Ngược Dòng Vung Đao

Chương 12: Pháo đả thành lâu

Đến nước này, bốn con người quanh chiếc bàn mạt chược nhỏ bé chật hẹp đã giương cung bạt kiếm.

Trước mặt Nghiêm Tiểu Đao chính là Lăng công tử dung mạo khuynh thành nhưng cực kỳ nhếch nhác, ngọc thể phơi bày đợi người ta chia năm xẻ bảy. Bị chia năm xẻ bảy xong sẽ trốn thoát được hay phải lên chầu trời, tất cả phụ thuộc vào những cây bài trong tay hắn.

Lúc này, không cần tiến lại gần, hắn vẫn có thể ngắm nghía thật kỹ khuôn mặt Lăng Hà.

Hai con ngươi của người này không phải màu đen, mà là màu xanh lục nhạt.

Thì ra màu xanh biếc hắn thấp thoáng trông thấy dưới ánh đèn chập chờn lúc treo mình trên thành tàu đêm nọ không phải vì hoa mắt. Nam giới tóc đen mắt xanh bình thường rất hiếm thấy, nghe nói mắt xanh là do gien lặn, chỉ người da trắng mới có, Hoa kiều và người lai Caucasus (vùng đất giữa biển Đen và biển Caspian) cũng rất hiếm mắt xanh. Tức là người này không chỉ mang dòng máu lai, mà còn trùng hợp có được đôi mắt xanh?

Việc phải làm lần này khiến Nghiêm Tiểu Đao cực kỳ bối rối. Cha nuôi dặn hắn bảo vệ người này, bây giờ hắn mới ngộ ra việc bảo vệ ai đó phiền hà tới mức nào, chẳng bằng bảo hắn đi chém ai đó còn hơn.

Thực ra nhìn mặt mũi, ngài Lăng vẫn còn trẻ măng, ước chừng chỉ khoảng hai mươi. Nhưng dù trẻ cách mấy cũng đâu phải con nít, thân thể rõ ràng đã trưởng thành, dáng cao dong dỏng, tay chân mảnh khảnh, dù bị hành hạ vài ngày mất nước, nhưng vẫn chiếm cứ trọn vẹn mặt bàn, là sự tồn tại chói chang nặng trịch mà không ai có thể lảng tránh.

Chiếc bàn lớn gấp đôi bàn mạt chược bình thường, nhưng đầu của Lăng Hà vẫn rất khó chịu chênh vênh tại mép bàn, đôi chân nhỏ lửng lơ tại mép đối diện. Bị ngâm rất lâu trong nước biển, hương vị tỏa ra từ người này không thể gọi là thơm, nhưng khuôn mặt tuyệt trần độc nhất vô nhị kia thừa đủ để bốn người quanh bàn im lặng chịu đựng, không oán than gì…

Giản Minh Tước phải canh giữ hai chân Lăng Hà, động tác mò bài gượng gạo hẳn, sờ soạng quơ một đống bài từ bên dưới Lăng Hà ra, tiện tay bất hảo lật y lại.

Lăng Hà không có sức phản kháng, bị lật ngửa lại, khinh khỉnh ngạo nghễ lườm Giản Minh Tước.

Giản Minh Tước bị lườm, giật mình bảo, “Ấy đừng, em đừng sợ, tôi sẽ thắng được em mà! Tôi tử tế nhất cái bàn này đấy, thề không chặt tay chặt chân em!”

Lăng Hà khinh miệt liếc gã, “Ngu xuẩn vớ vẩn, hôm nay anh thắng xem, người bị chặt tay chặt chân lăn lông lốc ra khỏi đây là anh đấy!”

Giản Minh Tước chép miệng, mập mờ nói, “Chậc, em chửi người ta cũng du dương ghê, từ giờ hàng ngày em cứ chửi bên tai tôi nhé.”

Lăng Hà cười khẩy, “Chỉ có Giản nhị gia mắt mù tai điếc, suy thận phù nề như anh mới thấy bị ăn chửi là du dương. Lũ người bên cạnh anh toàn đĩ điếm đứng đường, hoa tường liễu ngõ, lởm khởm xếp hàng cũng đủ giúp anh thành danh nhân da^ʍ dật bảy mươi năm dựng nước, tổ tiên hương hỏa họ Giản nhà anh dưới suối vàng mà biết, chắc bây giờ cổng nhà anh phải rực rỡ chói chang, đền thờ nhà anh phải vinh quang lộng lẫy lắm.”

“…” Giản Minh Tước mắt sáng trưng, giật mình một cái, “Ha ha, ha ha ha ha… Tuyệt vời!”

