Phù Dung nghe thấy ba từ ‘Từ Ngưng Viên’ thốt ra trong miệng của bà Dung Hoa mà kinh ngạc tột độ. Trong lòng cô cảm thấy cực kỳ hoảng loạn, vì sao mẹ lại biết được cái tên này?
“Mẹ…”
Phù Dung muốn nói gì đó nhưng đã bị bà Dung Hoa tranh nói trước:
“Con không cần phải hỏi mẹ là ai nói ra cái tên này. Mẹ cũng không phải bị ai lừa gạt đâu. Bởi vì chính con đã nói cho mẹ nghe đó.”
“Con?”, Phù Dung càng trở nên kinh ngạc hơn.
“Đúng vậy. Suốt một năm mẹ trở thành người thực vật. Những lời tâm sự của con mẹ đều có thể nghe thấy hết. Tuy nó rất mơ hồ, nhưng mẹ vẫn có thể nhớ được chuyện con từng nói có chồng, chồng con tên Từ Ngưng Viên.”, Bà Dung Hoa đau lòng nhìn Phù Dung mà nói.
“Không phải như mẹ nghĩ đâu.”
Phù Dung bối rối, lắp bắp không biết phải giải thích với bà Dung Hoa như thế nào cho phải.
“Mẹ à, cũng có thể là mẹ nhớ nhầm rồi đúng không? Hiện tại mẹ mới tỉnh dậy, thần trí chưa tỉnh táo hẳn. Mẹ nghe lời con, chúng ta đi ngủ được không? Ngủ một giấc đến sáng mai rồi hãy nói chuyện tiếp. Được không mẹ?”
Phù Dung thận trọng mà khuyên nhủ. Thần kinh của mẹ cô trước giờ đã không ổn định. Sau khi tỉnh dậy dường như còn nghiêm trọng hơn.
“Mẹ nhớ nhầm? Vậy còn con thì sao? Con vừa khóc vừa nói mớ gọi tên Từ Ngưng Viên thì là thế nào hả?”
Bà Dung Hoa hét lớn lên, nước mắt ngày một nhiều hơn. Phù Dung lại trở nên chết lặng. Cô gọi tên Từ Ngưng Viên trong giấc ngủ ư?
“Con…”, Phù Dung hoảng loạn, đầu đau như búa đổ:
“Được rồi. Con thừa nhận con với Từ Ngưng Viên có quen biết. Nhưng chuyện con và anh ta xảy ra vấn đề thì đâu có liên quan gì tới mẹ chứ? Tại sao mẹ lại phải tự trách mình? Con thật sự không hiểu.”
“Phù Dung ơi là Phù Dung. Vì sao con lại phải khổ như thế chứ?”
Bà Dung Hoa nghe Phù Dung nói như vậy thì khóc nấc lên, khuỵu hẳn xuống sàn nhà:
“Con đi đi, đừng về đây nữa.”
“Mẹ? Mẹ đang nói cái gì vậy hả?”, Phù Dung nhào đến, định ôm lấy bà Dung Hoa nhưng lại bị bà đẩy ra.
“Đừng gọi ta là mẹ. Phù Dung, ta không phải là mẹ con.”, Bà Dung Hoa vừa khóc, vừa nói:
“Ta chỉ là người hầu của mẹ con mà thôi. Năm đó ta nhận lời của Nhạc phu nhân, đưa con ra ngoài sống. Nhưng do ta vô dụng không thể khiến cho con có một cuộc sống tốt hơn, lại khiến con phải sống khổ cùng ta. Là ta có lỗi với con, có lỗi với Nhạc phu nhân. Là lỗi của ta.”
Năm đó vợ của ông Nhạc Liên Thành sinh được một cặp song sinh, hai cô con gái. Bà Nhạc không hiểu vì sao lại muốn giấu diếm mọi người, chỉ nói sinh được một đứa con gái là Nhạc Thanh Dao. Còn Phù Dung thì bà đưa cho người hầu thân cận đem ra ngoài sinh sống. Bà Dung Hoa nghe lệnh của bà Nhạc, chăm sóc Phù Dung khi còn đỏ hỏn. Bà cứ tưởng rằng sau mấy năm thì bà Nhạc sẽ đến nhận lại Phù Dung. Nhưng không ngờ người phụ nữ đấy mệnh yểu, Phù Dung cứ thế mà sống cùng với bà Dung Hoa đến lớn.
Đối với Phù Dung, bà luôn luôn chăm sóc, đối đãi như đứa con ruột của bà. Thế mà bà ngu dốt, lại bệnh quanh năm chẳng thể cho Phù Dung một mái nhà êm đẹp. Cuộc sống khó khăn, bà lại trở thành gánh nặng của cô. Đứa con này của bà từ năm lớp mười đã phải trang trải hết mọi thứ trong gia đình.
Người đàn ông đó đã nói đúng, nếu bà còn sống thì mãi mãi chỉ có thể đem lại phiền phức cho Phù Dung mà thôi. Chỉ cần bà chết thì Phù Dung mới không còn vướng bận nữa. Phù Dung có thể không kiêng dè gì mà quay về người đàn ông tên Từ Ngưng Viên, bọn họ sẽ không thể dùng bà uy hϊếp con gái của bà nữa.
