Truy Đuổi

Chương 29: Mối tình đầu

Quincy đi rồi, Tiêu Trạch giận dữ ném tập tài liệu lên mặt bàn. Tên khốn Lãnh Ngự Thần bắt anh phải xông pha chiến đấu, hắn ở nhà chạy theo người phụ nữ của anh, cái đó chưa nói, hắn còn mang bản kế hoạch giả ra để chơi anh.

“Sao lại tức giận thế, ông chủ.” Amy cầm bản kế hoạch trên bàn lên xem, không thể tin được, nói: “Bản này còn tốt hơn bản kia rất nhiều, sao bây giờ Lãnh tổng mới đưa ra.”

“Có lẽ sớm đã nghĩ đến chuyện sẽ có người động đến bản kế hoạch, nên mới giữ lại một bản, cho thấy rằng không hề tin tưởng tôi.” Tiêu Trạch thở dài, cũng đúng, chính anh cũng không tin vào bản thân mình, Lãnh Ngự Thần xưa nay làm việc luôn cẩn trọng sao có thể tin tưởng anh cơ chứ!

“Amy, giúp tôi điều tra về người có tên là Pierce này, càng kỹ càng tốt.”

“Vâng, ông chủ.”



Hôm sau, chuyện Lãnh Ngự Thần ẩu đả với Dạ Sâm ở quán bar bị giới truyền thông đưa tin thành hai người đàn ông đánh nhau tranh giành một cô gái, có điều không hề nhắc một chữ tới thân phận của nhân vật nữ chính.

Từ Giai Oánh đang ở bên Pháp nghe được tin liền lập tức gọi điện về hỏi thăm Lãnh Ngự Thần, là con gái nhà ai khiến anh gây chiến với người ta, bà có quen không, thúc giục Lãnh Ngự Thần đưa người về cho bà xem mặt.

Lãnh Ngự Thần không nghĩ Từ Giai Oánh đã biết chuyện Nhan Hoan trở về, lên tiếng giải thích: “Mẹ, mấy tờ báo lá cải đó viết linh tinh mà mẹ cũng tin.”

“Ảnh chụp cũng đăng rồi, vết thương ở cằm con nhìn rõ mồn một, nói mau, rốt cuộc là con gái nhà ai khiến con động lòng, khi nào về mẹ sẽ làm mai giúp con.”

“Mẹ, nếu như mẹ không thích người con gái mà con thích thì làm thế nào?”

Từ Giai Oánh thoáng khựng lại, lát sau mới nói: “Con của mẹ xuất sắc như vậy, đương nhiên cũng phải tìm một cô gái tương xứng ở mọi phương diện, mẹ tin tưởng mắt nhìn của con, đừng làm mẹ thất vọng.”

“…” Lãnh Ngự Thần đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng chùng xuống.

“À, đúng rồi, hành trình của chuyến du lịch lần này có khả năng sẽ thay đổi, mấy người đám dì Thu Thu muốn đi Edinburgh.” Nhắc đến Anh Quốc, khẩu khí của Từ Giai Oánh trở nên sắc bén. “Con cũng biết, mẹ với ba con không thể nhập cảnh Anh Quốc, căn bản mẹ cũng chẳng muốn đi, nếu không có vấn đề gì thì đầu tháng sau chúng ta sẽ trở về. Đúng rồi, chuyện công ty giải quyết thế nào? Ba con hơi lo lắng, đột nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy, sợ con không xoay xở nổi, cứ nóng ruột muốn quay về.”

“Mẹ bảo ba cứ yên tâm, mọi chuyện con sẽ giải quyết ổn thỏa, mọi người cứ thoải mái chơi thêm vài ngày.”

Từ Giai Oánh cười rộ lên, “Con ngoan làm tốt lắm, Lãnh gia tất thảy sớm muộn gì đều là của con, kể cả hai mẹ con ngu ngốc kia có trở về thì cũng đừng mơ tưởng lấy được một xu của mẹ.”

“Mẹ!” Lãnh Ngự Thần tỏ rõ sự bất mãn, “Cuộc họp sắp bắt đầu rồi, không có việc gì thì con cúp máy trước.”

