Ngày mùa hè ánh mặt trời mãnh liệt, đến buổi trưa thái dương lại độc ác. Cỏ dại trên cồn cát đều ủ rũ cúi đầu, không thể không khuất phục trước ánh nắng thiêu đốt. Ngay cả cơn gió nhẹ ngẫu nhiên, cũng đều mang theo luồng khí khô nóng cùng vô tận cát bụi. Đoàn xe đi qua, giơ lên từng trận bụi đất. Vu Thịnh Ưu có chút mơ màng chậm rãi mở mắt ra, nhìn trước mắt một mảnh sáng dương quang, không khỏi nhíu mày, nàng bỗng nhiên có chút hoài niệm cái quan tài Mạt Nhất đã dùng khi bắt nàng tới Quỷ Vực Môn, ít nhất đặt trong quan tài tuyệt đối sẽ không bị nắng nóng. “Nóng quá.” Nàng kéo kéo cổ áo, hé một chút cho gió thổi vào, nhưng không hề có hiệu quả, y phục trên người ẩm ướt mồ hôi, dính dính khó chịu. “Nóng sao?” Vẫn ôm nàng ngồi trên lạc đà Cung Viễn Tu quan tâm hỏi. Vu Thịnh Ưu liếc mắt nhìn hắn một cái, Cung Viễn Tu toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, như là không cảm nhận được nóng bức gì, Vu Thịnh Ưu chỉ vào đầu nói: “Xem này, xem này, xem này, đều là mồ hôi.” Cung Viễn Tu nhe răng cười, hàm răng trắng tinh dưới ánh mặt trời chiếu rọi càng thêm chói mắt, không thể không nói, hắn tươi cười so với ánh mặt trời tháng bảy còn sáng lạn minh diễm hơn. Viễn nhi vọng chi, hạo nhược thái dương thăng triêu hà; Bách nhi sát chi, chước nhược phù dung xuất lục ba (1) (1: Từ xa mà ngắm,trắng như ráng mặt trời lúc ban mai; Tới gần mà xem,tươi như đóa phù dung trên dòng biếc.)
“Nhị đệ. Cây quạt cho ta mượn dùng.” Hắn cao giọng gọi to nam tử áo trắng cưỡi lạc đà phía trước. Áo trắng nam tử quay đầu, mỉm cười như gió xuân, dung nhan tuấn mỹ. Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt, phiêu phiêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết (2) .Vu Thịnh Ưu ngồi trên lạc đà nhìn lại Cung gia hai huynh đệ, đầu óc bắt đầu ngâm nga “Lạc Thần Phú” (3). ( 2:Phảng phất như mây che bóng nguyệt,phiêu diêu như gió bay làn tuyết)
( 1, 2, 3: Đây là những câu thơ trong bài “Lạc Thần Phú” của Kiến An Vương Tào Thực viết trên đường về Hứa Xương.Bản dịch của Điệp Luyến Hoa.
Lạc Thần Phú: tên gốc là Cảm Chân Phú, về sau được Tào Ngụy Văn Đế đổi lại là Lạc Thần Phú, tức bài phú về nữ thần sông Lạc. Thắc mắc tham khảo thêm ở google.)
