Lưu Manh Hoàng Phi

Chương 12

Quyển 1 - Chương 12
Tham gia vào chính sự ư? Đương nhiên là phải tìm lúc Hoàng thượng đang bàn chính sự mới được, Đan Hoành liền đứng không xa trước cửa Ngự thư phòng theo dõi, để tìm cơ hội.

Nói thật, để có thể tham gia vào chính sự đâu phải là chuyện dễ dàng, thứ nhất là hắn không hiểu, mà không hiểu thì làm sao mà xen mồm vào được, phải tìm một chuyện mà hắn quen thuộc để xen miệng vào mới được, thế nhưng đợi suốt mấy ngày mà hắn chả tìm được chuyện gì để xen miệng vào.

Lại bộ thị lang lên chức, Hoàng thượng chuẩn tấu, một người hắn cũng không biết, nên không thể xem vào được.

Lễ bộ thị lang tấu trình việc đối lễ với Nhị hoàng tử Bắc Phiên sắp tới đây, khỉ!Hắn ghét nhất chính là mấy cái nghi lễ lằng nhằng rắc rối, nghe thật là buồn ngủ.

Vất vả mãi rồi cuối cùng cũng có cơ hội, khi đại nội thị vệ xin ý kiến về việc lúc Nhị hoàng tử Bắc Phiên tới đây, công tác bảo vệ phải bố trí thế nào, ân! Tuy rằng hắn không mấy quen thuộc với địa hình trong cung, nhưng việc bố trí canh phòng hắn cũng hiểu chút ít, thế là Đan Hoành quyết định sẽ xen vào việc này, hơn nữa, hắn cũng nhân cơ hội này để xem xét việc bố trí phòng vệ trong hoàng cung, sau này sẽ rất có ích khi hắn muốn bỏ trốn.

Đan Hoành đẩy cửa nghênh ngang bước vào.

Hoàng đế đang trầm tư suy nghĩ, thấy Đan Hoành bước vào, liền ra hiệu cho hắn ngồi xuống, tiện tay đặt bản tấu làm cho y nãy giờ nhức đầu bên trái chiếc bàn.

“Ái phi, nàng có việc gì vậy? Gần đây trẫm bộn bề công việc, không qua thăm nàng được, nên nàng cảm thấy buồn chán sao? Hay là nàng muốn cái gì? Nếu nàng thiếu cái gì chỉ cần tới phủ nội vụ lấy là được”.

“Không có gì, chỉ là tới nhìn xem ngài đang làm gì, ai! Nghe nói ngài đang tính viếc bố trí bảo vệ trong cung, ta muốn hỗ trợ, theo ta thấy, thị vệ trong cung ít quá, còn nhớ lần trước không? Nếu không có ta ở đó có lẽ cái mạng nhỏ của Hoàng thượng đã mất rồi”.

“ Chuyện lần trước với việc thị vệ trong cung nhiều ít không liên quan gì, những kẻ đó trường kỳ ẩn nấp trong cung, rất khó đề phòng, lần trước là do trẫm sơ suất, không dẫn thị vệ đi theo bảo vệ, ai~~ ”.

“Hoàng thượng, lần trước ta cũng thấy ngài thở dài, ngài có việc gì không vui sao? Ngài là Hoàng thượng a? Sao vậy?”

“Trẫm ngồi ở cái vị trí này, đi tới đâu đằng sau cũng có một đống người theo, trẫm không thể chạy nhảy, dù cho không vui cũng không thể mắng chửi người khác, bởi vì trẫm là Hoàng thượng, tất cả mọi người đều sợ trẫm, trẫm thậm chí không có bằng hữu, từ nhỏ tới giờ luôn cô đơn, không ai dám biểu lộ thật tình trước mặt trẫm, bọn họ sợ nếu ngộ nhỡ làm sai chuyện gì, sẽ bị trẫm phạt tội, thế nhưng ái phi, nàng nói xem chẳng lẽ trẫm đáng sợ như vậy sao?”

“Ngài là người tốt a, ngài cô đơn lắm sao?”

“Đúng vậy, có điều hiện tại thì không, trẫm đã có nàng”.

“Ta? Ta thì làm sao?”

“Nàng không sợ trẫm, không ham hư vinh, không cầu danh lợi, hơn nữa lại rất quan tâm trẫm, khiến trẫm rất cảm động”.

“Căn cứ vào đâu mà nói như vậy? Ta đúng là không sợ ngài, cùng lắm thì rơi đầu chứ gì, nhưng không ham hư vinh thì căn cứ vào đâu để nói?”

“ Bởi ta nghe cung nhân nói nàng không ham thích những châu báu ngọc ngà trẫm ban thưởng cho nàng, không giống các hoàng phi khác, đều đeo lên để làm đẹp, điều đó chứng tỏ nàng không ham hư vinh”

“A!”

Đan Hoành không mang mấy thứ trang sức kia bởi chúng khiến hắn cảm thấy vướng víu rườm rà, không dưng đội hơn mười cân trang sức trên đầu làm cái gì? Không sợ xương cổ bị hỏng sao?

Nhưng Đan Hoành cũng không định giải thích thêm, hắn còn nhớ Hoàng thượng suy diễn hắn là ôn lương thục nữ như thế nào, bây giờ mà hắn mở miệng giải thích, có khi lại bị cho là khiêm tốn, bởi vậy tốt nhất là câm miệng.

“Thế còn không cầu danh lợi thì sao?”

Đan Hoành hiếu kì không hiểu sao hắn lại có cái ưu điểm này.

