Cuối cùng, Nhiêu Hướng Niên giới thiệu Diêu Bội Bội với Chủ tịch tập đoàn Tần Vũ – Tiêu Kiến Đông. Tiêu Kiến Đông vốn có ấn tượng không tốt với Diêu Bội Bội, bỏ ra khoản tiền lớn mua một quả đồi trọc vô dụng chỉ để thể hiện thực lực của mình, trả thù hành vi bỏ nhà bỏ con của chồng trước, ông cho rằng đó là lòng dạ hẹp hòi của đàn bà. Mang tâm thế đó đi làm kinh doanh thì sẽ không thể nhìn xa trông rộng, suy tính lâu dài được. Nhưng đến khi gặp trực tiếp, ông đã bị thuyết phục bởi phong thái khoan thai cao quý mà đúng mực cùng với cử chỉ và cách nói năng của bà. Đó chính là nét duyên dáng trong nhân cách.
Hai người bắt đầu trò chuyện đôi ba câu, Diêu Bội Bội giới thiệu con gái Nhan Hoan với Tiêu Kiến Đông, đây là lần đầu tiên Nhan Hoan chính thức gặp mặt Tiêu Kiến Đông trong hoàn cảnh trang trọng, cô không khỏi lo lắng bồn chồn, cố gắng thể hiện được một mặt dịu dàng nhất của mình: “Chào bác Tiêu.”
“Ừ, chào cháu.” Tiêu Kiến Đông đánh giá cô, trong lòng thầm suy đoán xem cô gái chiếm trọn trái tim con trai mình về phương diện tính cách sẽ di truyền của Lãnh Thế Hùng nhiều hơn, hay của Diêu Bội Bội nhiều hơn, có khi nào cũng ngạo mạn kiêu kỳ thái quá như con bé Lãnh Tiểu Mạn kia không.
Thái độ ôn hòa của Tiêu Kiến Đông khiến Nhan Hoan bất giác nắm chặt làn váy, Tiêu Trạch chuyển chủ đề: “Bác gái, ba, hai người cứ trò chuyện, con đưa Nhan Hoan qua bên kia gặp vài người bạn.”
Tiêu Kiến Đông và Diêu Bội Bội cùng ngồi xuống ghế sô-pha trong khu nghỉ ở đại sảnh, đứng phía sau là hai người trợ lý.
Tiêu Trạch dẫn Nhan Hoan tới một góc yên tĩnh, chất vấn: “Em muốn ăn đòn đấy phải không?”
“Em làm sao?” Nhan Hoan chớp chớp mắt, dáng vẻ rất vô tội.
Tiêu Trạch nhíu mày nói: “Ăn mặc như thế này còn không biết xấu hổ mà hỏi làm sao.”
Nhan Hoan cười khúc khích, “À, hóa ra là vì cái này!” Cô kiêu hãnh ưỡn người ôm vòng quanh eo anh: “Em đẹp không?”
“Như em đã nói hồi trước, thiếu vải chính là biểu thị cho cái đẹp, không mặc gì em càng đẹp hơn.” Ánh mắt chạm đến khe sâu quyến rũ chết người, cô lại còn cố ý đυ.ng chạm nơi mềm mại trước ngực, kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh.
“Em đã cho rất nhiều tên đàn ông ăn kem ly miễn phí.”
“Vậy anh có nghĩ trong khi bọn họ rét run sẽ phải ghen tị với anh vì được ôm em nóng hầm hập như thế này không?”
Tiêu Trạch giương mắt đảo qua những ánh nhìn hoặc vụиɠ ŧяộʍ hoặc quang minh chính đại của đám đàn ông, nói: “Bởi vì anh sẽ được ăn toàn bộ.” Anh cúi đầu, hôn lên môi cô.
Trên sân khấu, Lãnh Tiểu Mạn đang biểu diễn, giọng hát hậm hực khiến người ta khó mà nghe ra được nội dung của ca khúc, hai con mắt đỏ bừng đố kị. Biết được bí mật động trời, Giản Ninh chuồn khỏi bà mẹ chồng tương lai chạy đi tìm Nhan Hoan, đầu ngón tay màu nhũ bạc không hề khách khí xoa xoa bờ vai cô bạn, Giản Ninh nói: “Này, cô kia đúng là quá hẹp hòi, tôi kể hết chuyện của tôi cho cô nghe, vậy mà chuyện của cô thì không hé với tôi một chút nào, có còn coi tôi là bạn nữa không?”
