Truy Đuổi

Chương 49

Anh không chạm vào cô, nhưng cô lại dao động dưới ánh mắt nóng bỏng đó, cảm giác khô nóng dữ dội khác thường luân chuyển trong cơ thể, không phân biệt được là nóng do bị nước xối hay là bị du͙© vọиɠ đốt cháy.

Gương mặt ửng hồng dưới làn nước ấm, hai đỉnh đồi dần dần nhú dậy, tốc độ và lực chà sát cũng bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn, dòng nước dinh dính tuôn ra từ cánh hoa. Không một người đàn ông nào có thể cưỡng lại sức quyến rũ của một thân thể ướŧ áŧ, Tiêu Trạch cũng không ngoại lệ, phía dưới đã nhanh chóng căng cứng khó chịu nhưng anh vẫn chỉ tựa vào cửa, lẳng lặng quan sát, có điều đáy mắt đã sớm bị du͙© vọиɠ nhuốm màu tối đen như mực. Yết hầu chuyển động lên xuống, anh nói: “Có thể thong dong tự nhiên tắm rửa dưới ánh mắt đầy ham muốn của một người đàn ông, có phải anh nên khen em rất bình tĩnh?”

“Đó là lời em đang muốn khen anh mới phải.” Nhan Hoan quay đầu lại, liếc nhanh qua nơi nào đó đã căng lên, thầm nuốt nước bọt, cô nói: “Siêu đại mỹ nữ trần như nhộng tắm rửa trước mặt anh, đã cứng rồi mà vẫn không nhào tới, anh còn rất bình tĩnh, rất có khả năng kiềm chế hơn em, không, phải nói là khả năng kiềm chế cực cao, có đàn bà ngồi trong lòng mà tâm không loạn[1]!”

[1] Tọa hoài bất loạn: bắt nguồn từ điển tích về Liễu Hạ Huệ.

Liễu Hạ Huệ, họ Triển, tên Hoạch, chữ là Tử Cầm, vùng thực ấp của ông tên là Liễu Hạ, thụy hiệu là Huệ, vì thế mà đời sau gọi là Liễu Hạ Huệ. Liễu Hạ Huệ là danh sĩ thời xưa, nổi tiếng liêm khiết, nhưng bị đố kị nên từ quan. Điển tích “tọa hoài bất loạn” khá quen thuộc, nội dung đại khái như sau:

Hồi đó ông Liễu Hạ Huệ còn làm quan nhỏ, một đêm đi về gặp mưa lớn bèn trú tạm ở quách môn (chòi ngoài cổng thành). Bỗng có tiếng gọi cửa, thì ra một người đàn bà gặp mưa cũng xin trú nhờ. Người đàn bà đó lạnh quá, Liễu Hạ Huệ bèn ôm vào trong lòng, còn dùng áo của mình khoác cho người ta, ngồi hết đêmxảy ra chuyện nam nữ cẩu hợp gì cả. Người đời sau xưng tụng đức hạnh Liễu Hạ Huệ, gọi là “tọa hoài bất loạn” (có đàn bà ngồi trong lòng mà tâm không loạn).

“Anh lại không nghĩ như vậy.” Thứ gọi là sợi dây cung ý chí cuối cùng cũng đứt, Tiêu Trạch đi tới đứng dưới vòi hoa sen, Nhan Hoan lập tức khóa van nước, “Vết thương còn chưa lành mà!”

“Đợi nó lành thì phía dưới sẽ nghẹn tới hỏng mất.” Tiêu Trạch nhấc tay lên mở nước nóng.

“Sẽ để lại sẹo.” Tay Nhan Hoan định đưa tới khóa van nước bỗng bị đè lại, bàn tay lớn ôm lấy bàn tay nhỏ, dịch chuyển tới đỉnh đồi mềm mại, nhẹ nhàng miết, anh nói: “Tự mình sờ mình có thú vị không?”

Nhan Hoan phản bác: “Em đang tắm được không?”

“Nhưng động tác dịu dàng kia của em đúng là như đang sờ, bỗng nhiên anh thật ghen tị với cái tay này.” Tiêu Trạch cắn nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của cô, Nhan Hoan hơi đau, một giây sau người đã bị ấn lên vách tường, nơi mềm mại bên trái bị ngậm lấy trong làn môi ấm, mặc cho đầu lưỡi linh hoạt trêu đùa.

Nước ấm tuôn xối xả khiến áo sơ mi trắng dính sát vào cơ thể cường tráng, cơ bắp căng đầy như ẩn như hiện, Nhan Hoan nhìn mãi đến khi miệng đắng lưỡi khô, trong đầu hiện lên dáng vẻ của mình lúc được cơ thể tráng kiện này yêu thương, nơi giữa hai chân càng thêm ướŧ áŧ.

Tiếng rên khẽ dưới âm thanh nước chảy lao xao vô cùng mê hoặc, bàn tay nhỏ bé không ngoan ngoãn xé rách áo sơ mi vướng víu, quần áo bị ướt dính sát vào da rất khó cởi, Nhan Hoan sốt ruột càu nhàu, dáng vẻ gấp gáp kia làm Tiêu Trạch phì cười lớn tiếng.

“Hôm nay hình như rất nôn nóng.” Anh bắt đầu chậm rãi cởϊ qυầи áo, động tác khoan thai khiến người nào đó ngạt thở.

“Chó chê mèo lắm lông, anh thì không gấp à, chuyện vốn nên giải quyết trên giường lại cứ khăng khăng làm trong phòng tắm.” Không đợi anh ôm cô, Nhan Hoan đã ôm lấy cổ anh, hai chân quấn quanh eo anh, dòng nước ẩm ướt nháy mắt chạm vào nơi đó của anh.

“Cứ nói nữa đi, cẩn thận anh bịt hết cả hai cái miệng của em.” Đỡ vòng eo mềm mại của cô nhấn xuống, những tiếng rên rĩ, tiếng hai thân thể va chạm như tan vào trong âm thanh nước chảy ào ào…

Bóng dáng mập mạp lắc lư đi ra từ trong ngõ nhỏ, Tiểu Thứ vừa ra khỏi ngõ đã đυ.ng phải một người đàn ông to béo cường tráng, cả hai đồng thời sững sờ, tên đó đi lướt qua Tiểu Thứ, rẽ vào con hẻm nhỏ, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, bộ dạng lén lén lút lút rất khả nghi. Tiểu Thứ không suy nghĩ nhiều, lật đật đi tới đẩy cánh cửa sắt hơi nghiêng nghiêng của xưởng sửa chữa, sợ dọa đến Nhan Hoan ở bên trong, vội lớn tiếng nói: “Chị, vẫn chưa về à?”

Hai người đang chiến đấu say sưa trong phòng tắm cũng nghe thấy tiếng nói, Nhan Hoan giật mình bỗng nhiên siết chặt, đạt tới cao trào, “Ưm…” Tiếng rên nghẹn ngào nức nở lập tức bị cánh môi nóng bỏng chặn lại. Lúc này thật sự là cả hai cái miệng trên dưới đều bị bịt kín. Nơi trơn ướt co rút sít sao khiến thắt lưng Tiêu Trạch run lên, tăng cường sức mạnh tấn công mãnh liệt hơn trước.

Tiểu Thứ tìm được điện thoại trong phòng nghỉ, nhìn phòng tắm sáng đèn nên không dám đi vào trong, bèn đứng ngoài gọi: “Chị, chị có ở bên trong không?”

Nhan Hoan chịu đựng vô cùng vất vả, cô hít sâu một hơi, làm cho giọng mình nghe thật bình tĩnh: “Tôi ở trong này.”

“Vâng.” Tiểu Thứ nói: “Em để quên điện thoại, chị mau về sớm đi nhé!”

“… Được rồi, cậu cứ đi trước đi.” Nói xong câu này cả người Nhan Hoan gần như mệt lử, yêu đương vụиɠ ŧяộʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho cao trào tới càng nhanh, càng thiêu đốt dữ dội, móng tay đã thay thế miệng thể hiện sự phấn khích, trên cánh tay rắn chắc và bả vai Tiêu Trạch hằn những vết cào rớm máu…

Hôm sau lúc đi làm, mọi người mới phát hiện camera theo dõi ở trên cổng lớn bị kẻ nào đó phá hỏng, Tiểu Thứ vừa đút bánh quẩy vào miệng, vừa nói: “Tối qua lúc em quay lại tìm điện thoại bắt gặp một tên rất lén lút.”

Vẻ mặt Aken nghiêm trọng, “Trong khoảng thời gian này tất cả mọi người phải chú ýchút, nhất là em, Nhan Hoan.”

Đêm qua bị Tiêu Trạch giày vò trong phòng tắm xong về nhà lại bị giày vò y như vậy cho đến gần sáng, Nhan Hoan nghe thấy Aken nhắc tên mình mới giật nảy ngồi thẳng người, hỏi: “Em làm sao cơ?”