Từ Giai Oánh nghĩ mãi không hiểu vì sao mỗi lần nhắc đến hai mẹ con Diêu Bội Bội, Lãnh Ngự Thần lại tỏ thái độ với bà, lại càng nghĩ không ra rốt cuộc bà và Lãnh Thế Hùng đã đắc tội với ai mà để bây giờ không thể nhập cảnh được trên cả vùng lãnh thổ của đế quốc Anh. [1]

[1] Edinburgh là thủ đô của Scotland, đế quốc Anh ở đây (Britain) bao gồm có England, Scotland và Ireland.

Lúc Lãnh Tiểu Mạn nhận được tin tức đã là tối ngày hôm đó. Vừa quay xong một quảng cáo dầu gội đầu, cô vội vã theo Lâm Thành trở về, ngả người trên ghế sau xe nghỉ ngơi. Người đại diện Paul cầm báo hét lên, “Tiểu Mạn, anh của cô lên báo.”

Lãnh Tiểu Mạn nhắm mắt mệt mỏi nói: “Anh tôi thường xuyên lên bản tin kinh tế và tài chính, có gì kì lạ.”

“Tiểu thư, là bản tin xã hội, nhân vật có thế lực trong giới kinh doanh vung nắm đấm, hai nam tranh một nữ.” Paul huých Lãnh Tiểu Mạn, “Anh của cô đánh nhau vì phụ nữ.”

“Gì!” Lãnh Tiểu Mạn kinh hãi, ngồi bật dậy cướp tờ báo trong tay Paul. Hình ảnh nhân vật nữ chính trong bản tin hơi mờ nhìn không rõ, mái tóc dài che khuất gương mặt, không nhìn ra được diện mạo, Lãnh Tiểu Mạn mở to mắt hết cỡ, càng nhìn càng cảm thấy giống một người.

“Mau đưa tôi tới Tân Tây Lộ.”

“Không về trường học sao?”

“Tân Tây Lộ, nhanh lên.” Trong lòng thấp thỏm bất an, Lãnh Tiểu Mạn thực sự muốn đi chứng minh một việc.

Lãnh Ngự Thần có một căn hộ ở Tân Tây Lộ, bình thường anh đều ở đây, rất ít về nhà. Lãnh Tiểu Mạn điên cuồng nhấn chuông cửa, quản gia giày Tây Âu phục phong phạm kiểu Anh ra mở cửa.

“Lãnh tiểu thư.”

“Anh tôi bảo tôi tới lấy quyển sách.”

Lãnh Tiểu Mạn đã gọi điện cho Triển Dương, moi được hành tung đêm nay của Lãnh Ngự Thần, biết được anh sẽ không trở về trong thời gian ngắn. Rảo bước chạy vào thư phòng, đến bàn sách, cô ra sức cạy mở ngăn kéo đã khóa chặt, gây ra tiếng động không nhỏ. Quản gia cũng không để ý, trong mắt ông, tiểu thư của Lãnh gia chính là một cô nhóc hấp tấp bộp chộp.

Năm phút sau, cuối cùng Lãnh Tiểu Mạn cũng cạy được ổ khóa, kéo ra, một bức ảnh chụp cũ kỹ đập vào mắt. Lãnh Tiểu Mạn vừa liếc mắt đã nhận ra người trên ảnh là Nhan Hoan.

Cô gái có quan hệ không rõ ràng với Tiêu Trạch và anh trai của cô.

Chuyện là như thế nào?

Đè nén nghi vấn trong lòng, Lãnh Tiểu Mạn thả lại bức ảnh vào ngăn kéo, làm như chưa từng động đến, thản nhiên đi ra khỏi thư phòng, mặc kệ quản gia, cứ thế đi ra khỏi nhà. Trong vườn hoa nhỏ dưới lầu, Lãnh Tiểu Mạn bấm số điện thoại của Tiêu Trạch…

Thành phố tài chính, tổng bộ của tập đoàn Mạch Kha, sàn giao dịch London…

“Thật xin lỗi Tiêu tiên sinh, lịch trình của Pierce tiên sinh tạm thời có sự thay đổi…”

“Thật xin lỗi Tiêu tiên sinh, Pierce tiên sinh đang tiếp một vị khách rất quan trọng…”



“Xin lỗi Tiêu tiên sinh, hôm nay có lẽ ngài không thể gặp được Pierce tiên sinh rồi…”

Gặp trùm khoáng sản còn khó hơn lên trời, Tiêu Trạch bị Pierce cho leo cây đã hơn nửa ngày, chân mỏi rã rời. Ở thành phố C, anh là một nhân vật hô phong hoán vũ, nhưng đứng dưới cờ đế quốc Anh, anh chẳng là gì cả. Tâm tình hết sức phiền muộn bị vây quanh bởi cảm giác thất bại, anh bỏ lại Amy, một mình đi dạo bên bờ sông Thames, mặc cho gió lớn táp vào mặt.

