Hàn Thiếu, Tha Cho Tôi Đi!

Chương 61: Em được tự do rồi

Tiết trời gần đông bắt đầu chuyển lạnh, Thanh Trà khoác chiếc áo mỏng đứng bên cửa sổ phòng ngủ, cô nhìn xuống bên dưới, không còn vườn hoa thơm ngát ở Hàn gia nữa mà chỉ là mặt đường dưới phố tấp nập người người đi lại. Thanh Trà khẽ thở dài, cô ở nhà Sam Tố cũng đã ba hôm rồi.

“Sao cậu lại mở cửa sổ, thời tiết đang lạnh kẻo lại bị cảm.” Sam Tố đi từ bên ngoài vào, cô thấy Thanh Trà đang đứng sát khuôn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, gió lại thổi mạnh mà không khỏi lo lắng.

“Tớ chỉ là muốn hít thở ít khí trời thôi.” Thanh Trà cười cười, cô đóng cửa sổ lại rồi đi đến bên ghế ngồi.

“Nếu cậu buồn chán thì lát nữa chúng ta đi đâu chơi nhé.”

“ Thế cũng được.” Cô gật đầu, dù sao cũng không thể ru rú trong nhà mãi được.

Hai người xuống bếp ăn sáng xong rồi gọi cho Trần Vĩ, anh nói một lát nữa sẽ qua.

“Bing bong…”

Nghe thấy tiếng chuông cửa, Sam Tố liền chạy ra mở cửa.

Trần Vĩ và Sam Tố vào bên trong, Thanh Trà vẫn đang ngồi xem tin tức buổi sáng.

“Hai em muốn đi đâu chơi hả?”

“Ở đâu cũng được, chủ yếu là để tâm trạng Thanh Trà thoải mái hơn thôi.” Sam Tố cười cười, cô nhìn Thanh Trà.

Thanh Trà với cái điều khiển tắt ti vi, cô nhìn thái độ hai người nhìn cô mà thấy hơi khó chịu.

“Hai người có thể thôi nhìn em như vậy đi được không? Em cũng đâu có bị làm sao chứ?”

“Cậu có chắc là mình ổn không?” Sam Tố thở dài. Thanh Trà lúc nào cũng tỏ ra không có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng thực chất là âm thầm chịu đựng mọi chuyện một mình.

“Không sao thật mà.” Thanh Trà nheo hai con mắt, cô lè lười cố làm bộ dạng nhí nhảnh để Sam Tố và Trần Vĩ không lo lắng.

“Bing bong…” Tiếng chuông cửa lại vang lên, thật kì lạ vì sáng sớm đã có người đến nhà Sam Tố.

“Để anh ra mở cửa cho.” Trần Vĩ đề nghị.

Anh nhìn lên màn hình gần bên chiếc cửa mà bỗng khựng lại, là Hàn Hứa Phong.

“Thanh Trà, là Hứa Phong…” Trần Vĩ ngập ngừng, anh cũng không biết có nên mở cửa hay không.

“Anh ta đến đây là gì chứ… Chẳng lẽ là muốn bắt mình quay về.” Thanh Trà thầm nghĩ, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác hơi sợ.

Thanh Trà mặt rủ xuống, cô chỉ biết đứng im lặng.

“Đừng mở cửa, mặc kệ hắn.” Sam Tố nhìn thấy thái độ do dự của hai người họ đành dứt khoát nói.

“Như vậy cũng không hay lắm.” Trần Vĩ cười trừ, anh bỗng bị ánh mắt sắc lẻm của Sam Tố lườm.

“Anh cứ mở cửa đi, cũng đâu thế trốn tránh mãi được.” Thanh Trà nhạt giọng, cô lấy lại tinh thần, sớm muộn gì cũng phải kết thúc bản hợp đồng kia.

Trần Vĩ gật gật rồi mở cửa cho Hàn Hứa Phong. Hắn vừa thấy Trần Vĩ liền ngạc nhiên.

