Truy Đuổi

Chương 45

GTR vừa xuất viện đã lại vào viện, cũng may chỉ là bệnh nhẹ, vài ngày là có thể khắc phục được. Sau khi ngọt ngào một lúc với Nhan Hoan ở cổng xưởng sửa chữa, Tiêu Trạch mới lái xe rời đi. Xa xa ven đường, trong một cỗ Phaeton [1] hiếm gặp, Lãnh Thế Hùng nhìn người đang đi vào trong xưởng ở đằng xa, tiếng thở dài buông xuống cùng với tiếng lá cây khô xào xạc.

[1] Xe hơi Volkswagen Phaeton: xe hơi thể thao cao cấp của Đức.

Trang đầu của báo tài chính kinh tế lẫn tạp chí văn nghệ ngập tràn ảnh chụp chung của Tiêu Trạch và anh em Lãnh Thị, khóe miệng bầm máu và sống mũi bị thương, toàn bộ hình ảnh khiến người xem bật cười, truyền thông đưa tin loạn xạ về thương tích của cả hai, đồng minh duy nhất cùng chống địch tứ phương giờ đây quan hệ đã bắt đầu rạn nứt. Hai người bị thương vốn không nên xuất hiện nhưng lại cố tình phơi bày ra thương tích, có lẽ chính là muốn nói với tất cả mọi người, quan hệ hữu hảo giữa Lãnh Thị và Tần Vũ sắp đi tới hồi kết.

Lãnh Thế Hùng rất không hài lòng về chuyện này, nghiêm khắc răn dạy Lãnh Ngự Thần một trận, đối với Lãnh Thị bốn bề là địch, lúc này mà biến bạn thành thù không phải là chuyện tốt. Lo lắng sự thật sẽ giống như miệng lưỡi truyền thông, Lãnh Thế Hùng bèn gọi điện cho Tiêu Kiến Đông, mở miệng gọi một tiếng ông anh, thăm dò Tần Vũ đồng thời tỏ rõ quyết tâm của mình, còn đề cập đến chuyện cưới xin của Lãnh Tiểu Mạn và Tiêu Trạch.

Lúc ấy Tiêu Trạch đang ngồi ngay bên cạnh Tiêu Kiến Đông, cũng may Tiêu Kiến Đông không tỏ thái độ gì rõ ràng về đám cưới này, nếu không Tiêu Trạch sẽ hất tung cả bàn.

Cúp điện thoại, Tiêu Kiến Đông nói với Tiêu Trạch: “Biết Lãnh Thế Hùng cho Tiểu Mạn cái gì làm của hồi môn không? Năm mươi phần trăm cổ phần của Lãnh Thị, cưới con bé đồng nghĩa với việc sẽ có được cái gì, không cần tôi phải nhiều lời!”

“Hừ!” Tiêu Trạch hừ lạnh, không thèm quan tâm, đến trùm khoáng sản tập đoàn Mạch Kha anh còn từ chối, đừng nói đến năm mươi phần trăm cổ phần Lãnh Thị. Anh nói với Tiêu Kiến Đông: “Ước mơ từ nhỏ của con chính là trở thành một họa sĩ, hơn nữa cũng đã rất nỗ lực vì lý tưởng của mình, nhưng ba luôn muốn con phải tuân theo tâm nguyện của ba, để đạt được mục đích, ba không tiếc hi sinh lý tưởng của con, sửa lại chuyên ngành, không cho thi lại mà ép con phải học tài chính.

Sau này lại sắp xếp con vào công ty trở thành người kế thừa gia nghiệp, con ghét công việc kinh doanh, ghét Tần Vũ thế nào, trong lòng ba hiểu rõ. Những năm qua con luôn sống trong vô tri vô giác, không nghĩ đến bản thân, không có mục tiêu, con không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu nữa. Cũng may, lần trước nghe lời ba đi Anh Quốc một chuyến, gặp được vài nhân vật, trước ngưỡng ba mươi tuổi, rốt cuộc con đã ý thức được mình muốn gì, muốn làm cái gì.

