Truy Đuổi

Chương 66

Ngày thứ hai sau khi Tiêu Trạch và Nhan Hoan đến nước Anh, Pierce đưa cả nhà đi chơi gôn, Tiêu Trạch lại có dịp hội ngộ với mấy nhân vật có sức ảnh hưởng lớn trong giới tài chính lần trước, Gay ngành ngân hàng, trùm bảo hiểm Durant, Davis kinh doanh bất động sản. Lần này lúc giới thiệu Tiêu Trạch, Pierce cố ý nhấn mạnh anh là con rể của ông.

Người trong ngành đều biết, sau khi kết hôn, Pierce và Diêu Bội Bội không muốn có con, vì thế người con duy nhất chính là Nhan Hoan. Với tư cách người thừa kế duy nhất của tập đoàn nhưng cô lại không theo ngành kinh doanh, như vậy gánh nặng Mạch Kha có thể thấy được sẽ đặt lên vai một người khác.

Con rể của Pierce Hill, danh hiệu chói sáng cao quý biết nhường nào.

Mấy vị cầm đầu giới tài chính bắt đầu trò chuyện với Tiêu Trạch, lần này Tiêu Trạch đối đáp rất ung dung thành thạo, đàm đạo rất sôi nổi, hoàn toàn không phải trầy trật như lần trước, họ cùng nhau tán gẫu từ tình hình tài chính cho đến thế sự thời cuộc, nói tới cả chuyện đầu tư mỏ quặng. Phong thái đứng đắn tự nhiên, cử chỉ tao nhã, đứng giữa đám người ngoại quốc cao lớn, Tiêu Trạch tựa như một vật thể phát sáng, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Nhan Hoan kéo cánh tay Diêu Bội Bội: “Mẹ, có phải anh ấy rất đẹp trai không?”

“Ha ha! Đẹp, đẹp!” Diêu Bội Bội nhìn chàng trai trẻ đĩnh đạc đàm đạo cùng mấy người đàn ông lão luyện, vỗ vỗ tay con gái nói: “Bé ngốc!”

“Mẹ, tại sao Pierce không đầu tư cho anh ấy?”

“Có người xếp hàng đầu tư cho cậu ấy, đâu cần chúng ta phải tự bỏ tiền túi.”

“Làm gì có ai.” Nhan Hoan trề môi.

Diêu Bội Bội hất cằm, “Kia kìa…”

Diêu Bội Bội nói đúng, có lẽ đây cũng là kế hoạch của Pierce. Tiêu Trạch dựa vào sức hấp dẫn của chính mình và thân phận con rể Pierce mà tìm được mấy nhà đầu tư, vấn đề luôn canh cánh trong lòng đã được giải quyết suôn sẻ, anh mang tâm tình thoải mái tiến về thành phố London quyết chiến với Lãnh Ngự Thần.

Lãnh Thị bị Thịnh Thế thu mua buôn bán kiếm được không ít lợi nhuận từ sản phẩm ô tô điện tử, vì thế so với năm ngoái, năm nay có càng nhiều công ty cạnh tranh giành hợp đồng phân phối cho tập đoàn Mạch Kha.

Lần gặp chính diện đầu tiên của Tiêu Trạch và Lãnh Ngự Thần là một ngày trước hôm đấu thầu, hai người đàn ông được sắp xếp ở cùng một phòng khách sạn đã tình cờ gặp nhau tại sảnh lớn.

Cũng giày Tây Âu phục, gương mặt mang nét phương Đông khí khái tinh anh bức người, hai ánh mắt giao nhau lóe lên tia nhìn rét lạnh, không ai phục ai, không ai nhường ai, khí thế lấn át từ từ lan rộng, ngay cả cấp dưới sau lưng cũng nhìn nhau căm thù, Amy giương cằm không hề khϊếp sợ đoàn cố vấn hùng hậu phía sau Lãnh Ngự Thần.

Sau một khắc, khóe miệng Lãnh Ngự Thần nhếch lên, mở miệng dùng một loại ngữ điệu không hề để Tiêu Trạch vào mắt: “Sao, Giang Hân chỉ phái hai người đến, rốt cuộc Tống Thế Phong nghĩ thế nào vậy?”

Tiêu Trạch nhướng mày, “Đối phó với anh, chỉ hai người chúng tôi là đủ.”