Hãn, nàng nhất định là bị cảm nắng, nàng cư nhiên lại ngâm thơ! Phù ngạch, nóng quá a, chẳng lẽ chỉ có một mình nàng cảm thấy nóng sao? Một trận gió lạnh ở mặt sườn chậm rãi thổi qua, phát ra tiếng vù vù, hướng lên phía mặt nàng. Vu Thịnh Ưu giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Cung Viễn Tu vẻ mặt tươi cười cầm chiết phiến của Cung Viễn Hàm, quạt cho nàng. Cung Viễn Tu thấy nàng nhìn hắn, lập tức cười càng vui vẻ, quạt cũng càng ra sức. Vu Thịnh Ưu yên tâm thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của hắn, đem thân thể dựa vào phía sau, cả người tựa trong ngực hắn, híp mắt, lộ ra vui vẻ lại mỉm cười đắc ý. Lại được nửa ngày, mặt trời dần khuất, tại đường chân trời chỉ còn lộ ra một mảnh tịch dương hồng. Cung Viễn Hàm đưa tay, che trước mắt, nhìn ra xa, cách đó không xa cư nhiên có một khách sạn, biển hiệu khách sạn giữa gió cát lung lay sắp đổ. Cung Viễn Hàm chỉ vào khách sạn phía trước nói: “Hôm nay buổi tối nghỉ tại phía trước đi. Ngày mai lại đi một ngày, liền có thể ra khỏi sa mạc.” “Rốt cục cũng rời khỏi đây.” Vu Thịnh Ưu nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi. A! Đi ba ngày trời, nếu còn chưa ra khỏi sa mạc, nàng sẽ phát điên. Khi ba con lạc đà theo thứ tự đi vào đại viện khách sạn, trời đã tối đen, khách sạn trong bóng đêm càng có vẻ cũ nát, tường đã tróc, gió thổi qua tấm ván gỗ ở cửa phát ra thanh âm ô ô như quỷ kêu khóc. Vu Thịnh Ưu nhảy xuống lạc đà, đánh giá khách sạn, cảm giác thứ nhất chính là — hắc điếm! Cùng hắc điếm trong TV giống nhau như đúc a, nếu bên trong có một phong tao lão bản nương đi ra, vậy càng hoàn mỹ. Kéo kéo Cung Viễn Hàm vừa đi đến bên người nói: “Ta cảm thấy khách điếm này không an toàn.” Cung Viễn Hàm cười nhìn bộ dáng nhát gan của nàng: “Sắc trời đã tối, nơi này có một chỗ che đầu đã là tốt rồi, về phần an toàn hay không an toàn……” Liếc mắt nhìn nàng một cái, tự tin nói: “Có ta ở đây, có gì phải e ngại.” Nói xong, hắn dẫn đầu đi vào khách sạn. Cung Viễn Tu kéo kéo nàng, Vu Thịnh Ưu nghĩ nghĩ, cũng đúng, cho dù là hắc điếm, muốn giựt tiền, nhất định trước giựt của hắn, muốn cướp sắc, như thế nào cũng không tới phiên ta. (tỷ hiểu rất rõ bản thân mình, há há ) An tâm lôi kéo Cung Viễn Tu đi vào, khi nàng vừa đi vào cửa, bỗng nhiên nghĩ đến, chết tiệt! Ta giống như người qua đường Giáp, một chút giá trị để lợi dụng cũng không có, chẳng phải là có số mệnh làm bánh bao nhân thịt người sao? Nghĩ vậy, nhịn không được vẻ mặt thật khó coi, đúng lúc này, phía sau vang lên một thanh âm già nua: “Khách quan, dùng bữa hay là nghỉ trọ a.” Vu Thịnh Ưu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão ông bộ dạng giống như cương thi đứng đó, nàng và Cung Viễn Tu cùng nhau la hoảng lên: “A –! Cương thi a!” Thiên! Nơi này không phải hắc điếm, là quỷ ốc! “Ngươi mới là cương thi, cả nhà ngươi đều là cương thi!” Cương thi lão ông thực phẫn nộ chỉ vào bọn họ mắng, y động tác mau lẹ, trung khí mười phần. Vu Thịnh Ưu cùng Cung Viễn Tu run run ôm nhau, tránh ở phía sau Cung Viễn Hàm nhìn lén lão ông bộ dạng giống cương thi, lão ông hai tay chống nạnh, giống người đàn bà chanh chua phun nước miếng. Cung Viễn Hàm lấy từ trong túi ra một đĩnh vàng nhỏ, thảy qua. Lão ông tiếp nhận đĩnh vàng, lập tức cười tươi như hoa, gương mặt già nua đầy nếp nhăn sáng lạn như hoa cúc, ngữ khí giống như tú bà kỹ viện, bước qua, phủi phủi bụi trên người Cung Viễn Hàm: “Khách quan, ngài muốn cái gì chỉ cần phân phó a, lão hủ y theo ý ngài!” Cung Viễn Hàm không dấu vết né tránh bàn tay của lão, cười vân đạm phong khinh: “Lão bá, cho chúng ta hai gian khách phòng, một ít thức ăn cùng nước.” “Được được, khách quan đợi lão hủ lấy đến.” Cương thi lão ông chống quải trượng khập khiễng dẫn đoàn người lên lầu, trên lầu tổng cộng chỉ có tám gian phòng, lão ông mở ra hai gian phòng nói: “Khách quan nhìn xem, phòng này đã vừa lòng chưa?” “Có thể.” Cung Viễn Hàm hơi liếc mắt nhìn căn phòng, trong phòng chỉ có một cái bàn cùng giường, đơn giản vừa xem hiểu ngay: “Đem đồ ăn bưng lên đi.” “Vâng, khách quan nghỉ ngơi đi.” “Khoan đã.” Cung Viễn Hàm xoay người hỏi: “Lão bá, hôm nay trừ bỏ chúng ta, có còn người nào khác tới nghỉ trọ?” Lão ông chất phác lắc đầu: “Không có.” Cung Viễn Hàm gật đầu, ý bảo ông lão có thể đi xuống. Vu Thịnh Ưu theo Cung gia hai huynh đệ vào phòng, kích động ồn ào: “Hắc điếm đi, hắc điếm đi, khẳng định là hắc điếm.” Xem, một cái khách sạn lớn như vậy như thế nào lại chỉ có một lão ông hành động bất lương như vậy, bọn họ vừa rồi tiến vào rõ ràng thấy có dấu phân ngựa còn mới, còn có vừa rồi lúc lên lầu rõ ràng cảm giác được từng trận âm phong cùng sát khí lạnh lùng a! Giống như từ một nơi bí mật gần đó, có vô số con mắt nhìn chằm chằm ngươi, xem xét ngươi, biếи ŧɦái liếʍ đầu lưỡi chờ ăn luôn ngươi a! A a a! Thật đáng sợ! Cung Viễn Hàm cười một tiếng: “Ngươi rất sợ sao?” Vu Thịnh Ưu hung tợn nói: “Vô nghĩa! Ta không muốn trở thành bánh bao nhân thịt người a! Không bằng, chúng ta hiện tại chạy đi.” “Ai, thực mệt. Đại tẩu, không tiễn.” Cung Viễn Hàm thẳng tắp đi đến bên giường, nằm xuống, thực minh xác tỏ vẻ, muốn chạy ngươi chạy, ta ngủ. Vu Thịnh Ưu tiến lên, túm lấy tay áo hắn dùng sức lay: “A a a! Ngươi sao có thể như vậy, thời khắc nguy hiểm như vậy ngươi sao có thể ngủ.” “Vù vù — vù vù –” Người kia cư nhiên còn phát ra tiếng ngáy thoải mái. Vu Thịnh Ưu nắm tay, run run! Run run! Nàng thật rất muốn đánh hắn! “Không thể đánh Nhị đệ nga.” Cung Viễn Tu vẻ mặt nghiêm túc cầm tay nàng, cười meo meo nói: “Nương tử không sợ, Viễn Tu bảo hộ nàng.” Vu Thịnh Ưu chọn mi nhìn hắn: “Hừ, dựa vào ngươi?” “Dựa vào ta đi.” Dùng sức vỗ vỗ ngực. “A, ta cũng mệt nhọc.” Vu Thịnh Ưu híp mắt, giống như bị mộng du thẳng tắp chạy về phòng, leo lên giường, ngủ! Cung Viễn Tu xoa xoa ngực bị chính mình vỗ có chút phát đau, ủy khuất bĩu môi, a — nương tử không tin hắn. Cung Viễn Tu nắm chặt tay, chạy về phòng Vu Thịnh Ưu, ôm lấy người đang nhắm mắt lại giả bộ ngủ ở trên giường, trong lòng âm thầm thề, lần này nhất định, nhất định bảo hộ nương tử. Đêm dần dần thâm trầm…… Bóng dáng tội ác bắt đầu xuất hiện……