Bây giờ con chính thức thông báo với ba, con sẽ không lấy Lãnh Tiểu Mạn, dứt khoát không lấy, cho dù ba có dùng cách gì để uy hϊếp, bức bách hay cám dỗ đi chăng nữa, con cũng sẽ không làm theo. Còn nữa, con sẽ không tiếp tục liên minh với Lãnh Thị, xóa bỏ hết quan hệ trong kinh doanh.”

Tiêu Trạch sẽ không vì một chút lợi ích mà rộng lượng hợp tác làm ăn với kẻ đã ức hϊếp người phụ nữ của anh.

Ngữ khí cương quyết chắc chắn khiến Tiêu Kiến Đông thâm trầm nhìn anh hồi lâu, cân nhắc những lợi và hại khi giao công ty cho anh.



Lúc Tiêu Trạch đến tìm Dạ Sâm, hắn đang ngậm thuốc lá ngồi trong quán chơi mạt chược cùng mấy tên thuộc hạ. Cả gian phòng sương khói lượn lờ, tiếng những quân mạt chược đập xuống bàn lách cách. Tiêu Trạch cũng không tốt đến mức nhẫn nại chờ hắn đánh xong, tay anh nhấc lên, hất bàn, quân bài mạt chược xanh biếc rơi lả tả xuống đất.

Cùng là người chơi xe, bình thường Đường Kiệt còn có thể gọi anh một tiếng “anh”, hôm nay hắn đùng đùng nhảy dựng lên khỏi ghế, nhíu mày rống to: “Họ Tiêu kia, muốn gây sự phải không?”

Tiêu Trạch không đáp lời hắn, trong mắt tỏa ra ánh sáng lạnh lùng xoáy thẳng vào Dạ Sâm. Dạ Sâm không nổi giận, hai ngón tay thảnh thơi kẹp nửa điếu thuốc lá, rít một hơi rồi nhả khói về phía anh, nói: “Đến đây vì cô em kia sao, làm thế nào mà từ khi ở với cậu, kỹ thuật lại kém đi thế, tay chân yếu ớt, bánh lái nắm không vững, chân phanh đạp không chắc, có phải cậu đã dã man với người ta quá rồi không?”

Tiêu Trạch tiến tới túm cổ áo hắn nhấc lên, ánh mắt hung ác, nói: “Dạ Sâm, tôi cảnh cáo anh đừng có quấy rối cô ấy, nếu không cả cái thành phố C này sẽ chẳng có nơi nào cho anh sống yên ổn đâu.”

Dạ Sâm bị túm cổ áo, miệng vẫn ngậm thuốc, hắn nhướng mày, không đồng tình lẩm bẩm: “Dựa vào cậu, hay là Hạ Thiệu Nhiên?” Hai ngón tay cầm điếu thuốc, lại nhả ra một tầng khói, Dạ Sâm cao ngạo nói: “Là đàn ông thì hãy dùng chính bản lĩnh của mình mà giải quyết vấn đề.”

Tiêu Trạch cười, “Được thôi, dùng bản lĩnh của tôi cùng với phương thức sở trường của anh để giải quyết. Tôi sẽ khiến anh tâm phục khẩu phục cút khỏi thành phố này.”

Ánh mắt Dạ Sâm phút chốc trở nên bén nhọn, hắn vứt thuốc lá, đưa tay đẩy sức lực đang kiềm chế mình, con ngươi đen tối bùng lên ngọn lửa phẫn nộ, ánh mắt hai người đàn ông khí thế giao nhau như muốn tóe lửa.

“Dùng chiếc Reventon kia của cậu sao?”

“Đúng vậy.”

“Thua thì cô em kia thuộc về tôi.”

“Nếu như anh còn mạng thì hãy nói!”

Dạ Sâm nghiêng đầu bật cười lớn, hắn xưa nay làm việc không thích dây dưa dài dòng: “Chín giờ gặp trên đỉnh núi.”

Tiêu Trạch nhướng mày, “Tối nay sẽ là tối cuối cùng của anh ở thành phố C, tôi nhất định sẽ tiễn đưa anh tử tế.”

Tiêu Trạch để lại lời nói hung ác rồi bỏ đi.

Một tên thuộc hạ của Dạ Sâm nói: “Ăn nhầm thuốc hay sao vậy, kỹ thuật kém cỏi như thế đến em đây hắn cũng chẳng vượt được, có phải đã quên năm ngoái bị anh chúng ta bỏ xa thế nào rồi không!”

