Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Chương 4: Tuyển lão công

Vu Thịnh Ưu ngồi ở kiệu hoa đi tới chỗ ở mới, đối với chuyện mình phải gả cho ai, gả cho cái dạng nam nhân gì, nàng tuyệt không lo lắng, tuyệt không chống cự! Đúng vậy! Nàng muốn gả! Nàng chính là một kẻ cuồng kết hôn! Nhớ ngày đó trước khi xuyên qua nàng đã 20 tuổi, lại bị tác giả viết thành tiểu cô nương tám tuổi, ở cổ đại lăn lộn mười năm, nàng hiện tại đã xem như 30 tuổi !30 tuổi, bà lão a! Vậy mà ngay cả luyến ái cũng chưa nói qua! Thật sự là bi ai a bi ai! Nghĩ đến đây, Vu Thịnh Ưu oán hận cắn khăn tay, mắt lộ ra hung quang. Đều là mụ tác giả kia hại ta! Lại lấy bù nhìn dán giấy ra, điên cuồng đánh mắng một trăm lần a một trăm lần! Nữ nhân ở đây 18 tuổi đã không còn sớm, đối với Vu Thịnh Ưu tâm lý tuổi đã 30 tuổi mà nói, hận chưa gả được đã không phải chuyện ngày một ngày hai, hiện tại mục tiêu duy nhất của nàng chính là tìm một nam nhân không tệ lắm để gả đi! Chỉ cần người này bộ dạng bình thường, tính cách không tệ, nàng đều nguyện ý cùng hắn bồi dưỡng cảm tình sau. Ai! Thân là nữ chủ như nàng lại không được chọn nam nhân, thật sự là xưa nay chưa từng có! Nàng nghe các tẩu tử nói, nam nhân Cung gia toàn bộ đều võ nghệ cao cường, anh tuấn tiêu sái, gia tài bạc triệu, phú giáp thiên hạ. Nghe một chút, nghe một chút, nghe thấy như thế cũng đủ khiến Vu Thịnh Ưu chảy nước miếng. Gì? Ngươi nói ép duyên không có cảm tình? Ai u! Không có cảm tình có sao đâu, có thể bồi dưỡng sau hôn nhân mà! Hiện tại có nhiều cảm tình kết hôn cũng vẫn ly hôn đó thôi! Gì? Ngươi nói phu quân đối với ta không tốt thì làm sao bây giờ? Ai u! Hắn dám sao? Hắn dám ta liền cho hắn một bao thạch tín, thạch tín độc không chết hắn, ta còn có nhiều loại khác, độc rồi độc nữa, tuyệt đối sẽ chết, ngươi không chết ta lại chế một loại kịch độc nữa! Hừ hừ! Đối xử với ta không tốt, đến lúc đó cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt! Dù sao vấn đề nào cũng không phải là vấn đề, khoảng cách nào cũng không phải là khoảng cách! Mặc kệ bất luận là kẻ nào, việc gì, tình huống gì, đừng hòng nghĩ đến việc ngăn cản Vu Thịnh Ưu này gả chồng ! Cứ như vậy, Vu Thịnh Ưu mang theo vẻ tươi cười sáng lạn, một đường theo phương bắc, đi tới Cung gia bảo tọa lạc tại Giang Nam, đi mất hai mươi ba ngày. Tại thời điểm tính nhẫn nại của Vu Thịnh Ưu hoàn toàn bay mất, cỗ kiệu rốt cục ngừng lại. Pháo hỉ nổ bùm bùm ở bên tai, Vu Thịnh Ưu trên đầu che hỉ khăn, được người săn sóc dâu chậm rãi đỡ từ trong kiệu ra. Vu Thịnh Ưu cũng không nhìn thấy đường đi phía trước, chỉ có thể để người săn sóc dâu dẫn đi vượt qua một đám cửa, chậu than với mấy thứ linh tinh gì đó! Sau khi đi qua cái cửa cuối cùng, người săn sóc dâu dừng lại, Vu Thịnh Ưu dừng lại theo. Bên tai bỗng nhiên im lặng, Vu Thịnh Ưu mở to hai mắt nghe động tĩnh bên ngoài, nhịn không được oán giận. Trung Quốc cổ đại thực nhàm chán, vì sao tân nương tử đầu phải trùm khăn, gì cũng không nhìn thấy, thật sự là tức chết a! Muốn nhìn lão công mình bộ dạng thế nào một chút mà cũng không được! “Ưu Nhi, ngươi bỏ hỉ khăn ra đi.” Một thanh âm nữ nhân ôn nhu truyền lại. “A?” Vu Thịnh Ưu có chút không rõ, bất quá nàng vẫn rất là ngoan, nhấc hỉ khăn lên, giương mắt nhìn về phía thanh âm kia, chỉ thấy một phu nhân quý phái, đẹp đẽ ung dung ngồi ở vị trí chủ thượng trong đại sảnh nhìn nàng ôn nhu cười. Phu nhân kia mặc cung trang màu vàng sáng, mái tóc đen dài dùng trâm phượng cài lên, tao nhã lại không mất đi vẻ xinh đẹp, trang trọng lại mang theo phong tình. “Đứa nhỏ ngoan.” Phu nhân nhìn Vu Thịnh Ưu vừa lòng gật đầu. Vu Thịnh Ưu trong lòng cười ha ha nghĩ: Phu nhân này vừa thấy là biết ngay chính là bà bà tương lai của mình, bà bà cổ đại đều thích tức phụ nhu thuận, hôm nay là ngày đầu tiên ta vào cửa, giả trang ngoan ngoãn cho bà ta xem thật là quá đúng ! ( bà bà: mẹ chồng; tức phụ: con dâu)