“Cậu muốn biết cái gì?” Nhan Hoan hỏi.
“Quan hệ giữa cậu và Lãnh Thế Hùng đó!” Giản Ninh trừng mắt.
Nhan Hoan liếc xéo cô bạn, hừ lạnh: “Còn không biết xấu hổ mà nói tớ, cậu với Lý An Thần tốt đẹp như thế cũng có cho tớ biết một tiếng đâu.”
“Bọn tớ, bọn tớ cũng chỉ vừa mới tốt hơn một chút, có phải qua lại lâu rồi đâu.” Giản Ninh chu môi giải thích.
“Chỉ vừa mới qua lại mà đã thân tới mức quấn quít với mẹ chồng tương lai vậy à!”
“Đó gọi là khoa học giao tiếp, khoa học giao tiếp hiểu không, hôm nào dạy cho cậu.” Giản Ninh đắc ý, lắc lắc đầu hạ thấp giọng: “Này, cho cậu biết, đám đàn bà con gái bên kia đều đang bàn tán chuyện Lãnh Thế Hùng là cha của cậu đấy!”
Tiêu Trạch nhướng mày, nói: “Có phải phụ nữ đều như vậy không, thích buôn chuyện, thích nghe ngóng.”
Giản Ninh nói: “Anh nói đúng, thích buôn chuyện, thích nghe ngóng, có tin là ngay cả chuyện anh thích tư thế nào tôi cũng biết không?”
Tiêu Trạch không thể tin được nhìn Nhan Hoan, Nhan Hoan trừng mắt chất vấn Giản Ninh: “Tớ nói với cậu những loại chuyện đó khi nào.”
“Cậu quên rồi!” Giản Ninh híp mắt đi vào trọng tâm: “Chính là lần trước cậu kể với tớ…” Giản Ninh càng nói giọng lại càng nhỏ, đến khi Lãnh Thế Hùng đứng ở sau lưng Nhan Hoan thì tiếng của cô đã hoàn toàn im bặt.
Nhan Hoan quay đầu lại nhìn, con ngươi sáng trong tức thì trở nên u ám. Theo phép lễ độ, Tiêu Trạch cúi đầu chào hỏi Lãnh Thế Hùng, sau đó quay sang Giản Ninh: “Cô lại đây, chúng ta tiếp tục thảo luận vấn đề vừa rồi một chút.”
Giản Ninh suýt nữa hộc máu, níu tay áo Âu phục của Tiêu Trạch, lạch bạch chạy theo: “Anh giai à, ban ngày ban mặt thảo luận chuyện này giữa nơi đông người không thích hợp lắm…”
“Có phải cô rất hiểu về tôi không…”
Nhan Hoan nhìn theo bóng lưng hai người vừa rời đi, khóe miệng cong lên, nhưng ngay lập tức trầm xuống khi nghe được tiếng của Lãnh Thế Hùng.
“Tiểu Hoan.” Lãnh Thế Hùng gọi tên thân mật của cô.
Nhan Hoan không nói lời nào, cặp mắt nhìn thẳng vào ông, nhìn đến khi Lãnh Thế Hùng chột dạ, “Con không nhớ ta sao?”
“Tôi đâu có mất trí, làm sao lại không nhớ ông, Chủ tịch Lãnh của tập đoàn Lãnh Thị, chồng của phu nhân Từ Giai Oánh, cha của công tử Lãnh Ngự Thần và tiểu thư Lãnh Tiểu Mạn, tôi nói không sai chứ, Lãnh tiên sinh.”
Một tiếng Lãnh tiên sinh này thật xa lạ. Trái tim Lãnh Thế Hùng băng giá, “Ta cũng là cha của con mà!”
“Từ cái ngày ông vứt bỏ tôi, ông đã không còn là cha của tôi.”