“Kỹ thuật kém?” Đường Kiệt đá bay quân mạt chược dưới chân, kéo ghế ngồi xuống, nói: “Đó là do hắn rất quý chiếc xe kia. Đổi chiếc khác thử xem, mày đến đèn đuôi xe người ta hình gì cũng còn lâu mới nhìn thấy.” Hắn quay đầu nhìn Dạ Sâm ở bên cạnh, nói: “Anh Dạ, lần này Tiêu Trạch chắc sẽ đến thật.”

Dạ Sâm nghiêng đầu châm thuốc, hít một hơi, nói: “Hắn quý chiếc xe đó còn hơn cả cha mẹ vợ con, không chạy nổi đâu.”

Báu vật kia, đường thẳng thì điên cuồng, nhưng đường núi sẽ diệt vong, chạy trên Bình Sơn, tất phải chết, không còn nghi ngờ gì nữa.

“A Kiệt.”

“Dạ!” Đường Kiệt lại gần, “Anh, có chuyện gì?”

“Đoạn đường dưới sườn núi có phải quá sạch sẽ không?”

“Hả…”



Từ miệng Tiểu Thứ biết được chuyện Tiêu Trạch khiêu chiến Dạ Sâm, Nhan Hoan vô cùng kinh ngạc, cờ lê rơi “bịch” xuống đất, cô ngây người vài giây rồi mới vội vàng móc điện thoại trong túi quần, vẻ lo lắng hiện rõ trên nét mặt, từ loa điện thoại lạnh lẽo một lần nữa vang lên giọng nữ máy móc thông báo không thể kết nối, lông mày cô ngày càng nhíu chặt.

“Không liên lạc được à?” Tiểu Thứ cũng lo lắng theo.

“Không được, tôi phải đi tìm anh ấy.” Nhan Hoan lướt qua Tiểu Thứ, kéo cửa xe GTR vẫn chưa sửa xong, ngồi vào, dưới ánh mắt trông theo của Tiểu Thứ, cô rời khỏi xưởng sửa chữa, chạy thẳng tới tòa nhà trụ sở của tập đoàn Tần Vũ.

Lòng nóng như lửa đốt, Nhan Hoan không có thời gian nhìn xem tòa nhà này khí phách như thế nào, cô đi thẳng tới bàn trực, hỏi thăm văn phòng Tiêu Trạch ở tầng nào, cô tiếp tân xinh đẹp ban đầu không nhận ra cô, theo thủ tục hỏi xem đã hẹn trước hay chưa.

“Tôi là bạn gái anh ấy.” Một quả bom cực mạnh ném ra, cô tiếp tân trừng lớn hai mắt, rút một tờ báo trong ngăn kéo trợn mắt nhìn đến chết trân. Nhan Hoan liếc một cái, chính là mẩu tin có hình ảnh cô và Tiêu Trạch hôn nhau. “Xác định đúng là tôi chưa?”

“Đúng, đúng.” Cô tiếp tân buông tờ báo, bấm điện thoại nội bộ: “Thư ký Lý, bạn gái của Tiêu tổng đã đến, nhờ cô phụ trách đón tiếp một chút.” Sau khi cúp điện thoại, cô tiếp tân mỉm cười chuyên nghiệp, bàn tay nhỏ bé giơ hướng thang máy, “Nhan tiểu thư, xin mời.”

Cho đến khi Nhan Hoan vào thang máy, cửa khép lại, cô tiếp tân khẩn cấp nhấc điện thoại lên bắt đầu buôn chuyện.

Sau khi lên lầu, Nhan Hoan mới biết hóa ra Tiêu Trạch đang họp, người được gọi là thư ký Lý là một cô gái xinh đẹp, cô ấy mời cô vào văn phòng của Tổng giám đốc ngồi nghỉ. Thư ký Lý rót nước cho cô rồi đi ra ngoài, cúi xuống bàn thì thầm to nhỏ với một cô gái khác, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về bên này, cách một cánh cửa thủy tinh thể hiện vẻ không thể tin được, còn hơi hơi thất vọng, vừa hâm mộ vừa đố kị.