Vu Thịnh Ưu hạ quyết tâm xong, nghiêng người nhún nhún, bộ dáng giống tiểu cô nương đỏ mặt ngọt ngào nói:“Tạ phu nhân khích lệ.” “Ha ha, còn gọi ta phu nhân?” Cung phu nhân một tay che miệng cười khẽ. Không gọi phu nhân thì kêu gì? Bà bà? Lão mẹ? Mẫu thân? Vu Thịnh Ưu dùng cái đầu không được thông minh cho lắm lo lắng một chút, vẫn không biết là kêu bằng gì, không có biện pháp, chỉ còn một tuyệt chiêu: Ta thẹn thùng cúi đầu mặt đỏ hồng ! “Ha ha, ông xem đứa nhỏ này, còn thẹn thùng sao.” Cung phu nhân chỉ vào Vu Thịnh Ưu nói với nam nhân trung niên ngồi bên tay phải. Nam nhân lạnh lùng kia trong mắt bỗng hiện ý cười, chậm rãi gật đầu. Vu Thịnh Ưu lại một lần nữa — ta tiếp tục thẹn thùng cúi đầu đỏ mặt! Cung phu nhân ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ thượng, vừa lòng nhìn Vu Thịnh Ưu nói:“Ưu Nhi, phụ thân con Vu thần y từng cứu tính mạng chúng ta, ân tình này Cung gia không thể không báo đáp, lần này cưới con vào cửa, đương nhiên không thể bạc đãi con! Cung gia có ba đứa con trai, thật không biết nên gả con cho đứa nào a ! Vu Thịnh Ưu vẻ mặt xấu hổ khẽ khàng nói: “Hết thảy xin phu nhân làm chủ.” “Thế này đi, phu quân của Ưu Nhi phải do chính Ưu Nhi tuyển mới tốt nha!” Cung phu nhân ha ha cười xua tay: “Người tới, kêu ba vị thiếu gia ra đây.” Vu Thịnh Ưu vừa nghe lời này vui như điên ! Cảm thấy vận khí của mình đang tốt lên, ba nam nhân dễ nhìn lại đây cho ta! Nếu ba huynh đệ Cung gia tất cả đều là cực phẩm số một, ta có nên học theo Trư Bát Giới tuyển vợ, bịt mắt vào mà chọn ? Di hì hì — Vu Thịnh Ưu trong lòng dâng trào đầy suy nghĩ đáng khinh, nhưng bên ngoài còn đang giả trang giống tiểu thư khuê các, đỏ mặt im ắng chờ. Chốc lát sau, Cung gia hạ nhân truyền: “Ba vị thiếu gia đến!” Vu Thịnh Ưu vụиɠ ŧяộʍ quay đầu thoáng nhìn lại, chỉ thấy dẫn đầu vào là một thiếu niên tầm tuổi nàng, mặc trang phục màu đen, cao gầy, mái tóc đen mềm mại, rất tuấn tú, toàn thân lộ ra một loại khí chất cương mãnh mà thiếu niên mười tám tuổi hoàn hoàn không thể có được. Này ta thích!! Vu Thịnh Ưu điên cuồng gào hét trong lòng. “Đây là lão tam, Cung Viễn Hạ.” Cung phu nhân vui vẻ hớn hở giới thiệu với Vu Thịnh Ưu. Chỉ thấy Cung Viễn Hạ xoay người, nhìn Vu Thịnh Ưu thở dài. Vu Thịnh Ưu lúc này mới nhìn rõ toàn bộ hắn, nhiệt tình vừa rồi nháy mắt lạnh xuống! Hóa ra chỉ soái có một nửa mặt a! Còn một nửa bên mặt tất cả đều là những vết đao đáng sợ, mỗi cái đều giống như sâu, méo mó khúc khúc ở trên mặt hắn, quả thực muốn bao nhiêu ghê tởm thì có bấy nhiêu! Xấu xí không tưởng được! Vu Thịnh Ưu lập tức rời mắt khỏi hắn, trong lòng tuyệt tình nghĩ: Ngươi đừng nhìn ta! Nhìn ta, ta cũng sẽ không yêu ngươi! Ta không muốn buổi tối không ngủ được. Cung phu nhân khoát tay, hạ nhân lại truyền: Nhị thiếu gia đến! Vu Thịnh Ưu lại một lần nữa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nhị thiếu gia bộ dạng tuấn tú tuyệt luân, khóe mắt mang