi xe đường xóc thế nào cũng không thể văng ra, ấy vậy mà hai cái rương gỗ kia buộc thật kĩ, và lại còn được đặt ở chỗ khuất.

Lúc này Hắc Uy chợt nhớ ra, khi Bắc Phiên nhân tới cửa thành, cả hai cái rương này đều bị đổ xuống đất, phát ra thanh âm thật lớn, ngay lúc đó tiếng kêu cứu liền biến mất.

Hắc Uy bước tới, lấy tay gõ gõ vào cái rương.

“Cái rương lớn như thế này, có lẽ chứa được một người?”

“Nguyên soái thật biết đùa, chiếc rương này vẫn còn nguyên niêm phong, là do Hoàng đế các ngài ban tặng cho hoàng tử phi của chúng ta, bên trong chỉ toàn vải vóc và đồ trang sức mà thôi..”

Trát Khắc chưa kịp dứt lời, trong rương đã vọng ra tiếng kêu.

“Ai..ôi~~~~”

Thanh âm tuy nhỏ, nhưng nơi đây trống trải nên vang lên rất rõ.

Trát Khắc sắc mặt thay đổi, ra hiệu cho thủ hạ rút chủy thủ ra đâm tới cái rương chứa Đan Hoành ở trong.

Na Lam nhìn thấy, nàng liền rút chủy thủ của nàng ra ngăn lại, khiến đường đâm bị lệch, thế nhưng chủy thủ của nàng bị đánh bật ra, rơi xuống mặt đất.

“Trát Khắc thúc thúc, người đã đồng ý với ta là sẽ không làm tổn thương nàng”.

Trát Khắc định rút đao đâm vào chiếc rương, thế nhưng đã muộn, binh lính Đại Đồng thấy động liền xông tới bao vây xung quanh, Hắc Uy cũng kịp đề phòng.

Binh lính Bắc Phiên quyết định động thủ, hai bên liền đánh nhau.

Bắc Phiên nhân mã vừa đánh vừa lui, Nhị hoàng tử và Na Lam được thủ hạ hộ tống thoát khỏi vòng vây, chạy về Bắc Phiên quốc, nhân mã Bắc Phiên vừa đánh vừa chạy, bỏ lại chiếc rương.

Hắc Uy dùng dao cắt dây, cẩn thận mở rương ra.

Đan Hoành nằm trong rương liền từ từ ngồi dậy, ghé vào thành rương ho khan.

“Khặc …khặc…đầu lưỡi của lão tử ta….”

Nguyên lai, khi cái rương bị đẩy đổ xuống đất, không chỉ lục phủ ngũ tạng của hắn bị đảo lộn, do không cẩn thận, Đan Hoành còn cắn phải lưỡi, khiến bây giờ khi mở miệng nói, hắn đau vô cùng.

“A Hoành!” Hắc Uy kinh hỷ kêu lên.

“Ta phải gặp quân y, đầu lưỡi của ta bị đứt rồi”.

Đan Hoành ngồi lên chiễn mã của Hắc Uy, ý bảo Hắc Uy đưa về phủ nguyên soái.

Hắc Uy muốn phái người đuổi theo Nhị hoàng tử Bắc Phiên cùng thủ hạ của hắn, nhưng bị Đan Hoành ngăn cản.

Hiện giờ Đan Hoành tạm thời đã bình an nên chúng ta cứ để hắn hảo hảo nghỉ ngơi.

Quay trở lại hoàng cung. Người đầu tiên phát hiện xảy ra sự chính là Ninh Bình. Ninh Bình phụng mệnh Hoàng đế, kiểm tra hành lý của Bắc Phiên nhân, sau đó cho phép bọn họ ra khỏi cung.

Sau khi Bắc Phiên nhân ra khỏi cung, Ninh Bình trong lòng vướng vất tâm sự, nên quyết định đi tìm Đan Hoành.

Lần trước y không đáp ứng thỉnh cầu của Đan Hoành, thứ nhất bởi vì y không muốn thiên vị, thứ hai là vì y nghĩ Đan Hoành cũng không nên giận nhau với Hoàng thượng như vậy, chỉ cần Đan Hoành làm lành, nhận lỗi với Hoàng thượng, Hoàng thượng đương nhiên sẽ giúp nàng, như vậy nàng cũng sẽ không mang tiếng là cậy thế chèn ép người khác.

Lần này Ninh Bình tìm tới Đan Hoành, y sẽ cùng Đan Hoành nói chuyện, phân tích rõ đúng sai, thiệt hơn, nếu Đan Hoành vẫn thực sự không nghe lời, vậy y sẽ tìm cách giúp hắn vậy, thân là tổng quản thị vệ đại nội, việc hắn đưa vài người vào trong cung không phải là việc khó, trước kia Ninh Bình chưa từng dùng đặc quyền này, mà cũng chưa ai đáng giá để y dùng đặc quyền này, hiện tại y quyết định vì tiểu nữ nhân này sử dụng đặc quyền.

Ninh Bình tới sân trước cửa phòng Đan Hoành, lúc này trời đã sáng, cung nhân nói Đan Hoành hiện không có ở trong phòng, bảo y chờ một chút, Đan nương nương vẫn trong phòng ngủ, nương nương còn chưa tỉnh.

Ninh Bình đợi từ sáng sớm cho tới khi mặt trời từ từ xuống phía đằng tây, mà không thấy bóng Đan Hoành đâu, Ninh Bình nghĩ có lẽ Đan Hoành còn giận y nên không muốn gặp mặt.

Ninh Bình gọi một cung nữ tới.

“ Nói với nương nương nhà ngươi, hôm khác ta sẽ trở lại”.

Tiểu cung nữ cứ đứng ngập ngừng, dường như nàng muốn nói điều gì lại không dám.

Ninh Bình cảm thấy kì lạ liền nói.

“Có việc gì sao? Ngươi nói đi?”

“Trữ tổng quản, ngài có thể mời Hoàng thượng tới thăm nương nương của chúng ta được không? Nương nương từ sáng tới giờ không ra khỏi cửa, tới bây giờ cũng chưa rửa mặt, chải đầu, chúng ta muốn vào xem nương nương thế nào, nhưng sợ nương nương nổi giận, nên chúng ta không dám”.

Ninh Bình nghe, cảm thấy có chút không ổn. Đan Hoành từ trước tới giờ cho dù trong lòng tức giận hay không vui cũng không xử sự như vậy.

Ninh Bình nhìn vào cửa phòng Đan Hoành vẫn đang đóng chặt, hỏi:

“ Các ngươi đã có ai vào xem chưa?”

“Nương nương ra lệnh không ai được bước vào phòng của nương nương, ai trái lệnh sẽ nghiêm phạt, bởi vậy chúng nô tài không dám”.

“Được, ngươi đứng đây chờ, ta đi tìm Hoàng thượng.”