Nhan Hoan không có tâm tư đi đoán xem phải chăng mấy cô gái này thích Tiêu Trạch, có xun xoe nịnh bợ Tiêu Trạch hay không, chỉ cần nghĩ đến chuyện Tiêu Trạch muốn đọ sức với DK là trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh pha “trượt băng” của báu vật được cưng chiều kia, cùng với kỹ thuật lái xe hung hãn của Dạ Sâm, trong lòng cô vô cùng sợ hãi.

Tiếng giày da và tiếng trò chuyện ngày càng gần, mấy cô gái nghe thấy vội vàng lẩn tránh, tất cả đều cúi đầu chào hỏi mấy người chức vụ cao vừa từ phòng họp đi ra, Amy ngờ vực nhìn họ, Tiêu Trạch cũng cảm giác có điều gì bất thường. Nhìn mấy chị em đi xa rồi, thư ký Lý mới nhẹ nhàng bước tới nghênh đón: “Tiêu tổng, có người đang chờ anh trong văn phòng.”

Không hiểu sao, người Tiêu Trạch nghĩ đến là Nhan Hoan. Nhét tập tài liệu vào tay Amy, bỏ lại mấy vị phó Tổng giám đốc, anh vội vàng đi về hướng phòng làm việc. Anh dừng chân trước cánh cửa thủy tinh, nhìn cô gái ở bên trong đang chau mày đứng ngồi không yên. Đúng lúc Nhan Hoan cũng trông thấy anh, cô đứng bật dậy, động tác quá mạnh khiến chiếc ghế cũng chấn động theo.

Hai người nhìn nhau qua tấm cửa kính, mấy vị phó Tổng giám đốc vỗ vỗ vai anh rồi cười rời đi. Tiêu Trạch vừa đẩy cửa vào, Nhan Hoan đã hỏi: “Tại sao muốn đua xe với Dạ Sâm?”

Tiêu Trạch không nói, bước từng bước tới gần cô, nhìn thật sâu vào đôi mắt long lanh ngập tràn vẻ lo lắng.

“Vì em đúng không? Có thể…” Cánh môi bị đầu ngón tay anh chặn lại.

“Suỵt…” Tiêu Trạch nói: “Lúc em đấu với DK anh cũng đã nói giống như vậy, đừng khuyên anh, Nhan Hoan.”

Nhan Hoan nắm lấy ngón tay của anh dời đi, “Không giống em, em đấu với hắn, bởi vì em tin chắc mình có thể thắng, anh thì sao? Anh có sự chắc chắn này không? Ngay cả em, anh cũng không thắng được, làm thế nào thắng hắn?”

“Nói thẳng quá, không thể để cho anh chút mặt mũi sao?”

“Em chỉ nói thực tế.”

Tiêu Trạch mỉm cười, ngón cái vuốt ve gương mặt mịn màng tinh tế, nói: “Thực tế mà em biết là tỉ lệ anh thắng Dạ Sâm gần như bằng không, còn thực tế mà anh biết là hắn không lúc nào không nhớ thương em, luôn nghĩ cách để giành được em. Lần đó Lãnh Ngự Thần đánh nhau với hắn vì em, anh đang ở Anh Quốc, bây giờ anh đã trở về, tuyệt đối không thể để mặc cho hắn năm ngày ba bận xuất hiện trước mặt em, quấy nhiễu em. Anh nói rồi, ai dám giành giật em với anh, anh sẽ liều mạng với kẻ đó. Có nắm chắc hay không không quan trọng, quan trọng là anh phải bảo vệ tốt cho em không bị hắn hoặc là người đàn ông khác quấy rối. Đối với Dạ Sâm, anh chỉ có thể sử dụng cách thức mà cả hai người đều am hiểu này.”

“Hắn thích gây sự, em có thể trốn tránh hắn, để bảo vệ em không cần dùng cách bạo lực như vậy.”

“Nhưng hắn là kẻ bạo lực, kẻ bạo lực bình thường đã bắt đầu chơi là sẽ không có giới hạn.”

“Chiếc xe kia của anh có thể chịu đựng được không? Reventon không thể so với GTR, chạy đường núi bất cứ lúc nào cũng có thể bị trượt, nếu vậy thì, dùng xe của em.”