“Có vẻ rất tự tin!” Lãnh Ngự Thần đánh giá anh, “Khoác lác nói suông không bằng bản lĩnh thực sự, chuyện kinh doanh không thể chỉ dựa vào vận may, có thực lực mới là kẻ thống trị, Tiêu Trạch, muốn vùng dậy ư, không dễ dàng thế đâu.”

Tiêu Trạch cười hỏi: “Vậy sao?”

Lãnh Ngự Thần ung dung: “Chắc chắn.”

“Lãnh tổng vẫn tự phụ như vậy.”

“Đây không phải tự phụ, mà là sự thật.”

“Vậy được, đến buổi đấu thấu ngày mai sẽ rõ, tôi muốn cho Lãnh tổng mở mang một chút, thế nào là như cá gặp nước.” Tiêu Trạch dẫn theo Amy rời đi.

Nhìn theo bóng lưng ngạo nghễ của hai người, Quincy nói: “Lãnh tổng, tôi nghe nói quan hệ của anh ta với Pierce hình như không bình thường, có khi nào chúng ta bị gạt ra không?”

Đâu phải chỉ không bình thường, chính là người một nhà.

Người đàn ông cao lớn tráng kiện biến mất trong tầm mắt, Lãnh Ngự Thần nói: “Với tư cách một doanh nhân thành đạt, Pierce Hill sẽ không làm như vậy.”

Ông ta sẽ chỉ giao hạng mục cho người nào có khả năng tạo ra tiền cho ông ta nhiều nhất.

Cuộc đấu thầu tiến hành đúng thời hạn, trải qua nhiều đợt tuyển chọn, cuối cùng còn lại hai đại biểu là Lãnh Ngự Thần và Tiêu Trạch. Hội đồng phụ trách hạng mục lần này của Mạch Kha ngồi thảo luận trong phòng họp đóng kín cửa, ngoài đại sảnh rộng lớn chỉ còn đại diện của hai công ty đang chờ kết quả.

Lãnh Ngự Thần không ngờ Tiêu Trạch có thể vào đến tận vòng này, nhớ lại biểu hiện của Tiêu Trạch trong vòng một năm qua, anh bắt đầu cảm thấy Tiêu Trạch là một nhân vật khó đối phó. Trong kinh doanh cậu ta tuy khởi đầu muộn nhưng lại vượt lên rất nhanh, có lẽ nếu cho thêm vài năm để tôi luyện, cậu ta sẽ trở nên càng mạnh hơn nữa.

E rằng đến lúc đó, anh sẽ không phải là đối thủ của cậu ta.

Lãnh Ngự Thần không thể không thừa nhận Tiêu Trạch xuất sắc hơn người, mặt khác anh ta cũng lo lắng lần đấu thầu này có thể bị gạt ra như lời Quincy nói hay không.

Trái với sự thâm trầm của anh ta, Tiêu Trạch lại rất ung dung nhẹ nhõm, trong thời khắc gian nan chờ đợi, anh lại gọi điện cho Nhan Hoan, hai người chuyện trò ríu rít cho tới tận lúc cửa phòng họp mở ra.

Người đại diện Jonathan của Mạch Kha bước ra từ phòng họp, tới tuyên bố kết quả đấu thầu, ông ta đẩy gọng kính viền vàng trên sống mũi, nói: “Thưa các quý vị, sau khi bàn bạc, Mạch Kha quyết định trao quyền đại lý lần này cho…”

Người đại diện nhìn về phía Tiêu Trạch, mỉm cười.

Amy ngồi bên cạnh anh lộ vẻ mừng rỡ ra mặt. Nụ cười đó khiến lòng Lãnh Ngự Thần trầm xuống, sắc mặt những người trong đoàn cố vấn phía sau anh ta đều rất khó coi.

Jonathan nói một nửa, gõ nhẹ gọng kính rồi lại gửi đến Tiêu Trạch một nụ cười áy náy, sau đó nhìn sang Lãnh Ngự Thần: “Quyền đại lý trao cho tập đoàn Thịnh Thế.”

“Yes!” Quincy nắm chặt nắm đấm. Tâm tư căng như dây đàn của Lãnh Ngự Thần cuối cùng cũng thả lỏng, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, có phần đắc ý nhìn về phía Tiêu Trạch.

