Hàn Thiếu, Tha Cho Tôi Đi!

Chương 45: Em chạy lên trời cũng không thoát khỏi tôi

Hôm nay là sinh nhật của Hàn phu nhân, bà cũng không muốn làm gì khoa trương, chỉ đơn giản là làm một bữa tiệc nhỏ mời một vài người thân thiết đến. Sáng nay lúc ra viện Thanh Trà có nói Hàn Hứa Phong sẽ dự tiệc sinh nhật của bà, bà vui sướиɠ vô cùng. Kể từ khi cô vào Hàn gia, hắn thay đổi rất nhiều.

Hạ Thư Yến đến từ rất sớm, cô ta cũng xuống bếp phụ giúp làm vài món ăn với Thanh Trà.

Mãi gần trưa Trần Vĩ mới đến, anh mang đến một giỏ hoa linh lan trắng, vừa sang trọng vừa thuần khiết.

"Đây là món quà nhỏ của con, hi vọng dì thích. Con có việc nên đến trễ, thật ngại quá. Chúc dì sinh nhật vui vẻ, mãi mãi xinh đẹp như vậy."

"Cảm ơn con, ta già rồi, con đừng chọc ta nữa." Hàn phu nhân niềm nở. Trần Vĩ đúng là chu đáo lại còn khéo ăn khéo nói. Anh vẫn không quên đây là loài hoa mà bà thích nhất.

"Mau vào trong đi, chắc mọi người cũng đói rồi."

Thức ăn được đặt lên trên bàn. Những món này hầu hết là Thanh Trà và Hạ Thư Yến tự tay nấu.

"Bà Năm, Linh Tuyết, quản gia Vu, các người cũng mau ngồi xuống đây đi."

"Thế thật không phải phép." Bà Năm lên tiếng.

"Có gì mà không phải phép, các người cũng như người thân của ta. Mau mau ngồi xuống đi."

Họ cũng không muốn làm bà mất hứng trong ngày vui liền ngồi xuống.

"Hứa Phong, anh ăn cái này đi. Đây là món anh thích nhất đấy, là chính tay em làm." Hạ Thư Yến gắp thức ăn bỏ vào bát hắn.

"Cảm ơn em, anh ăn gì tự gắp. Em cứ ăn đi."

Thanh Trà thấy vậy cũng gắp cho hắn một đũa gỏi rau củ.

"Hứa Phong anh ăn cái này đi, rau củ sẽ tốt cho tiêu hóa."

"Đừng, Linh Tuyết mau đi lấy một cái chén khác lại đây." Hạ Thư Yến liền ra lệnh.

"Sao thế?" Thanh Trà thắc mắc, cô không hiểu sao Hạ Thư Yến lại phản ứng thái quá như vậy.

"Hứa Phong vốn rất ghét ăn bắp. Đến cả điều cơ bản này cô cũng không biết sao." Hạ Thư Yến trợn mắt lên, to tiếng với Thanh Trà.

"Không phải hôm trước anh ấy ăn rất ngon lành mà." Rõ là hôm trước cô tận mắt thấy Hàn Hứa Phong ăn súp cua nấu với bắp, hắn cũng đâu có phản ứng gì.

"Vớ vẩn, anh ấy thế nào ai hiểu rõ hơn tôi chứ." Hạ Thư Yến liền trả treo.

Hàn Hứa Phong không nói gì, hắn bình thản ăn hết đũa gỏi trước mặt mọi người. Ai nấy trong Hàn gia ngoại trừ Thanh Trà đều tỏ ra kinh ngạc, ai cũng biết hắn ghét nhất là ăn bắp.

"Hứa Phong, sao anh lại..." Hạ Thư Yến tức đến không nói nên lời, vì hành động của hắn mà cũng không còn lí lẽ nào nữa.

"Rất ngon mà, mọi người ăn đi." Hắn nhìn mọi người, thản nhiên gắp thêm một đũa nữa bỏ vào miệng.

Mọi người lại càng ngạc nhiên, vốn dĩ họ nghĩ hắn làm như vậy để giải vây cho Thanh Trà, thật không ngờ lại ăn một cách ngon lành đến vậy. Cô gái nhỏ này lại có sức ảnh hưởng lớn đến hắn như vậy.

"Được rồi, mau ăn tiếp đi. Thư Yến à, con cũng không nên lớn tiếng với Thanh Trà như vậy. Dù sao hôm nay cũng là ngày vui của ta, con nể mặt một chút đi."

"Con chỉ là lo cho Hứa Phong thôi." Hạ Thư Yến không nói thêm gì nữa, mọi người cũng tập trung ăn. Nhân lúc không ai để ý, cô ta lườm Thanh Trà một cái, hôm nay lại bị cô làm cho bẻ mặt như vậy, Hạ Thư Yến nhất định không bỏ qua dễ dàng.