cười, tao nhã, hoàn toàn chính là hình tượng nam nhân ôn nhu Vu Thịnh Ưu yêu thích nhất a! Này được, này được!! Vu Thịnh Ưu lại kích động ! Ta liền thích hắn! Cung phu nhân lại khẽ cười nói:“Đây là lão nhị nhà chúng ta, Cung Viễn Hàm.” Vu Thịnh Ưu mê mẩn nhìn khuôn mặt tươi cười của Cung gia lão nhị, nga nga, đẹp quá a! Tuyệt đối không kém so với nhị sư huynh, bất quá – dễ nhìn như vậy, vì sao lại ngồi xe lăn để hạ nhân đẩy vào? Vu Thịnh Ưu lại cuống quít thu ánh mắt lại, né tránh đối diện cùng Cung gia lão nhị ! Gì kia, nếu ta gặp hắn, hoa hoa lệ lệ luyến ái trước khi hắn tàn phế, có lẽ ta sẽ không để ý chuyện đó ! Bất quá, hay là thôi đi! Tin tưởng nhị thiếu gia sẽ tìm được một nữ nhân tốt hơn ta! Lúc này Vu Thịnh Ưu có chút lo lắng, lão đại liệu có gì không trọn vẹn không ? Ngay tại thời điểm nàng vạn phần khẩn trương, Cung gia hạ nhân lại truyền: Đại thiếu gia đến! Một nam nhân đi đến, Vu Thịnh Ưu quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, nhất thời hai mắt dại ra, nước miếng chảy loạn, tim đập thình thịch liên hồi! Chỉ thấy người vừa tới một thân trường bào xanh ngọc hoa lệ, thân hình cao ngất thon dài, mày kiếm bay xéo nhập tấn, sống mũi đoan chính thẳng thắn, một đôi bạc thần giống như đao tước, lông mi dài, đôi mắt đen sâu như nước hồ, thâm thúy như bầu trời đêm, càng hơn ngân hà đêm hè. Vu Thịnh Ưu nhìn không chớp mắt, rốt cục trong cái đầu không có bao nhiêu văn hóa cũng tìm được một câu thành ngữ có thể hình dung hắn: Nhân trung long phượng a! “Ưu Nhi! Ưu Nhi!” Cung phu nhân gọi ngốc Vu Thịnh Ưu đang há miệng nhìn mê mệt một hồi, nói: “Đây là trưởng tử của nhà ta, Cung Viễn Tu.” “Vâng vâng.” Vu Thịnh Ưu ngây ngốc gật đầu, mắt sớm biến hình trái tim hồng. Cung phu nhân che miệng cười khẽ:“Thật ra con lựa chọn ai ?” Vu Thịnh Ưu ‘bang’ một tiếng thanh tỉnh ! Quay đầu trong mắt đầy hoa nhìn Cung phu nhân kêu:“Mẫu thân!” Xem ra nha đầu Vu Thịnh Ưu kia cũng không ngốc, xem! Đã bắt đầu kêu mẫu thân ! “Từ xưa đến nay, dài ấu có tự, trong nhà nếu có trưởng tử, trưởng tử thành hôn trước, thứ tử thành hôn sau, đây là quy củ tổ tiên truyền xuống, Ưu Nhi đương nhiên không thể phá hỏng quy củ nghìn năm qua a.” Ngụ ý thật có thể hiểu rõ ràng ! Mau đưa lão đại nhà ngươi cho ta đi! Cung phu nhân cười:“Nhưng dù quy củ là quy củ, Cung gia chúng ta cũng không thể bởi vì quy củ mà ủy khuất con a.” “Không có — không có ủy khuất a.” Vu Thịnh Ưu nói xong lại lén liếc mắt nhìn Cung Viễn Tu một cái, trái tim bùm bùm kinh hoàng đập, thiên, sao lại có thể soái như vậy a. Khóe miệng Cung phu nhân lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Con xác định chọn lão đại rồi?” “Xác định!” “Tự nguyện gả cho Cung tộc trưởng tử — Cung Viễn Tu?” “Rất tự nguyện !” “Nếu đổi ý?” Vu Thịnh Ưu trầm ổn tiếp lời: “Con nếu đổi ý, trời giáng thiên lôi đánh chết!” “Như thế, quyết định vậy đi! Người tới, giúp đại thiếu gia thay hỉ phục, bái đường thành thân!” Cung phu nhân ra lệnh một tiếng, Cung gia nháy mắt lại náo nhiệt, tấu nhạc, phóng hỉ pháo, náo nhiệt chúc mừng không dứt bên tai, cúi đầu, cúi đầu lại cúi đầu! Vu Thịnh Ưu hoan hỉ vui mừng được đưa vào động phòng! ———– tiểu kịch trường ———– Vu Thịnh Ưu: Ai da ~ động phòng ! Động phòng ! Ta được đưa vào động phòng ! Ta rốt cục đem chính mình gả đi rồi! Cung phu nhân: Ai da ~ động phòng ! Động phòng ! Ta rốt cục đã cưới được vợ cho con trai lớn rồi ! Vì thế……