“Các cung phi khác thấy được trẫm sủng ái, nhất định đòi trẫm phong tước vị, hoặc là ban cho châu báu, còn nàng lại dám đứng trước mặt trẫm nói nàng đã đem lòng yêu thương người khác, đó là bởi nàng có dũng khí, cũng là một đức tính đẹp của nàng, cũng khiến cho trẫm biết nàng không cầu danh lợi,có điều trẫm tin tưởng rằng, nếu trẫm đối tốt với nàng, một ngày nào đó có thể khiến nàng cảm động, khiến nàng quên đi người kia, an tâm mãi ở bên trẫm”.

“A!”

Cái này quả thật hắn không cách nào giải thích được, không thể nói rằng đó là hắn nói xạo, hắn là một nam nhân, đương nhiên không muốn được phong làm hoàng phi, hắn muốn được phong làm tướng, nhưng chuyện này sao có thể nói ra.

Đan Hoành nằm toài ra bàn, mắt nhắm lại tự chửi rủa mình.

Lúc này bên ngoài thái giám thông báo có tổng quản đại nội thị vệ cầu kiến.

“Ái phi, để triều thần thấy nàng ở nơi này không hay lắm, nàng hãy ra sau lánh mặt một chút .”

Đan Hoành không tình nguyện đứng lên, khi đi ngang qua bàn để tấu chương, lợi dụng lúc không ai để ý, quyết định lấy tấu chương giấu đi.

Đan Hoành vừa nghe âm thanh bên ngoài nói chuyện, vừa xoay xoay nghiên mực trong tay, đột nhiên hắn cảm thấy thanh âm nói chuyện cùng Hoàng thượng nghe quen quen, rốt cục là thanh âm của ai a? Trong cung những người hắn biết đâu có nhiều?

Đan Hoành nghe thấy Hoàng thượng nói:

“ Ninh Bình, tấu chương ngươi đưa lên, trẫm đã xem qua, và phê chuẩn, cứ theo vậy mà làm đi”.

Đan Hoành lúc này đang rất hài lòng, có thể thuận lợi tiến vào lãnh cung bởi đã lấy đi tấu chương của Hoàng thượng, thế nhưng đợi mãi không thấy động tĩnh gì, Đan Hoành hé mở bình phòng, ghé mắt nhìn ra.

Hoàng thượng đang đứng đối diện một người, bởi vì Hoàng thượng đứng che nên hắn không nhìn rõ người đó là ai, nhưng thấy rõ trên tay người đó đang tìm tấu chương, vậy tấu chương hắn đang cầm là gì?

Đan Hoành vội mở tấu chương hắn vừa giấu ra xem. Trong tay hắn thì ra là tấu chương của vị tướng mà trước đây đã đuổi hắn ra khỏi quân doanh. Đan Hoành tỉ mỉ xem một chút, sau đó quyết định viết vào tấu chương, ban thêm cho quân doanh một chút đồ, thôi thì coi như là vì các huynh đệ trong quân doanh.

Viết xong, Đan Hoành gấp tấu chương lại cất vào tay áo, rồi bất giác bật ra tiếng cười.

“Hắc hắc”.

“Ai ở đó?”

Một người bước tới, kéo tay Đan Hoành lôi ra. Lực đạo rất mạnh khiến Đan Hoành ngã nhào ra bàn rồi lăn xuống đất.

Trời ạ! Hắn không phòng bị nên bị ngã một cú đau quá, chỉ tại hắn nghĩ ở trước mặt Hoàng thượng không ai dám đánh hắn.

“Sao có thể như vậy chứ? Muốn đánh thì cũng phải nói một tiếng chứ?”

Đan Hoành quỳ rạp trên đất oán giận nói.

Hoàng thượng đi tới, yêu thương đỡ hắn lên, lấy tay phủi bụi dính trên người hắn.

“Ái phi, nàng có bị thương không? Có đau không? Có cần ta cho tìm Ngự y?”

“Ninh Bình, còn không mau nhận tội trước Sung Viên nương nương?”

“Không cần, không cần”.

Đan Hoành ngẩng lên nhìn tên đáng ghét vừa đánh lén hắn, công phu quả thật rất cao nha.

“Sao lại là ngươi?”

“Sao lại là ngươi?”

Đan Hoành và Ninh Bình cùng kinh ngạc kêu to.

Hoàng thượng nhíu mày hỏi:

“Ái phi, nàng cùng Trữ tổng quản quen nhau sao?”

“Hắc hắc, từng gặp nhau một lần”.

Đan Hoành nháy mắt ra hiệu cho Ninh Bình.

“Nương nương bị lạc đường trong cung, vi thần chỉ đường giúp nương nương mà thôi”.

“Đúng vậy, đúng vậy”.

Đan Hoành nói, thật là, nói gì không nói, lại nói chuyện hắn bị lạc đường, khiến hắn xấu hổ, hơn nữa lúc nãy còn quăng một phát khiến hắn ngã ra đất, đợi tí nữa đi ra, Ninh Bình sẽ không xong với hắn đâu.

“Hóa ra là như vậy, Ninh Bình, ngươi lui xuống đi, lát ta sẽ cho người tìm ngươi”.

“Dạ, vi thần xin cáo lui”.

Hoàng đế giơ chân, nhặt tấu chương nãy giờ y vẫn giẫm lên xem, tấu chương này văng ra từ người Đan phi khi nàng bị quăng ngã, sở dĩ y đuổi Ninh Bình ra để có thể nói chuyện với Đan phi về việc này.