Hàn Thiếu, Tha Cho Tôi Đi!

Chương 17: Đặt điều kiện

Hàn Hứa Phong nhìn Thanh Trà, rõ ràng hai mắt cô vừa sáng rực bây giờ lại tỏ vẻ lo lắng. Hắn tỏ ra khó hiểu, hắn còn tưởng cô nghe xong thì sẽ gật đầu cái rụp rồi kí ngay vào bản hợp đồng chứ. Thái độ này là thế nào? Không phải cô muốn thoát khỏi đây lắm sao?

"Thế nào, suy nghĩ xong chưa?" Hàn Hữu Phong nôn nóng.

"Tôi có thắc mắc..." Lam Thanh Trà nói lí nhí.

"Nói đi."

"Ngoan ngoãn nghe theo lời anh, cụ thể là thế nào?"

Hàn Hứa Phong liền cười gian một cái, hắn khẽ ngồi xích lại gần Thanh Trà, đôi tay nâng cằm của cô lên, hắn ghé sát vào mặt cô:

"Thế nào thì cô hẳn phải rõ chứ. Ngoan ngoãn sống tốt, an phận, không kháng cự tôi là được."

"Sao lại không thể kháng cự, lỡ như anh làm gì quá đáng đe dọa đến sức khỏe, tính mạng tôi thì sao? Chỉ sợ lúc đó tôi không còn xác để rời khỏi đây nữa." Thanh Trà cuối cùng cũng nói ra lo lắng của mình, không quên hất cằm ra khỏi bàn tay Hàn Hứa Phong, cô khẽ ngồi dịch sang một bên.

"Sao lúc trước tự sát cô không nghĩ đến cái gọi là sức khỏe hay tính mạng gì đó nhỉ? Lúc ấy can đảm đến thế mà." Hàn Hữu Phong giễu cợt.

"Anh đừng có đổi chủ đề." Thanh Trà thẹn quá liền lớn tiếng, tên Hàn Hứa Phong này quả thật lúc nào cũng nhìn thấu tâm tư của người khác.

"Tôi tự biết có chừng mực, cô yên tâm." Hàn Hữu Phong trả lời nhàn nhạt.

"Nếu không còn chuyện gì nữa thì mau đọc hợp đồng rồi kí vào đi." Hàn Hứa Phong mở hợp đồng ra, đặt sẵn cây bút lên đấy cho cô.

Thanh Trà cầm hợp đồng lên đọc, cũng không có gì nhiều, cảm thấy cũng khá thoải mái. Ít nhất cô cũng được ăn uống miễn phí, tùy ý đi lại trong Hàn gia, có thể nấu ăn hoặc chăm sóc vườn hoa nếu muốn. Chỉ là có vài chỗ cô cảm thấy cô như bị giam lỏng vậy, muốn ra ngoài phải được sự đồng ý của hắn, phải có hắn theo cùng, không được tiếp xúc với ai khác ngoài người của Hàn gia. Nhưng dẫu sao cũng tốt hơn là cứ sống như vậy, hay là cô thử thỏa hiệp với hắn xem sao.

"Tôi có điều kiện..." Thanh Trà nói xong liền cắn cắn môi dưới, cô bổng nhiên thấy mình liều lĩnh quá rồi, còn dám đặt cả điều kiện với hắn.

"Hũm, nói đi." Hàn Hứa Phong thoáng ngạc nhiên, hắn chỉ mới hai mươi tám tuổi đầu nhưng đây là lần đầu tiên có người dám đặt điều kiện với hắn.

"Tôi muốn được ra ngoài một mình vào cuối tuần. Tôi chỉ là muốn gặp bạn bè thôi, anh yên tâm tôi sẽ không chạy mất đâu."

"Cô chạy thoát sao." Hàn Hứa Phong hừ nhẹ một cái rồi im lặng một lúc không nói gì, tim Thanh Trà bỗng đập thình thịch, toi rồi hắn chắc là không đồng ý đây mà.

"Được rồi, nhưng phải để tài xế riêng chở đi. Về nhà trước sáu giờ tối. Còn nữa..." Hàn Hứa Phong đang nói bỗng ngập ngừng.

"Còn gì nữa." Thanh Trà sốt ruột.

"Không được gặp đàn ông." Hàn Hứa Phong nhấn mạnh từng chữ một.

Lam Thanh Trà bỗng nhìn hắn chằm chăm, là ý gì đây? Cô với hắn cũng chẳng có quan hệ gì, chả lẽ lại sợ cô lăng nhăng với kẻ khác.

"Nhìn cái gì mà nhìn. Đồng ý thì ký tên vào đi."

Thanh Trà liền di chuyển ánh mắt xuống bản hợp đồng, tay cầm bút rồi kí vào đó.

"Mau đi tắm rửa đi." Hàn Hứa Phong nói rồi cầm tờ hợp đồng định đi khỏi phòng.

"Hàn thiếu, ngày mai tôi có thể đi mua điện thoại mới không? Điện thoại của tôi lúc trước bị anh làm hư rồi." Thanh Trà nói vội.

"Ở trong hộc tủ nhỏ đầu giường." Hàn Hứa Phong nói xong rồi quay người đi.

Thanh Trà đi lại gần cái tủ nhỏ đầu giường, cô mở ra thì thấy một chiếc điện thoại mới tinh, vẫn còn đựng trong hộp. Trong hộp còn kèm theo tờ giấy nhỏ ghi mật mã của điện thoại, là ngày sinh nhật cô, hắn biết ngày sinh của cô ư? Điện thoại cũng gắn sẵn sim mới, dù sao đổi số khác cũng tốt, cô cũng không muốn người cha bất nhân của mình gọi làm phiền.