“Tiểu Hoan…” Lãnh Thế Hùng tiến tới, Nhan Hoan cảnh giác lùi lại phía sau: “Vợ và con gái ông đều đang trông chừng ông, Lãnh tiên sinh hãy chú ý lời nói và hành động, đừng khiến người khác hiểu lầm.”
“Tiểu Hoan, con hận ta phải không, con theo mẹ con quay về để trả thù ta đúng không!”
“Lãnh tiên sinh suy nghĩ nhiều rồi, tôi và phu nhân Diêu Bội Bội mặc dù là mẹ con, nhưng chuyện của bà từ trước tới nay tôi chưa từng hỏi cũng chưa từng nhúng tay vào, tôi trở về đây không phải để trả thù ai, cũng không phải để nhận ai.” Nhìn thoáng qua người đang đi tới, Nhan Hoan nói: “Xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Cô vừa quay người định đi thì bỗng bị Từ Giai Oánh gọi lại, “Ô, đúng là Tiểu Hoan rồi! Quả là con gái trưởng thành, xinh đẹp đến nỗi dì không nhận ra con nữa.”
“Hừ! Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy tôi ở thành phố C sao?” Một câu hỏi của Nhan Hoan khiến Từ Giai Oánh á khẩu, dưới ánh mắt nghi hoặc của Lãnh Thế Hùng, bà ta không dám hé môi nửa lời.
Lãnh Tiểu Mạn mang theo bao nhiêu nghi vấn đi xuống sân khấu, người dẫn chương trình tác phong nhanh nhẹn bước lên mời người đẹp Ninh San, nghệ sĩ vĩ cầm mới giành được giải thưởng quốc tế, lên biểu diễn. Tiết mục được thể hiện với cây vĩ cầm trước khi nó được mang ra đấu giá là phần được nhiều người mong đợi nhất, bởi vì người biểu diễn là một nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng, người đẹp Ninh San. Tiếng vỗ tay lộp bộp vang lên. Ninh San mặc váy dài cầm cây đàn xuất hiện, mái tóc bồng bềnh lay động. Một tia đố kị thoảng qua trong đáy mắt Nhan Hoan, chỉ trong một cái chớp mắt nhưng vẫn bị Từ Giai Oánh bắt được.
Khi mọi người đang lắng tai chuẩn bị nghe một khúc nhạc tươi đẹp thì tiếng nói của Từ Giai Oánh thình lình vang lên: “Các vị, tôi biết trong số những người ở dưới khán đài có một vị tiểu thư khi mới mười hai tuổi đã giành được giải thưởng trong cuộc thi đàn violin mở rộng.”
Tia sáng lạnh thấu xương bắn ra từ khóe mắt Diêu Bội Bội, Từ Giai Oánh tỏ rõ sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đắc ý nhướng mày.
Một câu nói đã khiến mọi người náo động, Ninh San ở trên sân khấu trong lòng càng kích động hơn, đàn violin cầm không chắc suýt nữa tuột tay rơi xuống sàn. Ai nấy xôn xao bàn tán, đoán xem vị nào chính là thiếu nữ thiên tài.
Giản Ninh lay lay Tiêu Trạch, nói: “Anh có biết cô ấy biết kéo đàn không?”
Tiêu Trạch nhìn Nhan Hoan, ánh mắt phức tạp, nhàn nhạt lên tiếng đáp: “Biết.”
“Chết tiệt!” Lại có chuyện chỉ cô không biết, Giản Ninh cảm thấy vô cùng bất công.
Từ Giai Oánh vừa nói xong, lòng Nhan Hoan hẫng mất một nhịp, tim cô như bật ra khỏi l*иg ngực, không biết phải làm sao, cảm giác đang bị vô số ánh mắt nhìn chòng chọc đánh giá, một thân một mình đối mặt với hai vợ chồng Lãnh Thế Hùng, cô vô cùng hoảng hốt, luống cuống kiếm tìm sự giúp đỡ từ một dáng hình thân quen.
Tiếng nói của Từ Giai Oánh lại một lần nữa vang lên, lần này bà ta nhắm thẳng vào Nhan Hoan: “Thiếu nữ thiên tài, không thể cho mọi người có cơ hội thưởng thức tài kéo đàn cao siêu của cô sao?”