Tiêu Trạch không hề dao động, rút một điếu thuốc trong bao thuốc lá, châm lửa, hút. “Chúc mừng anh, Lãnh tổng.” Một câu nói nhàn nhạt phả ra theo làn khói.

“Cảm ơn!” Vốn muốn nhìn thấy vẻ chán nản ủ rũ trên khuôn mặt anh, Lãnh Ngự Thần cảm thấy hơi thất vọng.

Jonathan nói: “Lãnh tiên sinh, Tiêu tiên sinh, Hill tiên sinh mời hai vị qua bên kia.”

Lãnh Ngự Thần sửa sang lại trang phục, đi theo Jonathan ra ngoài, Tiêu Trạch bóp tắt thuốc lá, cũng đứng dậy đi theo.

Trong văn phòng xa hoa của Pierce Hill, hai người ngồi xuống, cô thư ký tóc vàng dáng người mảnh khảnh đưa hai tập tài liệu tới trước mặt Lãnh Ngự Thần.

Lãnh Ngự Thần nhận lấy tài liệu giở ra xem, đó là bản kế hoạch năm ngoái và năm nay của Tiêu Trạch. Anh ta khó hiểu nhìn Pierce, nói: “Hill tiên sinh, đây là…”

Pierce nói: “Cứ xem tiếp đi rồi cậu sẽ biết.”

Lãnh Ngự Thần tiện tay lật vài tờ, ánh mắt chợt lạnh đi, giở lại trang thứ nhất bắt đầu xem kỹ, càng xem sắc mặt càng nặng nề. Trong thời gian anh ta xem tài liệu, Tiêu Trạch đứng dậy đi tới cửa sổ thủy tinh sát đất sáng ngời, quan sát phong cảnh giới tài chính qua lớp cửa thủy tinh, đứng tại trung tâm của sức mạnh toàn cầu, lĩnh hội cảm giác vạn người đều ở dưới chân, thể nghiệm cảm giác đứng trên đỉnh cao không tránh khỏi cô đơn lạnh lẽo.

Lúc rời khỏi văn phòng ở Tần Vũ, Nhan Hoan đã nói: “Tiêu Trạch, văn phòng này quá nhỏ đối với anh.”

Nhan Hoan, em nói rất đúng, văn phòng đó đối với anh thực sự quá nhỏ.

“Xoạt!”

Tập tài liệu bị nặng nề khép lại.

Khóe miệng Lãnh Ngự Thần nhếch lên nụ cười tự giễu, nhìn người đàn ông đứng bên cửa sổ như đang có điều gì suy tư, anh ta nói: “Tôi thua, thua tâm phục khẩu phục. Thế nhưng Hill tiên sinh, tôi không hiểu, rõ ràng người thắng là cậu ta, tại sao ngài vẫn muốn trao quyền đại lý cho Thịnh Thế?”

Pierce nhướng mày, nói: “Quyền đại lý lần này vốn nên thuộc về Tiêu. Thế nhưng lần này Tiêu đã lấy danh nghĩa cá nhân để đấu thầu, cho nên tôi muốn giao quyền đại lý cho Thịnh Thế.”

Thư ký tóc vàng trình lên hai bản hợp đồng, Lãnh Ngự Thần nhìn hợp đồng bày trước mắt, trong lòng chẳng hề dễ chịu, đây là của người ta bố thí, không phải thắng được bằng thực lực của chính mình.

Ánh mắt Lãnh Ngự Thần chuyển hướng về phía người đàn ông bên cửa sổ.

Cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt, Tiêu Trạch quay đầu, đưa tay ý bảo anh ta hãy ký hợp đồng.



Trên sân thượng tòa nhà cao tầng, gió lớn gào thét, hai người đàn ông cao lớn như nhau đứng ngay sát rìa nóc nhà, dưới chân là nhà cửa san sát, đường xá chật hẹp, cùng với những con người đang bôn ba trong giới tài chính.

“Vì sao phải làm như vậy?” Lãnh Ngự Thần hỏi: “Vì sao lại nhường quyền đại lý cho Thịnh Thế?” Trong tiềm thức, Lãnh Ngự Thần không muốn thừa nhận mình đã thua Tiêu Trạch, cho nên anh ta nói là Thịnh Thế chứ không phải bản thân anh ta.

