"Phu nhân, bữa tối bà muốn dùng gì để tôi cho người chuẩn bị." Bà Năm cung kính hỏi. Cả ngày nay Hàn phu nhân không ăn gì nhiều, chỉ ăn một phần bánh ngọt nhỏ. Mọi hôm Thanh Trà ở nhà đều cùng ăn cơm với bà, hôm nay cô đã ra ngoài từ sáng.
"Bà cứ nấu gì đơn giản là được." Hàn phu nhân nói vẫn chăm chú may vá, cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Lúc chiều quản gia Vu đã về, bà hỏi thăm Thanh Trà thì biết cô đi cùng với Hứa Phong. Hắn thì chắc chắn không về nhà ăn tối, nếu Thanh Trà đi với hắn thì cũng sẽ dùng bữa tối với hắn ở bên ngoài, nghĩ đến thôi là bà đã chẳng có tâm trạng ăn uống rồi.
"Chào thiếu gia, tiểu thư."
Hàn phu nhân nghe thấy tiếng người làm liền ngước lên nhìn, bà còn tưởng tai mình có vấn đề nữa. Nhưng Hứa Phong và Thanh Trà thật sự đã về, chúng nó ăn tối sớm vậy sao.
"Hai đứa đã ăn tối sớm như vậy à?" Hàn phu nhân hỏi.
Hàn Hứa Phong làm như không nghe thấy, nắm chặt tay Thanh Trà kéo cô lên cầu thang. Thanh Trà liền đứng lại, kéo kéo Hàn Hứa Phong khiến hắn phải miễn cưỡng đứng yên.
"Chưa ăn ạ. Lát nữa sẽ định dùng bữa tối cùng người."
Hàn phu nhân không thể tin vào tai mình nữa, Hàn Hứa Phong chịu ăn tối cùng bà ư. Nhìn dáng vẻ hắn có vẻ rất không muốn, có lẽ là do chủ ý của Thanh Trà rồi.
"Tốt quá, bà Năm mau làm thêm vài món ngon. Thanh Trà, con thích ăn gì?" Hàn phu nhân vô cùng vui vẻ.
Hàn Hứa Phong buông tay Thanh Trà ra, gương mặt không có tí cảm xúc.
"Tôi lên phòng thay đồ trước."
"Thanh Trà, cảm ơn con." Hàn phu nhân rất cảm kích về việc cô làm. Cô gái nhỏ này thật lễ phép, lại vô cùng hiểu chuyện.
Thanh Trà chỉ khẽ gật đầu mĩm cười rồi đi lên trên phòng.
Thanh Trân mở nhẹ cửa đi vào, cô thấy Hàn Hứa Phong đang ngồi trên ghế sofa, trên người vẫn mặc bộ quần áo cũ. Hắn không phải là nói lên phòng thay đồ sao.
"Mau qua đây." Hàn Hứa Phong thấy Thanh Trà liền gọi cô lại, khuôn mặt hắn mang theo vài phần bực dọc.
Thanh Trà đi đến ngồi bên cạnh Hàn Hứa Phong. Hắn là đang tức giận chuyện ban nãy sao.
"Hứa Phong, anh sao thế?" Thanh Trà giả vờ không hiểu hắn tại sao tức giận.
"Em thật biết cách dày vò tôi đấy."
"Hứa Phong, ăn một bữa tối thôi mà, có cần khó khăn vậy không? Dù sao bà ấy cũng là mẹ anh, có hiểu lầm gì không thể hóa giải được chứ."
"Mẹ kiếp! Em thì biết cái quái gì." Hàn Hứa Phong bỗng chửi thề, hắn to tiếng với cô, sắc mặt đỏ bừng bừng.
Thanh Trà đột nhiên thấy sợ, có phải là cô đi quá giới hạn của mình rồi không? Dù sao cô cũng chẳng phải là gì của hắn, với lại cô vào Hàn gia chưa lâu, cũng không biết gì nhiều về mối quan hệ của hai người.
"Hứa Phong, thật xin lỗi...tôi thật không nên..." Giọng nói của Thanh Trà có hơi luống cuống, không biết phải nói gì, cô gần như sắp khóc đến nơi rồi.
"Ưʍ...ưʍ..."
Hàn Hứa Phong bất ngờ hôn cô, hắn ngang nhiên mυ'ŧ lấy đôi môi mềm mại của Thanh Trà rồi khẽ luồn chiếc lưỡi vào trong khoang miệng cô đảo liên hồi. Mãi cho đến khi Thanh Trà như sắp hết dưỡng khí, hắn mới thả cô ra.
"Ban nãy đã làm em sợ rồi."
Thanh Trà lắc đầu, cô đứng lên định đi vào phòng tắm thì bị Hàn Hứa Phong kéo lại, đặt cô ngồi trên đùi hắn. Hàn Hứa Phong ôm hờ ngang vai cô, khuôn mặt hắn vùi vào tóc Thanh Trà, hắn tham lam hít mùi hương trên mái tóc cô.
"Sau này đến lúc thích hợp tôi sẽ kể em nghe, được không?"
"Chuyện giữa anh và Hàn phu nhân sao?"
Hàn Hứa Phong khẽ gật đầu. "Ừ"
"Vâng"