Nghiêm Tiểu Đao cảm giác sớm muộn gì ngài Lăng cũng chết bởi chính cái miệng không biết nể nang gì của mình, đúng là tuổi trẻ bồng bột, người này đã hai mươi chưa nhỉ? Ngài có thể im lặng khép miệng một lát không, sao khó hầu hạ thế? Hắn mò được một nửa, cảm giác số lượng bài không đúng, hình như hơi thiếu, dưới lưng Lăng Hà ít nhất còn ba cây bài.

Tay hắn luồn xuống, Lăng Hà chợt ngậm miệng, ngạo nghễ liếc xéo hắn.

Nghiêm Tiểu Đao nói, “Cậu đè lên bài.”

Tay hắn luồn xuống, mu bàn tay áp vào lớp áo quần ẩm ướt lạnh lẽo của Lăng Hà, ngón tay rất khéo léo móc bài mà không chạm vào eo và mông y. Lăng Hà nhoẻn cười cực kỳ xinh đẹp, liếc hắn, “Ngài Nghiêm đúng là chính nhân quân tử hiếm có mà, tay chân lật lọng nhưng vẫn trang nghiêm tự trọng ghê cơ.”

Nghiêm Tiểu Đao nhếch miệng cười nhạt, “Có gì đáng để tôi phải không trang nghiêm tự trọng sao?”

Lăng Hà mỉa mai đáp, nụ cười chuyển thành xấu xa, “Ngài Nghiêm ạ, hai hôm nay vờ vịt chính nhân quân tử trước mặt tôi cực khổ quá rồi, trang nghiêm tự trọng thêm được mấy ngày đây? Chẳng có ai gặp tôi mà còn giữ nổi chính nhân quân tử, anh cứ lột cái mặt nạ kia ra, để tôi chiêm ngưỡng mặt người dạ thú là như thế nào?”

“Vốn cũng chả phải chính nhân quân tử, tôi cần gì vờ vịt?” Nghiêm Tiểu Đao lạnh lùng đáp, hắn bình tĩnh điềm đạm, công minh liêm khiết cách mấy cũng sắp bị Lăng Hà làm cho giận sôi, mẹ kiếp nó nữa!

Vào ván mới, lúc này tâm trí mấy người quanh bàn đều hơi rối loạn, không thể tập trung vào mặt bài, không thể né tránh sự tồn tại chói mắt của Lăng Hà.

Người này xinh đẹp tới ngạt thở, lại cực kỳ ác độc kiêu ngạo, hoàn toàn không có vẻ hoảng sợ vì rơi vào đường cùng, mà còn thè lưỡi rắn châm ngòi khích bác bốn phương, như thể sợ mình chết chưa đủ nhanh hay sao.

Du Hạo Đông chẳng muốn nói chuyện, nhưng ánh mắt cũng không ngừng lướt qua thân thể Lăng Hà, khuôn mặt và dáng vóc đúng là tuyệt đẹp…

Mạch đại minh tinh càng như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, vẻ mặt cực kỳ khó chịu, thực ra chẳng cần so sánh cũng thừa biết, hai chàng trai tuấn tú nhất ở cái bàn này tính tình trái ngược nhau thế nào!

Tính tình cay nghiệt, thẳng toẹt, kiêu ngạo, thà chết không chịu thua của Lăng Hà như dây leo độc lan tràn cả bốn mép bàn, thổi bùng và cuốn theo cả tinh thần những người xung quanh, khiến những người tâm trí không đủ vững càng thêm luống cuống, bối rối, khiến những yếu đuối bất tài lẩn khuất trong bóng tối bị trần trụi phơi bày.

Mạch Doãn Lương tình cờ chạm mắt với Lăng Hà, vội vàng né tránh, lại không thể không tiếp tục nhìn lén người ta, rồi lập tức bị ánh mắt khinh bỉ sắc lẻm như dao của ngài Lăng đánh cho thảm bại.

Lăng Hà không phải búp bê vải, Mạch Doãn Lương mới là con búp bê giấy yếu đuối, vô dụng, chỉ có mã ngoài…

Nghiêm Tiểu Đao đã uống cạn một ly nước, vì khó chịu trong bụng mà khát nước, lại phát hiện bình trà nhỏ của mình bị Lăng Hà từ trên trời giáng xuống lúc nãy gạt rơi xuống đất, giờ hết nước uống rồi.

Mạch Doãn Lương cần mẫn tinh ý, phản xạ còn nhanh hơn cả nhân viên phục vụ, gác lại bài, đi châm trà cho Nghiêm tổng.

Anh ta ân cần rướn người sang, lại bị ánh mắt Lăng Hà từ dưới đánh lên. Lăng Hà theo dõi động tác châm trà của anh ta bằng cái nhìn cuồn cuộn khinh bỉ và châm chọc, ánh mắt như đang vứt cho anh ta một chữ “Hèn”, mày đúng là hèn.

