Hàn Thiếu, Tha Cho Tôi Đi!

Chương 19: Cùng ngắm bình minh

Trời còn chưa sáng, Thanh Trà đã tỉnh dậy. Cô ngồi dậy, nhìn sang bên cạnh, Hàn Hứa Phong vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Hắn nằm thẳng người, cũng khá gần với cô. Dưới ánh sáng đèn ngủ, Thanh Trà có thể nhìn rõ ngũ quan trên khuôn mặt hắn. Phải nói Hàn Hứa Phong trời sinh có một khuôn mặt đẹp, ngũ quan hài hòa. Hàng mi hắn cong dài, cô nhìn cũng phải mấy phần ghen tị, đường lông mày đậm nét, cong vừa phải, vừa toát lên vẻ quyến rũ cũng không kém phần nam tính. Vẻ mặt Hàn Hứa Phong lúc ngủ nhìn ôn nhu hơn nhiều, khác hẳn với khuôn mặt lãnh đạm và có phần hung dữ cô thường thấy.

Thanh Trà say mê ngắm Hàn Hứa Phong một lúc lâu, liền khẽ giật mình, đưa tay vỗ nhẹ hai má. Cô tự hỏi có phải là mình quá mê trai rồi không. Thanh Trà nhẹ nhàng rời khỏi giường rồi chui thẳng vào trong phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Lúc Thanh Trà bước ra đã thấy Hàn Hứa Phong tỉnh giấc, hắn đang ngồi ở trên giường bấm điện thoại.

"Hàn thiếu, chào buổi sáng." Cô cố tỏ ra thân thiện, dù sao sống ở đây tốt nhất nên làm hắn cảm thấy dễ chịu, nếu không người thiệt chỉ có thể là cô.

"Sao không ngủ tiếp?" Hàn Hữu Phong liền hỏi, giọng hắn luôn trầm đều không mang theo tí cảm xúc nào.

"A, tôi dậy sớm quen rồi. Thật xin lỗi nếu phá hỏng giấc ngủ của anh."

"Mới hơn ba giờ sáng, hơn nữa bây giờ là cuối tuần. Cô thường ngày dậy sớm làm gì?" Hàn Hứa Phong tỏ vẻ hiếu kì.

"Lúc trước tầm này thường dậy đi giao mì cho các quán ăn sáng. Hàn thiếu, anh cũng biết hoàn cảnh của tôi mà, làm được gì kiếm tiền thì cứ cố làm thôi." Thanh Trà thật thà kể, cô gái này nhìn bên ngoài mỏng manh nhưng nội tâm cũng thật quật cường.

Trong lòng Hàn Hứa Phong nhói lên một nhịp, là hắn đang thương cảm cô sao? Hắn nhìn Thanh Trà một hồi rồi nói:

"Từ ngày mai không được dậy sớm như thế nữa."

Thanh Trà ngoan nè gật đầu, hắn là đang quan tâm cô hay sợ cô ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn? Thanh Trà lắc nhẹ đầu một cái, cô suy nghĩ quá nhiều rồi.

"Bây giờ thì thay đồ đi, tôi đưa em đến một nơi." Hàn Hứa Phong bỗng đổi cách xưng hô, Thanh Trà thoáng ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì.

Thanh Trà khẽ gật đầu rồi tiến đến tủ đồ, toàn bộ đống đồ này là Linh Tuyết đã chuẩn bị cho cô, toàn váy là váy. Cô lấy một chiếc váy màu đen kín đáo, dài đến ngang đầu gối rồi trở lại phòng tắm thay vào. Trời còn tối như vậy, Hàn Hứa Phong rốt cuộc là muốn đưa cô đi đâu chứ.

Lúc Thanh Trà trở ra, Hàn Hứa Phong đã cầm sẵn đồ trên tay, hắn đi vào tầm hai mươi phút rồi trở ra, cô cũng tranh thủ khoảng thời gian đó sửa sang lại đầu tóc.

Hàn Hứa Phong cùng Thanh Trà rời khỏi Hàn gia, lúc này mọi người vẫn đang ngủ say. Chiếc xe ô tô lăn dài trên con đường vắng. Thanh Trà không ngồi ở ghế lái phụ mà ngồi phía sau, cô không muốn ngồi quá gần với Hàn Hứa Phong.

Hàn Hứa Phong lái xe rất lâu, đã hơn một tiếng trôi qua vẫn chưa đến nơi. Thanh Trà nhìn ra bên ngoài, trời đã tờ mờ sáng. Nhìn theo hướng hắn đi, có lẽ nào là đi ra biển.

Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại. Hàn Hứa Phong bước xuống, mở cửa xe cho cô. Thanh Trà bước ra nhìn xung quanh, đúng thật là ra biển. Mặt Trời cũng vừa nhô lên, những tia nắng ấm đầu tiên của buổi sáng tỏa ra, phản chiếu trên bề mặt nước biển, cảm giác thật yên bình. Cuộc sống của cô trước giờ toàn vùi đầu trong đống công việc, từ tờ mờ sáng đến tận tối khuya, cô cũng không nghĩ sẽ có một ngày được đi ngắm bình minh như bây giờ. Thanh Trà không kiềm được liền thốt ra một tiếng cảm thán. Nhìn thấy Thanh Trà thích thú như vậy, Hàn Hứa Phong khẽ nở một nụ cười.

Lúc trước Mễ Ly còn sống, việc cô thích nhất là đi ngắm bình minh. Hai người thường đến đây khoảng hai ba lần một tuần. Hắn còn bàn tính đến chuyện tương lai sẽ mua nhà ở đây để cô được ngắm bình minh mỗi ngày. Nhưng từ khi cô chết, đây là lần đầu hắn trở lại nơi này.