Tiêu Trạch nhìn một công trình kiến trúc hình hộp diêm dựng đứng, khẽ mấp máy môi: “Chí không ở đây.” [1]

[1] Chí bất tại thủ.

Chính là, quyền đại lý đã không còn thỏa mãn được ý chí và tham vọng của anh.

“Tôi tham gia lần đấu thấu này là vì muốn nói với anh, trong kinh doanh, về mưu kế tôi không mạnh bằng anh, nhưng tuyệt đối tuyệt đối cũng không kém anh. Anh tự nhận đã nắm rõ tôi như lòng bàn tay, cái gì cũng nhìn thấu, thực ra không hẳn là vậy, tôi chẳng muốn ở đây giải thích dài dòng với anh, đọc báo ngày mai anh sẽ biết tất cả. Lãnh Ngự Thần, thua một người như tôi, anh không mất mặt, giao Nhan Hoan cho tôi, anh nên yên tâm.”

Con ngươi sắc bén của Lãnh Ngự Thần chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt, tựa như mấy năm vừa rồi chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, từ đầu đến cuối không hề thấu hiểu.

Tiêu Trạch cười cười, vỗ vỗ vai anh ta: “Đi xuống thôi, buổi họp báo công bố tin tức mới đang đợi anh.”

Sau khi kết thúc mọi việc thuận lợi, Tiêu Trạch và Amy đi thang máy xuống dưới lầu, bốn vách tường nhẵn bóng phản chiếu gương mặt người đàn ông vô cùng anh tuấn.

Amy chỉ vào hoa văn phong thủy chạm nổi bằng inox màu sắc rực rỡ trên vách thang máy, cảm thán: “Mạch Kha đúng là giàu có, ngay cả thang máy cũng xa xỉ như vậy. Chậc chậc!”

“Amy.”

“Dạ?”

“Có muốn sau này cũng được làm việc trong văn phòng nguy nga lộng lẫy như ở đây không?”

“Đương nhiên là có…” Amy nghiêng đầu, ngón tay sờ lên khóe miệng, tưởng tượng ra dáng vẻ mình xỏ giày cao gót đi xuyên qua dãy văn phòng, mỉm cười toe toét.

Nhìn bộ dạng rất nghiêm túc của cô, Tiêu Trạch nói: “Amy, tôi cam đoan, rất nhanh thôi, cô sẽ được cảm nhận loại cảm giác này.”

“Dạ?”

“Ding” một tiếng, thang máy mở ra.

Từ xa Tiêu Trạch đã trông thấy Nhan Hoan và Sunsan An, hai người ngồi trên ghế sô-pha ở khu vực nghỉ ngơi trong đại sảnh cười cười nói nói, thần sắc của cô đã khá hơn nhiều so với ngày mới sang Anh.

Nhìn thấy Tiêu Trạch, Nhan Hoan vươn hai tay hai chân tới bắt lấy anh, chu môi nói: “Chậm thế, chờ anh lâu lắm rồi.”

“Vậy à?” Tiêu Trạch kéo cô đứng dậy, bắt đầu quan sát từ trên xuống dưới. Trên đầu cô đội một chiếc mũ gió dày kiểu Anh, mái tóc đen dài tết thành từng bím lỏng xõa nhẹ xuống vai. Quần ngắn kẻ ca rô màu xanh ngọc, áo len có mũ cũng màu xanh ngọc, cổ áo khoét sâu khéo léo để lộ bờ vai nhẵn mịn, kết hợp với tất chân màu cà phê cao đến đầu gối và giày đế bằng cùng màu.

Trung Quốc có câu nhập gia tùy tục, phong cách ăn mặc rất kiểu Anh.

“Nhìn được không?” Nhan Hoan nháy mắt nói: “Sunsan giúp em thay đổi phong cách.”

Tiêu Trạch liếc nhìn An Nhược Tình đang ngả người trên ghế sô pha cũng quần ngắn áo khoác tóc tết lệch, ánh mắt lại chuyển sang Nhan Hoan, ngạo mạn nói: “Vợ của anh mặc gì cũng đẹp!”

Nhan Hoan ôm cổ anh cười khanh khách.