Thực ra Nghiêm Tiểu Đao thấy Mạch Doãn Lương cũng không tệ, tuy thiếu hụt khí khái và sự chính trực của đàn ông nhưng bản chất lương thiện, chỉ muốn sống yên bình, không mưu mô hại người.

Hắn mỉm cười với Mạch Doãn Lương, nâng chén nói “Cảm ơn”.

Lăng Hà tặng Nghiêm Tiểu Đao một cái lườm miễn phí, đôi mắt xanh sắc lẻm gần như cách không ném vỡ chén trà.

Mạch Doãn Lương chán nản rệu rã, tiện tay đánh Tam Sách mới phát hiện đánh nhầm, bài chữ trong tay vẫn chưa xử lý hết. Trong lòng âm thầm ghen tị, nhưng ghen cái gì? Ghen vì Lăng công tử xinh đẹp hơn, đẹp tự nhiên không cần chải chuốt, miệng lưỡi sắc sảo hùng hồn, vẻ đẹp hoàn mỹ khiến cả căn phòng này rực rỡ chói lọi hẳn lên hay sao?

Du Hạo Đông phăm phăm ra bài, tốc độ rất nhanh.

Nghiêm Tiểu Đao suy tính trong tay đối thủ là Vạn hay Sách. Hắn sợ lần này Du Hạo Đông lại gom bài nhanh, bản thân thì chắc gì đã may mắn được lần nữa. Ván này phải dừng bài đầu tiên, càng sớm dừng bài càng chóng ù.

Nhưng dở cái là họ Du ngồi chiếu trên hắn, ra bài hết sức cẩn trọng và keo kiệt, lúc này lại đánh cây Thất Văn vô dụng.

Nghiêm Tiểu Đao vươn tay mò bài, khóe mắt đảo qua thân thể Lăng Hà, tình cờ phát hiện ngón tay Lăng Hà đặt bên phía hắn đang khẽ nhúc nhích.

Động tác cực kỳ khẽ, không nhìn kỹ là bỏ qua ngay.

Lăng Hà nghiêng đầu, dãy bài không ngừng lùi về phía sau trùng hợp lọt vào khóe mắt y. Từ góc y nằm có thể nhìn thấy từng cây bài người khác đang mò, chỉ cần thị lực của y đủ tốt, đủ chăm chú, hơn nữa không bị viễn thị.

Ngón cái Nghiêm Tiểu Đao vuốt ve cây bài mình vừa mò được, chẳng cần nhìn cũng biết là Ngũ Sách khó giải quyết, đánh Ngũ Sách hay Tam Vạn?

Hắn lơ đãng buông mắt xuống bàn tay Lăng Hà, thong thả nhìn ngón trỏ mảnh mai viết chữ.

Lăng Hà viết Tam Sách.

Nghiêm Tiểu Đao không hề mò được Tam Sách.

Hắn đã hiểu, chắc chắn lượt trước Du Hạo Đông mò được Tam Sách, nhưng không đánh ra.

Nghiêm Tiểu Đao không biến sắc ném Tam Vạn trong tay, khuôn mặt vương lọn tóc của Lăng Hà khẽ nghiêng về phía hắn, đôi môi thấp thoáng nụ cười, lần này rất có tâm, không phun nọc độc vào hắn.

Sau hai lượt, Nghiêm Tiểu Đao đọc được Lăng Hà viết Tứ Vạn, Nhị Văn.

Hắn bí mật cấu kết với Lăng Hà, bài trong tay chẳng mấy chốc mà hết.

Du Hạo Đông bất hạnh bắt được ba cây bài chữ Nhất, ba cây chữ Cửu, cùng với ba cây Phong vô dụng nhất, cùng đường quyết định làm thành Thập Tam Chiêu.

Trong tay gã đã có mười một cây bài, chỉ thiếu Đông Phong, Bạch Bản và Hồng Trung. Cũng là dãy lớn, gã có thể lật kèo.

Nhưng gã không biết, trong tay Mạch Doãn Lương giữ lại một đôi Đông Phong, thậm chí còn đánh ra mất một cây Hồng Trung, Giản Minh Tước và Nghiêm Tiểu Đao có hai cây Hồng Trung còn lại, Hồng Trung gần như đã hết sạch.

Du Hạo Đông thầm niệm trong đầu, Hồng Trung, Hồng Trung, cho tao Hồng Trung…

Mạch Doãn Lương mò bài, nhíu mày, lại bốc được một cây Hồng Trung vô dụng, đành phải đánh ra.

Du Hạo Đông vừa thấy Hồng Trung lách cách rơi vào đống bài thì tái mặt, nặng nề nghiến răng. Mạch Doãn Lương giật mình, đột nhiên thấy rợn người, chẳng biết lại làm mất lòng ông tài chủ vườn này ở đâu?