“Không được.” Tiêu Trạch lập tức bác bỏ.

Nhan Hoan nhăn mày hỏi: “Tại sao không được?”

Tiêu Trạch nói: “Cả em cả Reventon đều nằm trong ván cược.”

“Tiêu Trạch!” Nhan Hoan nổi giận.

“Anh cam đoan với em, anh sẽ không để thua mất em, càng không để xảy ra chuyện gì hết. Tin tưởng anh một chút được không?”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng gì cả…” Làn môi ấm áp hạ xuống, trăn trở triền miên, cô rất cần một nụ hôn để có thể thả lỏng tâm tình.

Tiêu Trạch vỗ về người trong ngực, ánh mắt dữ dằn đảo qua bức tường thủy tinh, đám thư ký cầm đầu là Amy đều nghẹn họng nhìn trân trân, tất cả lập tức biến sắc, hoảng sợ quay người, người thì cầm tờ báo lên nhưng lại đọc ngược, người thì cầm con chuột lên để gọi điện thoại, nhất thời tình thế hỗn loạn vô cùng.

Trước khi còn có thể khống chế sự nhiệt tình, Tiêu Trạch vội vàng dừng ngay lại, Nhan Hoan đề nghị đến chỗ Aken xem băng ghi hình trận đấu của Dạ Sâm, Tiêu Trạch lại muốn cô cùng anh đến kiếm đạo quán, hơn nữa lại rất kiên quyết. Nhan Hoan cho rằng anh muốn thả lỏng tâm tình trước trận đấu, không muốn nhắc đến bất kỳ chủ đề gì có liên quan đến đua xe.

Trong kiếm đạo quán, Tiêu Trạch trịnh trọng đặt vào tay Nhan Hoan một bộ đồng phục kiếm đạo hoàn toàn mới, anh nói: “Sau lần đó anh đã gọi người làm cho em một bộ theo yêu cầu, thử xem có vừa không.”

Hành động của anh khiến Nhan Hoan vô cùng kinh ngạc, nhìn trong ánh mắt anh có sự mừng rỡ, cô nhắc lại câu chế giễu của anh ngày đó: “Không phải nói em thích hợp luyện tản đả à?”

Tiêu Trạch nhướng mày, trêu chọc cô: “Tản đả ở trong kiếm đạo.”

“Hừ!” Nhan Hoan ôm bộ đồng phục kiếm đạo màu xanh đậm như nâng bảo bối, đi vào phòng thay đồ, sau khi lần lượt cởi trang phục của mình, cô mặc bộ đồ kiếm đạo vào, nhưng loay hoay mãi vẫn chưa mặc xong.

Tiêu Trạch khoanh tay chờ ở cửa nói vọng vào: “Có cần anh giúp em một tay không?”

Nhan Hoan nản chí thả cái đai lưng xuống, bất đắc dĩ nói: “Cần.”

Tiêu Trạch đẩy cửa bước vào, huýt sáo nhìn đôi chân dài đang lộ ra ngoài, anh đưa tay định cởϊ áσ. Nhan Hoan đè tay anh lại: “Này, người ta buộc lại rồi.”

“Xấu lắm.” Tiêu Trạch lần lượt cởi dây buộc từ ngoài vào trong, đầu ngón tay vô tình cố ý lướt qua làn da nhẵn mịn, sau đó lại từ trong ra ngoài buộc lại thành nút thắt đẹp đẽ. Sau đó anh giúp cô mặc quần, thắt đai lưng, sợi đai trước đó vật lộn mãi không xong, bây giờ dễ dàng biến thành một cái nơ vừa xinh xắn vừa chắc chắn trong tay anh.

Bàn tay của nghệ thuật gia!

“Tiêu Trạch.”

“Hử?”

“Anh có vẽ tranh lại không?”

Tiêu Trạch nhét gọn gàng phần thừa của đai lưng, nói: “Vậy em có kéo đàn lại không?”

Nhan Hoan vô ý thức siết chặt bàn tay, lắc đầu.

Tiêu Trạch đứng dậy, ngón trỏ gãi gãi cằm cô, nói: “Anh vẫn luôn luôn vẽ.”