Lúc Lãnh Tiểu Mạn gọi điện đến, Tiêu Trạch vừa đi tới một quán cà phê lộ thiên bên bờ sông, từng tốp năm tốp ba khách khứa đang ngồi uống trà chiều, một người đẹp lai da trắng tóc đen, ngũ quan sắc sảo, dung mạo diễm lệ đang cầm bút vẽ phác họa trên trang giấy.

Tiêu Trạch nhìn tên người gọi tới, tâm trạng càng thêm bực bội, nếu không phải hai nhà có quan hệ làm ăn, thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với hai anh em đáng ghét này.

Có phải học diễn xuất nên cũng hiểu một chút về biên kịch? Lãnh Tiểu Mạn đắc ý nói cho Tiêu Trạch, Nhan Hoan là mối tình đầu của anh trai cô Lãnh Ngự Thần, bức ảnh Lãnh Ngự Thần thường xuyên nhìn đến ngẩn người chính là của Nhan Hoan.

Vốn định răn dạy cô một trận, bảo sau này đừng có tiếp tục quấy rầy Nhan Hoan, Tiêu Trạch nghe nói như thế, mặt bỗng sa sầm. Cô gái mà anh thích là mối tình đầu của Lãnh Ngự Thần? Nói đùa gì vậy.

“Lãnh Tiểu Mạn, anh không những nhìn thấy em là cảm thấy bực dọc, bây giờ ngay cả nghe giọng của em thôi cũng khó chịu rồi, xin em từ nay về sau đừng gọi điện cho anh nữa.” Tiêu Trạch cúp điện thoại, tắt luôn máy.

Mối tình đầu thì làm sao!

Nhan Hoan là vợ của anh, từ một khắc cô ngồi lên chiếc Reventon, cô đã là vợ của anh.

Tiêu Trạch ngồi xuống một chiếc ghế, gọi một ly Mandheling [2], giở ảnh chụp trong điện thoại ra xem. Cô gái nhắm mắt ngủ say, lông mi cong vểnh lên, đôi môi hình trái tim đầy đặn, vì say rượu nên gương mặt đỏ bừng như quả táo nhìn thật quyến rũ.

[2] Một loại cà phê có nguồn gốc từ Indonesia.

Em chê tôi ở bên này chưa đủ uất ức chưa đủ xui xẻo phải không? Thỉnh thoảng lại tạo thêm một chuyện phiền toái để tôi phải nhớ nhung em có phải không? Nhan Hoan, em có thể yên ổn một lát không, để tôi tiết kiệm chút tâm tư.

Bài hát “Trời cao biển rộng” phát qua loa điện thoại, Tiêu Trạch say sưa ngắm nhìn phong cảnh ven bờ sông Thames. Cô gái cầm bút vẽ nghe thấy âm thanh lạ bất chợt nhíu mày, lực ấn bút tăng thêm vài phần. Khúc nhạc dạo dài dòng buồn chán qua đi là một giọng nữ khiến người ta kinh ngạc, người đẹp ngừng bút, vểnh tai lắng nghe, bỗng nhiên có cảm giác rất quen thuộc. Bản vẽ bị đặt trên bàn, người đẹp nâng cằm cắn bút nhìn chằm chằm Tiêu Trạch không hề chớp mắt.

Gió nhẹ thổi qua, mặt sông gợn sóng, tuyệt đẹp.

Cảm giác có người đang nhìn mình, Tiêu Trạch quay đầu lại, chạm phải ánh mắt người đẹp. Bỗng nhiên một trận gió thổi qua cuốn lên những bản vẽ phác thảo trên bàn, giấy bay đầy trời. Tiêu Trạch giúp cô gái nhặt những bản vẽ về, khom người cầm một tờ giấy, đó là bản phác thảo một chiếc áo khoác.