Lời châm chọc của Từ Giai Oánh khiến Nhan Hoan lạnh người, giữa những cái nhìn soi mói dị nghị, cánh tay cô đột nhiên bị ai đó nắm lấy, cô ngước mắt trông thấy Lãnh Ngự Thần.
Lãnh Ngự Thần dùng một loại ngữ khí gần như ra lệnh nói với cô: “Đi theo anh.”
Nhan Hoan giật mình, đúng lúc đó, cánh tay còn lại bị một người khác giữ chặt, là Tiêu Trạch.
“Tuy biết rằng đã hơn mười năm em không chạm vào đàn, nhưng anh cũng như các vị khách ở đây đều muốn nghe em biểu diễn, rất muốn, Nhan Hoan, đàn cho anh nghe một khúc nhé, chỉ cho một mình anh, dù có êm ái hay khó nghe, trong lòng anh, em vẫn luôn là nghệ sĩ vĩ cầm đẹp nhất, xuất sắc nhất.” Tiêu Trạch nói với Nhan Hoan, nhưng mắt anh lại chăm chú nhìn Lãnh Ngự Thần, cuối cùng anh cúi xuống, dùng ánh mắt để nói với cô, trốn chạy là cách xử sự hèn nhát nhất.
Nhan Hoan nhận được sự cổ vũ từ cái nhìn của anh, trong lòng cô đấu tranh không ngừng. Trước mắt chỉ có hai con đường, hoặc là hèn nhát bỏ chạy, hoặc là mạnh dạn mất mặt. Do dự một hồi, cô mở miệng nói với Lãnh Ngự Thần: “Xin anh, bỏ tôi ra.”
Lãnh Ngự Thần không động đậy, Nhan Hoan không rời mắt khỏi anh.
Ánh mắt cô kiên định khiến Lãnh Ngự Thần đành chịu thua, bàn tay nắm chặt chậm rãi buông lỏng, anh nhìn theo cô được Tiêu Trạch dẫn lên sân khấu.
Nghĩ tới cảnh lại một lần nữa kéo đàn trước bao người, Nhan Hoan vô cùng căng thẳng, đôi tay không ngừng run rẩy. Tiêu Trạch nâng mặt cô, đặt xuống một nụ hôn khích lệ, anh trấn an cô: “Đêm nay hãy biểu diễn chỉ cho riêng mình anh.”
Dưới ánh mắt ngập tràn sự tin tưởng của anh, Nhan Hoan đỡ tà váy bước lên, run run cầm lấy cây đàn tinh xảo từ tay Ninh San. Lúc đi ra giữa sân khấu, nhìn bên dưới đông nghịt người, cảnh vật bắt đầu méo mó biến thành từng gương mặt trẻ thơ non nớt nhưng lại đang cười nhạo cùng với âm thanh của những tiếng chửi rủa vô cùng khó nghe.
Hơi thở tắc nghẹn, tim đập điên cuồng loạn nhịp, cả khuôn mặt nóng bừng như lửa đốt, cô nhắm mắt, ra sức nói với bản thân tất cả chỉ là ảo giác, ảo giác, ảo giác, cô muốn kéo đàn cho một mình Tiêu Trạch nghe, chỉ một mình anh nghe…
Lần thứ hai mở mắt, thế giới quả nhiên tĩnh lặng, trong hội trường rộng lớn chỉ còn lại một mình Tiêu Trạch, tất cả những người khác đã biến thành phông nền màu đen.
Anh phong độ, ngạo nghễ như vậy, nhưng lại đang nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng nhất, chuyên chú nhất, tin tưởng nhất.
Gác đàn lên vai, tay nâng cây vĩ, tư thế tuyệt đẹp như thể đó chính là bản lĩnh trời sinh.
“Két két…”
Đã quá lâu không chạm vào đàn, cô kéo ra một âm điệu chói tai kỳ quái, trong đám người lập tức vang lên tiếng cười nhạo, tiếng cười đó đến từ Lãnh Tiểu Mạn và những kẻ cùng phe cánh Từ Thị. Tiếng cười nhạo đó như bật lên công tắc nguồn điện, chiếu sáng toàn bộ đại sảnh, những con người sau bức phông nền lập tức hiện ra, bao loại sắc mặt, chỉ trỏ đầy giễu cợt.