“Người của DK đi rồi, nhưng ở đây vẫn còn rất nhiều người hâm mộ trung thành của hắn, những kẻ đó sẽ ôm hận trong lòng đối với Tiêu Trạch, em là người phụ nữ của cậu ta, có những kẻ đương nhiên sẽ để mắt đến em. Hai ngày tới đừng tăng ca nữa, về nhà sớm một chút.”

“Haiz!” Nhan Hoan ậm ừ, cô cho rằng Ken lại chuyện bé xé ra to nên hoàn toàn không chú tâm đến việc này.

*

Đầu đông, trời rất nhanh tối.

Sau hai cuộc điện thoại thúc giục của Tiêu Trạch, Nhan Hoan mới chịu tan làm. GTR hòa vào dòng xe cộ như mắc cửi trên đường phố, một chiếc Honda màu đen xuất hiện trong kính chiếu hậu, chiếc xe đó đi theo cô một đoạn đường rất dài. Trong lòng dâng lên một nỗi lo, để chứng thực nghi ngờ của mình, Nhan Hoan tăng tốc, Honda màu đen cũng lập tức tăng tốc theo, cô giảm tốc cũng giảm tốc theo.

Thật kém tắm!

Nhan Hoan dồn sức đánh tay lái đưa xe quẹo thẳng vào phố Hòa Ninh, quay đầu lại quan sát xem cái đuôi đã bị cắt hay chưa, lúc này mới an tâm trở lại. Bánh xe đang lăn nhanh, ngang qua học viện Thánh Nam thì bất giác giảm bớt tốc độ, ánh mắt cô cũng vô thức ngóng theo. Những cành khô của cây hòe đỏ đong đưa trong gió lạnh, đám học sinh tan trường vào lúc chạng vạng tối, trên bầu trời đã lấm tấm vài ngôi sao, ai nấy đều đeo cặp sách nặng trịch, túm năm tụm ba đi cùng bạn bè. Nhan Hoan nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên Pierce đón cô tan trường, khi đó cô rất ghét bị người ta bàn tán về quan hệ với ông, cho nên bao giờ cô cũng cứng đầu trốn trong lớp học cho đến khi trời tối đen mới đi ra ngoài, mà lần nào ông cũng ngồi trên chiếc ghế dài đối diện cổng trường, kiên nhẫn chờ đợi cô.

Đôi mắt đang chăm chú vào con đường phía trước dường như cũng mỉm cười, trong lúc cô lơ đãng quay đầu, bóng người phản chiếu trong mắt khiến nét cười bỗng vụt tắt.

Lãnh Ngự Thần cầm một chiếc hộp bánh kem xinh xắn đẩy cửa đi ra từ tiệm bánh đối diện, một cô gái dịu dàng mặc váy dài xinh đẹp đuổi theo anh, hình như là anh đánh rơi vật gì đó, hai người bắt đầu nói chuyện. Ánh mắt Nhan Hoan chuyển từ gương mặt hiền hòa của người con gái sang hộp bánh kem trên tay Lãnh Ngự Thần.

À! Hôm nay là thứ Sáu…

“Đồ ngốc.”

Đạp mạnh chân ga, GTR phóng đi.

Ánh mắt Lãnh Ngự Thần nhanh chóng lướt qua, cứ trông theo GTR mãi cho đến khi cô chạy khỏi tầm mắt.

“Lãnh tiên sinh!” Ninh San thấy anh thất thần bèn nhẹ giọng khẽ gọi.

Lãnh Ngự Thần khôi phục sắc mặt nghiêm nghị, cầm chắc hộp bánh kem, “Tôi đi trước.”

Nhìn theo bóng lưng đi sang phía bên kia đường, đáy mắt Ninh San thoáng hiện lên sắc màu u ám.

Thầm yêu một người, vừa đáng mừng nhưng cũng đáng buồn, đáng mừng là vì sẽ mãi mãi không bị từ chối, đáng buồn là vì mãi mãi cũng sẽ không được chấp nhận.



Nhan Hoan dừng xe trong gara của khu cư xá, vừa quăng quăng chìa khóa vừa đi vào tòa nhà.

“Bịch”, chìa khóa rơi xuống đất, Nhan Hoan cúi người nhặt lên, một đôi chân đàn ông bất ngờ dừng bước trong tầm mắt. Cảm giác bất ổn dấy lên trong lòng cô, chẳng lẽ Aken thực sự đã nói đúng.