Chợt nhớ tới một câu nói của Nhan Hoan – nếu anh gặp một người đẹp lai Trung Anh ngồi trong một quán cà phê lộ thiên bên bờ sông Thames, chỉ uống một ly cà phê cho tới tận trưa, tay trái cầm bút không ngừng phác thảo tô tô vẽ vẽ trên tờ giấy nháp, gương mặt trầm tư nhíu mày, vậy thì nhất định phải tới chào hỏi, bởi vì cô ấy chính là người thiết kế chiếc áo này, Sunsan An.

“Sunsan An.” Người đẹp lai niềm nở vươn tay.

Tiêu Trạch không ngờ sẽ gặp được nhà thiết kế nổi tiếng Sunsan An mà Nhan Hoan đã nói bên bờ sông Thames.

Đời người quả nhiên có sự bất ngờ ở khắp mọi nơi.

Có lẽ là Sunsan mang tới vận may, Tiêu Trạch nhận được điện thoại của người trung gian, nói là Pierce mời anh cùng đi ăn tối.

Dây thường xuân xanh biếc bò trên những khối đá màu hổ phách, ống khói cao ngất, cửa sổ vuông một màu trắng, phong cảnh khu vườn tuyệt đẹp, tất cả là cảnh tượng của một biệt thự làng quê Anh Quốc điển hình thường xuất hiện trên bưu thϊếp. Nơi ở của ông trùm khoáng sản không quá xa hoa quý phái như trong tưởng tượng.

Pierce là một vị thân sĩ trung niên có phong độ và tác phong nhẹ nhàng như Gregory Peck [3]. Cao quý, tao nhã, khiêm tốn, khó mà tưởng tượng người đàn ông này xuất thân bình dân.

[3] Gregory Peck: diễn viên điện ảnh và sân khấu Mỹ, một trong những đại minh tinh của 20th Century Fox trong những thập niên 40 đến 60.

Pierce Hill, nhân vật truyền kỳ của giới kinh doanh, xuất thân từ tầng lớp bình dân, trước ba mươi tư tuổi vô cùng sôi nổi, thường xuyên thấy hình ảnh ông xuất hiện trên ti vi và các tuần san kinh tế tài chính lớn. Nhưng từ sau khi lấy vợ mười hai năm trước rất ít khi xuất hiện trên truyền thông và những nơi công cộng, nghe nói vợ ông là người châu Á, cô con gái duy nhất là của vợ và chồng trước. Chịu ảnh hưởng của vợ, ông rất thích văn hóa Trung Quốc, có thiện cảm kỳ lạ đối với người châu Á.

Người châu Á thích bàn chuyện làm ăn bên mâm cơm, Pierce lại không mang việc làm ăn về nhà, không cho Tiêu Trạch cơ hội nói về chuyện quyền đại lý. Hai người chỉ hưởng thụ đồ ăn ngon, chén rượu hồng, nói chuyện phiếm.

“Tôi nghe nói cậu có nghiên cứu về xe.” Thân sĩ lão làng Pierce Hill cắt miếng thịt trong đĩa bằng động tác rất tao nhã, cặp con ngươi màu xanh như băng lạnh nhìn thẳng vào Tiêu Trạch, “Con gái tôi cũng rất thích chơi xe, tôi muốn mua cho nó một chiếc xe đua, ngày mai nếu cậu rảnh thì giúp tôi chọn một chiếc.”

Nói đến phụ nữ thích chơi xe, Tiêu Trạch lại nhớ đến Nhan Hoan. “Có thể giúp Hill tiểu thư chọn xe, là vinh hạnh của tôi.” Mặc dù trong lòng không muốn chọn xe giúp một cô gái chẳng có quan hệ gì, nhưng Tiêu Trạch vẫn lễ phép mỉm cười đáp, nói một lời nói dối.

“Con gái tôi không phải họ Hill.” Pierce bưng ly rượu khẽ nhấp, chiếc đồng hồ màu lam trên cổ tay phản xạ ánh sáng xanh u ám.

“…” Tiêu Trạch hơi ngạc nhiên, ngại ngùng cười cười.

Hôm sau, Tiêu Trạch đã có dịp gặp vị tiểu thư không phải họ Hill đó.