Y Cát xấn tới tát anh một cái thật mạnh, cô không nghĩ tới bất cứ điều gì, cứ dùng hết sức mà đấm mà đánh anh. Thế nhưng lực của cô vốn đã yếu, chỉ được mấy cái đầu, những cái sau đều nhẹ dần đi. Anh Duệ bị tát cũng vô cùng bất ngờ, lửa giận trong lòng khẽ nhe nhóm lên. Anh vốn để cô đánh anh cho đến khi mệt rồi anh sẽ bắt cô đem về nhà. Thế nhưng có một chuyện mà anh không thể ngờ tới.
Y Cát đến khi mệt, nắm tay siết chặt đặt trên ngực anh, cô ngước mắt nhìn người đàn ông tồi tệ. Đôi mắt ngấn nước, giọt lệ còn đọng lại trên mi cô như những viên ngọc toả sáng dưới ánh trăng, đôi má đỏ vì men bia, bờ môi đỏ mọng mấp máy vài lời.
“Anh Duệ, rốt cuộc anh có trái tim không?...”
“Ý cô là sao?”
“Tôi hỏi là nơi này của anh thật là có một trái tim hay không?...”
“Tại sao lại hỏi vậy?”
“Tại sao huh? Bởi vì anh năm lần bảy lượt tổn thương tôi, anh ràng buộc, giam giữ tôi như một món đồ. Có bao giờ anh nghĩ đến suy nghĩ của tôi không?...hức...” Y Cát nấc lên một tiếng nhỏ.
Anh Duệ vẫn im lặng nhìn cô. Trước giờ anh vẫn luôn cho cô tất cả mọi thứ. Váy đầm, trang sức, xe cộ, tiền bạc. Cô không hề thiếu cái gì cả khi làʍ t̠ìиɦ nhân của anh. Vậy rốt cuộc thì anh tổn thương gì đến cô?
“Tại sao anh không trả lời chứ? Tại sao vậy? Tôi cũng là con người mà...tôi cũng muốn sống...cũng muốn tự do...cũng muốn yêu mà...”
“Y Cát, cô không thể yêu tôi, cũng càng không thể hi vọng tôi yêu cô.” Anh Duệ lập tức trả lời, những lời này anh đã nói biết bao lần với cô. Nhưng tại sao lần này nói, trái tim anh lại cảm thấy khó chịu?...
“À...tôi biết mà...vì vậy tôi mới đau đớn như vậy. Suy cho cùng, đều là lỗi của tôi cả...Chính tôi đã tự tay cướp lấy sự tự do của mình.”
“Anh Duệ,...anh có bao giờ rung động với tôi dù chỉ một khắc không?”
“Có lẽ là không.”
“Ừm...vậy thì cảm ơn anh. Tôi càng có thêm lý do để buông bỏ rồi..”
Nói xong Y Cát ngã khuỵa xuống ngất đi. Anh Duệ khéo léo đặt cô vào trong lòng. Mi tâm anh nhíu chặt lại, trong lòng anh như có một tảng đá nặng trĩu vậy. Trái tim anh khó chịu, đau đớn như vậy là tại sao?
Anh Duệ nhẹ nhàng đặt cô vào xe, nhanh chóng trở về căn biệt thự.
“Trợ lý Minh, mau gọi bác sĩ tới, tôi muốn trở về sẽ thấy bác sĩ ngay ở nhà.”
“Vâng.”
Anh nhìn Y Cát đang nằm im ở bên cạnh, khoé mắt đỏ ngầu, trên mi còn vương lại những giọt lệ ướt. Anh đưa tay vuốt nhẹ gò má cô, khẽ gạt sợi tóc rối bên cạnh.
“Rung động ư? Tôi không rõ. Có lẽ tôi cũng đã từng rung động với em. Nhưng tôi không muốn có tình yêu, cũng càng không mong em sẽ yêu tôi...”
Anh Duệ tiếp tục chạy xe, ánh mắt phảng phất tâm tình phức tạp. Một lát sau anh trở về, Y Cát ở trong lòng anh ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ. Giá như mỗi ngày cô cũng như vậy thì sẽ thật tốt.
Vị bác sĩ kia khám cho Y Cát xong liền truyền cho cô nước biển và chút vitamin. Bác sĩ kính cẩn cúi chào Anh Duệ.
“Thưa Tuệ thiếu gia, Y Cát tiểu thư chỉ bị mệt mỏi quá độ và suy nhược thần kinh thôi. Tôi sẽ kê thuốc cho cô ấy.”
“Suy nhược thần kinh? Tại sao lại như vậy.”
“Tôi đoán là cô ấy bị chấn thương tâm lý, hoặc cũng có thể do căng thẳng kéo dài hoặc lao động quá sức, dẫn đến cuộc sống mệt mỏi. Thiếu gia chăm sóc cho cô ấy đi ạ. Chào tạm biệt ngài.”
“Chào ông.”
Anh Duệ tiến tới bên cạnh giường. Người con gái nhỏ nhắn đang ngủ thật yên giấc, hơi thở đều đều nhẹ nhàng.
“Suy nhược thần kinh? Tại sao em lại bị như vậy? Tổn thương? Đó là điều em nói với tôi sao?...Phải chăng tôi đã sai ở đâu rồi?...”
Anh vươn tay kéo tấm chăn lên cho cô. Trái tim anh quặn thắt lại. Vẫn là cảm giác kì lạ này. Anh chưa từng có cảm giác nào như vậy với những cô gái trước cả. Chỉ duy nhất cô tạo cho anh nhưng cảm xúc khác thường này...