Bữa tiệc đã kết thúc, mọi người cùng ngồi trên phòng khách cùng ăn trái cây, bánh ngọt. Thanh Trà kéo Hàn Hứa Phong ra nói nhỏ cái gì đó.

“Hàn phu nhân, Hứa Phong cũng có món quà tặng người.”

Cô khều khều tay hắn, nói nhỏ “anh mau lấy quà ra đi”. Hàn Hứa Phong liếc xéo cô một cái, cô gái này càng ngày càng được nước làm tới.

Hàn Hứa Phong đặt chiếc hộp lên trên bàn, bộ dạng vô cùng miễn cưỡng.

Hàn phu nhân mở chiếc hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền có thiết kế hết sức đơn giản với phần dây bạch kim thanh mảnh, nhờ đó làm nổi bật lên mặt dây chuyền hình trái tim gắn viên kim cương xanh 27,64 carat.

“Đẹp quá, cảm ơn con Hứa Phong.”

“Là của Thanh Trà mua.”

“Rõ ràng là anh chọn mà.”

“Là ai cũng được, ta đều thích. Thanh Trà, con giúp ta đeo nó lên được không?”

Thanh Trà giúp Hàn phu nhân đeo lên cổ, bà ngắm nghía hoài không thấy chán. Đã lâu rồi Hàn phu nhân mới vui vẻ như vậy, thật khiến mọi người trong Hàn gia cũng vui lây.

Vì sức khỏe Hàn phu nhân không tốt lắm nên đi nghỉ ngơi sớm. Trần Vĩ có việc nên về trước. Thanh Trà thì đi ra vườn hoa ngồi, Hàn Hứa Phong thấy vậy cũng theo cô.

Hạ Thư Yến nói chuyện với bà Năm một hồi lâu mới về, cô ra vườn hoa để chào tạm biệt Hàn Hứa Phong.

“Hứa Phong, em về nhé. Tạm biệt.”

“Đi đường cẩn thận.” Hắn đang ngồi trên xích đu với Thanh Trà, cô đang chăm chú vẽ gì đó cũng không để ý đến Hạ Thư Yến.

“À, khi nào anh rảnh ghé chỗ em lấy bộ đồ tối hôm đó nhé, em đã giặt ủi rồi.” Hạ Thư Yến nhìn Thanh Trà, cô vẫn ngồi im vẽ, cũng không có bất kì phản ứng gì với lời nói của cô ta.

Cô nam quả nữ gặp nhau vào buổi tối để làm gì? Lại còn thay cả quần áo. Ngoài mặt Thanh Trà làm như không có chuyện gì nhưng trong đầu là một mớ hỗn độn những câu hỏi. Cô rất muốn hỏi hắn cho rõ ràng nhưng lại không biết lấy tư cách gì, dù sao chuyện riêng tư của hắn cũng đâu liên quan đến cô.

“Mang đến công ty giúp anh đi.” Hàn Hứa Phong đáp nhàn nhạt.

“Cũng được.”

Hạ Thư Yến đi rồi, Thanh Trà mới cầm bản vẽ định đi vô nhà. Hàn Hứa Phong kéo cô lại, để cô ngồi vào trong lòng của hắn.

“Sao lại bỏ đi không nói tiếng nào?”

“Em mệt, muốn đi nghỉ trước.”

“Ban nãy còn vui vẻ lắm mà. Sao vậy? Không có gì muốn hỏi tôi à.”

“Em cũng đâu cần biết anh đến chỗ Hạ Thư Yến làm gì, hơn nữa lại còn để lại đồ ở đó.”

“Em ghen à.” Hàn Hứa Phong tỏ ra thích thú, đôi tay mân mê mấy sợi tóc của cô.

“Có tư cách để ghen sao.”

Hàn Hứa Phong bất ngờ hôn lên má Thanh Trà, nhìn bộ dạng ghen tuông này của cô thật đáng yêu chết được.

“Dù sao tôi cũng không thích Hạ Thư Yến, em lo cái gì.”

Thanh Trà nghe vậy cũng chỉ biết thở dài, hắn cũng đâu có nói là thích cô. Những điều tốt đẹp mà hắn làm với cô bây giờ liệu có giống như đám nhân viên kia nói, chỉ là muốn thử cảm giác lạ. Thanh Trà bây giờ như đang đắm chìm trong thứ tình cảm mơ hồ nhưng không sao thoát ra được. Cô chỉ sợ nó sớm vụt đi rồi để lại cho cô những chấp niệm hư ảo.

“Hứa Phong, nếu có một ngày em không còn xuất hiện trước mặt anh nữa thì sẽ thế nào?” Thanh trà bất giác hỏi.

“Trừ khi tôi không muốn thấy em nữa, bằng không em chạy lên trời cũng không thoát khỏi tôi.”