“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy mà.”
Phù Dung vẫn không hề hay biết những suy nghĩ đầy sóng gió trong lòng bà Dung Hoa. Cô chỉ nghĩ rằng mẹ mới tỉnh dậy sau khi bệnh nặng một năm, tâm lý không được ổn định.
Chuyện bà Dung Hoa không phải mẹ ruột thì Phù Dung đã có thể đoán được từ giây phút mà Nhạc Thanh Dao xuất hiện. Làm gì có ai giống nhau đến như vậy? Nếu Nhạc Thanh Dao là chị ruột của cô thì mẹ cô đương nhiên không phải là bà Dung Hoa rồi. Còn nếu như Nhạc Thanh Dao là con ruột của bà Dung Hoa thì thái độ đã khác. Chính cái thái độ khinh miệt của Nhạc Thanh Dao đối với mẹ con cô khiến Phù Dung hiểu rõ. Nhưng chuyện đó không hề quan trọng, bà Dung Hoa vẫn mãi mãi là mẹ của cô.
“Dù như thế nào thì mẹ vẫn là mẹ của con mà. Con thật sự xem mẹ là mẹ ruột. Mẹ đừng nghĩ bậy bạ nữa được không? Chúng ta rời khỏi đây, đến một nơi khác sống được không mẹ? Đến nơi không ai biết chúng ta là ai hết, con sẽ kiếm một việc làm ổn định, chăm sóc mẹ khi về già. Mẹ nhé?”, Phù Dung khóc nức nở, níu lấy tay mẹ cô mà nói.
“Phù Dung, con nhất định phải sống thật tốt biết không?”
Bà Dung Hoa đưa tay lên khẽ vuốt ve gương mặt của Phù Dung, lớp băng trắng đã bị bong ra, lộ ra từng đường rạch ghê sợ. Mắt bà trợn lớn lên, bàn tay trở nên run rẩy. Những âm thanh của người đàn ông đó lại ùa về trong đầu. Đây là lỗi của bà, lỗi của bà. Không được, bà không thể nào tiếp tục khiến Phù Dung đau khổ vì mình nữa.
Bà Dung Hoa đột ngột đẩy mạnh Phù Dung ra, chạy vội về phía ghế dài tìm lấy vật gì đó.
“Mẹ, mẹ định làm gì vậy hả?”, Phù Dung bỗng dưng cảm thấy sợ hãi, vội chạy đuổi theo phía sau bà.
“Phập.”
Tiếng vật nhọn cắm vào da thịt giữa đêm tối càng trở nên rõ ràng hơn. Phù Dung khựng lại, sau khi nhìn rõ được tình trạng của bà Dung Hoa thì lập tức điên cuồng mà hét lớn:
“Không…. Khônggggggg.”
Phù Dung lao nhanh đến ôm chầm lấy bà Dung Hoa. Bàn tay run rẩy lật người bà lại. Trên bụng của bà có thêm một chiếc dao nhỏ, máu từ đó tuôn ra không ngừng. Phù Dung hoảng loạn mà đưa tay che kín lại miệng vết thương, không ngừng lắc đầu nói trong tiếng nấc:
“Không, không được. Mọi chuyện không thể thành ra như thế này được. Mẹ cố lên, con đi gọi xe cứu thương. Đúng rồi, phải gọi xe cứu thương…”
Phù Dung định nhổm dậy thì đã bị bà Dung Hoa níu lấy. Máu từ trên tay bà bám đầy trên cổ tay của Phù Dung, trông cực kỳ nhức mắt.
“Phù… Phù Dung… Con… nhất định… phải thật… hạnh phúc.”
“Vì sao chứ? Mẹ muốn con hạnh phúc? Mẹ muốn con hạnh phúc mà lại rời xa con? Mẹ bảo con phải hạnh phúc như thế nào đây hả?”
Phù Dung siết chặt lấy tay bà, không cam lòng mà hét lớn lên. Cô hoang mang không thể hiểu nổi lý do vì sao bà lại quyết định làm ra chuyện này. Gương mặt của bà Dung Hoa trước mặt cô nhòe hết cả đi, nhưng Phù Dung vẫn thấy được nụ cười hiền từ của bà dành cho cô.
Bà Dung Hoa không nói thêm gì nữa, ánh mắt trở nên đờ đẫn, rồi nhắm chặt lại. Bàn tay đang nắm cổ tay của Phù Dung buông lơi.
“Không, Không… Tỉnh lại. Mẹ tỉnh lại đi mà. Con mẹ xin đó.”
“AAAAAAAAAAAA…”, Phù Dung ôm chặt lấy bà Dung Hoa, ngửa đầu lên trời mà hét lớn.
Trong đêm tối vang lên tiếng kêu gào đầy thê lương của người con gái. Gió mưa bên ngoài cũng như đang khóc than cho cô, tiếng mưa xen lẫn tiếng khóc. Phù Dung khóc đến đau thắt ruột gan, nhưng người được cô gọi đã mãi mãi không thể nào tỉnh dậy được nữa.