Đồng phục kiếm đạo màu xanh đậm mặc trên người cô cực kỳ bảnh, trông vô cùng khí thế. Tiêu Trạch không đeo dụng cụ bảo hộ, đi chân trần cùng cô tập luyện cách thức dàn trận cơ bản nhất, những tiếng hò hét quanh quẩn trong kiếm đạo quán mênh mông, sau đó không biết là ai khiêu chiến trước, hai thanh kiếm trúc đối chọi áp sát, sau đó Nhan Hoan không đi theo chính đạo mà lại đột nhiên dùng tản đả, sau đó cô thành công khiến anh ngã nhào, nhưng chỉ vỏn vẹn một giây đã lại bị anh lật người đè xuống.

Ngắm nghía ngũ quan mê người phía dưới, Tiêu Trạch nói: “Lú đó anh cực kỳ cực kỳ muốn hôn em, nhưng ánh mắt em sáng như vậy, khiến đáy lòng anh sinh ra cảm giác phạm tội.”

Nhan Hoan hơi giương cằm, hàng mi khẽ chớp, chậm rãi nhắm mắt lại…

*

Giờ đang là chuyển giao giữa cuối thu đầu đông, nhiệt độ lạnh giá vẫn không thể ngăn được các người đẹp chân dài mặc váy ngắn quần ngắn nhìn xuyên thấu, có thể thấy được ở khắp nơi trên đỉnh Bình Sơn.

Biết được tin tức, Giản Ninh đã lên núi từ sớm, khó chịu không muốn đứng cùng một chỗ với Lý An Thần, Bạch Diệc Phong chẳng có tí hứng thú nào với việc đua xe, anh ta ôm một cô gái xinh đẹp đi đánh dã chiến, còn Hạ Thiệu Nhiên đã trở về từ lâu giờ đang ngồi một mình trong xe, nhìn chằm chằm màn hình máy tính đến ngẩn người.

Ánh sáng trắng bất ngờ lóe lên khiến anh ta nhíu mày, nghiêng đầu nhìn, bên ngoài xe, một cô gái trẻ tóc quăn gợn sóng mặc áo khoác mỏng đang nhắm thẳng máy ảnh vào anh. Cô gái trẻ mỉm cười ngọt ngào nhanh chóng bấm nút chụp. Đèn flash chói mắt, Hạ Thiệu Nhiên tỉnh bơ nhìn cô, cô gái trẻ phồng má lắc lư cái đầu chọc tức anh, Hạ Thiệu Nhiên làm bộ đẩy cửa xuống xe, cô gái nhanh như chớp chạy tới vị trí an toàn rồi quay lại lè lưỡi làm mặt ngáo ộp với anh.

Hạ Thiệu Nhiên không né tránh, khóe môi cong lên một nụ cười không thể phát hiện ra.

Dạ Sâm, một trong hai đấu thủ của cuộc đua xe, đang dựa vào một chiếc Acura NSX [2] màu đen đã qua cải tiến khủng khϊếp, kiên nhẫn chờ đợi tại điểm xuất phát. Đường Kiệt không chịu nhàn rỗi lại đi tìm Hạ Thiệu Nhiên đánh cược, bắt chước theo bộ dạng lần trước của anh, hắn mở túi lấy ra tờ một trăm đô cược DK thắng.

[2] Xe thể thao của hãng Honda, Nhật Bản.

Buổi tối gió lạnh, Reventon cùng với GTR một trước một sau chạy trên đường núi, tất cả mọi người đều nhìn báu vật tuyệt thế này bằng ánh mắt si mê. Dừng lại ở điểm xuất phát, Tiêu Trạch xuống xe, trang phục áo khoác da màu đen khỏe mạnh khiến các cô gái điên cuồng gào thét.

Ánh mắt hai người đàn ông một lần nữa chạm nhau, tóe ra những tia lửa. Dạ Sâm ngậm thuốc lá, nói: “Qua tối nay, cô vợ bé nhỏ của cậu sẽ đổi chủ.”

“Mặc kệ anh nói cái gì, tôi chỉ muốn tặng anh bốn chữ…” Khóe môi tràn ra nụ cười lạnh, Tiêu Trạch nhướng mày: “Thuận buồm xuôi gió.”