Chiếu bài bỗng dưng lặng ngắt, Du Hạo Đông giả vờ mò bài, thò tay vươn tới dãy bài nọ, lại thình lình đổi hướng về phía Lăng Hà! Đầu Lăng Hà đang quay về phía gã, bị gã nắm tóc nhấc bổng lên, ngửa về phía sau, cần cổ uốn ngược thành một góc độ kinh hoàng!

Du Hạo Đông bắt lấy Lăng Hà, kéo y lại thật gần, động tác thô bạo khiến sắc mặt Lăng Hà trắng bệch, mồ hôi nơi thái dương hòa cùng nước đọng trên cổ uốn lượn chảy xuống xương quai xanh, Lăng Hà vẫn cắn môi không lên tiếng.

Hai người mặt đối mặt, Du Hạo Đông từ trên cao hạ xuống, ghé sát vào mặt Lăng Hà, bóp chặt cằm y, “Ngón tay mày nhúc nhích lần nữa, tao chặt cả bàn tay mày đi.”

Lăng Hà ra vẻ kinh ngạc, khẽ “A” một tiếng, uyển chuyển đáp lời giữa những ngón tay kẹp chặt như kìm thép, “Vậy ra Du tổng ‘cũng’ thích lấy đao chặt người ta à? Đao gì thế, quen tay không, có cần nhờ ai dạy cho không? Mang ra mà chặt đi này.”

Trọng âm đặt ở chữ “Cũng”, ý tứ kɧıêυ ҡɧí©ɧ kèm đổ dầu vào lửa rõ rành rành.

Du Hạo Đông giận buốt cả ngực, nhẫn nại liếc mắt nhìn Nghiêm tổng đệ nhất đao khách khét tiếng giang hồ ngồi cách đó hơn một mét, gã nào dám chặt ai.

Du Hạo Đông buông tay, mái tóc Lăng Hà lại buông xuống trán, khuôn mặt ướŧ áŧ như hoa Xuân khẽ rơi, quay sang cười với Nghiêm Tiểu Đao.

Nghiêm Tiểu Đao khẽ thót bụng, nụ cười kia đúng là có độc, cào cấu tim gan người ta…

Mạch Doãn Lương sợ rụng rời, chồng bài bên tay suýt thì rơi xuống đất, phải cúi đầu lấy khăn tay chùi miệng, chẳng mấy chốc lại đến lượt anh ta ra bài. Thâm tâm anh ta biết ba nhà còn lại đều đang chờ bài, cùng nhất loạt theo dõi anh ta. Anh ta nấn ná giữa Lục Văn và Cửu Văn, cảm giác đánh cây nào bị ăn cây ấy, chưa đánh đã thấy nhức đầu.

Nghiêm Tiểu Đao nhìn Mạch Doãn Lương, dịu dàng nói, “Ngài Mạch cứ đánh bừa một cây đi, không sao mà.”

Mạch Doãn Lương liếc nhìn Nghiêm Tiểu Đao, thầm nói cảm ơn, bất giác lơ là vì sự phóng khoáng khôi ngô của Nghiêm Tiểu Đao, như thoát được gánh nặng, ném bừa ra Lục Văn.

Nghiêm Tiểu Đao cười sang sảng, đập một phát dưới bàn, dãy bài lại đổ ngửa! Tròng mắt Du Hạo Đông thiếu điều rụng xuống, gã vung tay hất tung đống bài, trừng trừng nhìn Mạch Doãn Lương như đang mắng chửi “Thằng đẹp mã ăn cây táo, rào cây sung vô dụng!”

Mạch Doãn Lương tự biết sai lầm, khuôn mặt tuấn tú nhục nhã ê chề, tay chân luống cuống, rơi vào tình cảnh này, nịnh bợ hay làm mất lòng ai cũng không được.

“Ha ha ha ha…” Tràng cười của Lăng Hà khiến tất cả giật mình. Tiếng cười thẳng thắn chẳng kiêng nể gì văng vẳng trong sòng bài khép kín, uốn lượn lên cả mái vòm pha lê. Tiếng cười như ma quỷ chấn động màng nhĩ mọi người, vấn vít thật lâu không tiêu tán. Lăng Hà thấp thoáng trông thấy vẻ mặt bất đắc dĩ chỉ muốn nhào lên bịt miệng y của Nghiêm Tiểu Đao, thế là càng thêm đắc ý, luồng gió yêu ma mập mờ bao phủ quanh bàn mạt chược, lúc này cuồn cuộn nổi lên bốn phía, say sưa tràn trề.

Du Hạo Đông cảm giác mình thật sự cần chạy ra giật mặt nạ ô-xy của lão già Watanabe đắp lên mặt mình, còn phải uống thêm một liều thuốc trợ tim khẩn cấp.

Mà giờ này chắc Watanabe Yozan cũng tức chết luôn rồi, khỏi cần mặt nạ ô-xy làm gì nữa.