Cửa thang máy lại mở, bên trong toàn là những nhân vật tinh anh giày Tây Âu phục, Lãnh Ngự Thần ra khỏi thang máy đầu tiên, bị đám người kia vây quanh như thể sao vây quanh trăng, anh ta đi về phía bên này, cặp mắt đen như mực nhìn thẳng vào vòng tay Nhan Hoan đang ôm cổ Tiêu Trạch.

Nhan Hoan buông Tiêu Trạch ra, nhìn Lãnh Ngự Thần đang đi tới, nhẹ giọng chào hỏi: “Hi!”

Lãnh Ngự Thần mỉm cười, “Hôm nay em đẹp lắm.”

“Cảm ơn!”

Nhan Hoan cảm ơn lời khen, nháy mắt, cánh tay bỗng truyền tới cảm giác đau đớn. Sunsan véo cánh tay mảnh mai của cô, mắt dán vào Lãnh Ngự Thần, nhỏ giọng thì thầm: “Có trai đẹp còn không giới thiệu cho chị!”

Nhan Hoan không tiện nổi cáu, đành chịu đau gượng cười, bắt đầu giới thiệu, “Bạn của tôi An Nhược Tình, Tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế Lãnh Ngự Thần.”

Sunsan cười tủm tỉm bổ sung: “Là bạn tốt nhất!” Cô vươn tay ra chào hỏi: “Xin chào, Lãnh tiên sinh, rất vui được biết anh.”

Lãnh Ngự Thần nhìn cách ăn mặc cực giống chị em của hai người, lễ phép nắm tay cô: “Xin chào, An tiểu thư.”

Chiếc xe hơi dài sang trọng chạy theo hướng quay trở về trang viên, Sunsan giơ cao tấm danh thϊếp mạ vàng, miệng cười toe toét đến nỗi không khép lại được. Nhan Hoan khinh bỉ quay mặt sang chỗ khác, bỏ lại một câu: “Đồ mê trai!”

Sunsan càng quá trớn hôn “chụt” một cái lên tấm danh thϊếp, cười hì hì ôm cổ Nhan Hoan, nói: “Bạn yêu, mình đã tìm được cảm giác của tình yêu rồi, bỗng nhiên cảm thấy thôi thúc muốn thiết kế trang phục nam giới, cậu nói xem anh ấy có đồng ý làm người mẫu cho mình không, hi hi!”

“Thật không chịu nổi cậu!” Nhan Hoan ngồi sang bên cạnh Tiêu Trạch, Tiêu Trạch ôm cả người cô vào lòng, cô tìm một tư thế thoải mái ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mí mắt dần dần nặng trĩu.

“Buồn ngủ quá!” Cô lẩm bẩm.

“Dạo này em mệt mỏi nhiều rồi.” Tiêu Trạch nhẹ nhàng vuốt tóc cô, lại khinh bỉ liếc nhìn Sunsan đang đắm chìm trong tưởng tượng. Chỉ một lát sau, Nhan Hoan đã thϊếp đi, Tiêu Trạch đá Sunsan một phát, giơ tay trái lắc lắc ngón áp út.



Vừa ra khỏi sân bay, Tiêu Trạch liền nhận được điện thoại của Bạch Diệc Phong, trong điện thoại Bạch Diệc Phong rất hưng phấn: “Bạn thân à, hiện giờ cậu đúng là như cá gặp nước, nắm giữ một mỏ quặng lớn như vậy mà bây giờ mới lộ ra, cậu cũng kín miệng thật đấy, 123456789…” Đầu bên kia, Tiểu Bạch đang hào hứng cầm báo đếm con số tài sản của Tiêu Trạch khiến người ta phải líu lưỡi, “Bạn thân à, cậu phát tài rồi.”

“Giờ đã có gì đâu!” Tiêu Trạch giúp Nhan Hoan xách hành lý, nhìn sắc mặt cô có vẻ không tốt, nói vào điện thoại: “Còn có việc gì không?”

“Không có gì, chỉ là muốn nhắc ngày kia là sinh nhật cậu, tôi muốn gửi thϊếp mời.”

“Được, tôi cũng có chuyện muốn tuyên bố với mọi người.”

Tiêu Trạch cúp máy, kéo vai Nhan Hoan quan tâm hỏi thăm: “Sao vậy, vẫn khó chịu à?”

Nhan Hoan cố nhịn cảm giác buồn nôn, nhếch môi cười, “Đỡ nhiều rồi!”