“Sao cậu lại ở đây?”

“Anh ấy ở đâu thì liên quan gì đến anh chứ. Còn anh đến làm gì, hình như ở đây đâu ai chào đón anh.” Sam Tố vừa nhìn thấy Hàn Hứa Phong là ngứa mắt bèn kiếm chuyện với hắn.

“Thật xin lỗi vì đã đến làm phiền sớm như vậy, tôi có chuyện muốn nói với Thanh Trà.” Giọng hắn khàn khàn, cũng không tỏ vẻ gì là tức giận.

Thanh Trà kéo kéo tay Sam Tố, ngăn không cho cô làm gì quá đáng. Vốn biết Sam Tố tính tình thẳng thắn, chỉ sợ cô lại đắc tội với hắn.

“Cậu kéo kéo cái gì chứ.” Sam Tố cau mày nhìn cô, rõ là cô đang trút giận giúp cô lại thành ra kẻ nhiều chuyện rồi.

“Cứ để hai người họ nói chuyện đi. Sam Tố à, anh có chuyện cần nhờ em giúp.” Trần Vĩ liền kéo Sam Tố đi qua căn hộ của anh, mặc cho cô kháng cự.

“Anh có gì thì nói đi.” Thanh Trà điềm tĩnh đi lại cái ghế ngồi, cô cũng không thèm nhìn Hàn Hứa Phong một cái.

“Thanh Trà, chúng ta bắt đầu lại được không?” Hàn Hứa Phong cẩn thận nói từng chữ. Mới mấy ngày không được nhìn thấy cô mà hắn ăn không ngon, ngủ cũng không được. Cả ngày chỉ thơ thẩn ngồi nghĩ đến Thanh Trà.

“Hàn thiếu, anh lại nói chuyện buồn cười gì nữa thế. Tôi với anh đã có gì mà cần bắt đầu lại chứ. Từ ban đầu vốn là tôi tự mình đa tình mà.” Thanh Trà nhìn hắn cười đầy giễu cợt.

“Em đừng có như vậy được không? Xin em hãy cho anh một cơ hội…” Hàn Hứa Phong nắm lấy tay cô, đôi mắt nhìn Thanh Trà đầy vẻ thâm tình và thành khẩn.

Thanh Trà bề ngoài giống như vô cảm nhưng trái tim cô lại đập thình thịch, cô chỉ sợ lí trí không thể thắng được tình cảm trong lòng.

Thanh Trà khẽ đẩy tay hắn ra, cô nói giọng đầy kiên quyết:

“Hàn thiếu, anh cần gì phí sức vào tôi. Xin anh đấy, tôi mệt mỏi lắm rồi. Ngày mai tôi sẽ quay về Hàn gia, chúng ta cứ theo bản hợp đồng mà thực hiện.”

Ánh mắt Hàn Hứa Phong đυ.c ngầu, hắn sớm đã đoán được kết quả nhưng vẫn không khỏi hụt hẫng.

“Không cần đâu, bản hợp đồng kia anh sẽ hủy bỏ. Kể từ giây phút này em tự do rồi.”

Hàn Hứa Phong lấy bản hợp đồng ra, thẳng tay xé nó trước mặt cô. Nếu là khi trước thì chắc Thanh Trà đã mừng vô cùng nhưng không hiểu sao bây giờ lại thấy hơi chua xót. Bản hợp đồng đó chính là thứ duy nhất ràng buộc hai người, bây giờ hắn với cô đã chính thức thành hai kẻ xa lạ rồi.

“Nếu còn gì ở Hàn gia em cứ việc về lấy.”

Hàn Hứa Phong đứng dậy, hắn nhìn cô chăm chú.

“Thanh Trà, anh yêu em. Anh vẫn hi vọng em có thể tha thứ cho anh, anh sẽ chờ.”

Hắn nói rồi đi mất, để lại Thanh Trà ngồi ngẩn người ở đó.