Bữa tiệc sinh nhật được tổ chức tại tư gia Nhan gia. Rất nhiều người trong giới thượng lưu cũng tới góp vui. Nhưng thực chất họ tới đây cũng chỉ vì cái gọi là quan hệ mà thôi. Đơn giản họ muốn mở rộng mối quan hệ để được chống lưng, nhờ cậy. Thực lòng mà nói thì được mấy ai tới thật lòng chung vui với Nhan lão gia?
Kẻ tới để khoe tiền tài, người tới để kiếm mối làm ăn. Nhưng coi gái thướt tha xinh đẹp cũng chỉ để mua vui, tìm cho mình một kim chủ lớn để bám víu. Hay nói bữa tiệc sinh nhật cũng chỉ là nơi để tranh đấu với nhau mà thôi.
Minh Nguyệt cũng dần hiểu ra được những mặt trái trong giới thượng lưu, với vẻ ngoài hào nhoáng nhưng bên trong chỉ toàn mục rữa thối nát. Cũng chính vì vậy cô cũng không mong được mời tới đây. Đứng trước khuôn viên thân thuộc mà lòng cô nhói đau, nơi đây cũng từng là nhà của cô, là nơi để cô nương tựa. Nhưng hiện tại trong tim cô chỉ con vương lại những kỉ niệm, những hình ảnh xót xa. Thật nực cười, ngày đó cô rời đi cô ngỡ như sẽ không bao giờ quay trở lại nơi này, hay gặp lại những người trong Nhan gia. Ấy vậy mà ngay lúc này, cô lại đang đứng ở nơi cô căm ghét.
Những con người chất đầy hàng hiệu trên người, hương nước hoa nồng nặc, cùng những món trang sức đắt tiền, ai ai cũng tự cho rằng mình là người quý phái. Thương trường này chính là nơi khốc liệt nhất mà cô không muốn tới. Minh Nguyệt nắm chặt tay thành nắm, cô khẽ lắc đầu một cái trấn an lại tinh thần. Một mình tới đây đúng là có chút khó khăn. Nhưng chốc nữa Vương Hàn sẽ đến nhanh thôi, có anh bên cạnh thì mọi chuyện sẽ ổn.
Minh Nguyệt hất tóc, khuôn mặt lạnh tanh tự tin bước vào bên trong. Suy cho cùng, mọi thứ đều đã là quá khứ, cô của hiện tại tới đây với danh nghĩa là tổng giám của Jeww, một nữ doanh nhân nổi tiếng thành đạt!
Vừa bước vào, ánh đèn rực rỡ chiếu thẳng vào mắt cô, khung cảnh xa xỉ hiện ra trước mắt. Mọi người vừa nhìn thấy cô liền xì xào bàn tán sôi nổi. Phần lớn đều là ganh tỵ và thèm muốn vẻ đẹp của cô.
“Vị tiểu thư kia thật đẹp, nhìn cứ như thiên thần vậy.”
“Tôi thật muốn cô ấy, thần thái kia cứ như minh tinh điện ảnh vậy!!”
“Hừ chỉ được cái mã, mười phần cô ta bám vào được kim chủ lớn nên mới có thể tới đây.”
“Tên đàn ông nào lại có thể qua lại với cô ta chứ? Tên đó chắc cũng già và biếи ŧɦái lắm nhỉ? Nhìn là tôi biết cô ta đã qua mấy tay chơi gái rồi.”
Bao nhiêu đàm tiếu cô đều nghe được hết. Vương Hàn anh mà có nghe được thì mấy người này chỉ có chết chắc mà thôi. Ai nào ngờ người ta lại nghĩ anh già và biếи ŧɦái chứ. Đáy lòng cô khẽ cười thầm. Thật ra thì...biếи ŧɦái thì có một chút đó. Nhưng chồng cô tuyệt đối không có già à nha!!
Vốn dĩ hôm nay cô tưởng đây chỉ là bữa tiệc nhỏ, bản thân cô cũng không muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý nên chỉ mặc đơn giản một chiếc đầm xẻ tà nhẹ nhàng, mái tóc xoăn xoã dài ra phía sau lưng, phụ kiện trang sức cũng không quá cầu kì. Vậy mà cũng bị người khác để ý. Đó cũng chính là lý do mà cô không muốn dự tiệc là vậy. Bị hàng trăm con mắt đổ dồn vào, rồi thậm chí chỉ trỏ bàn tán về cô. Khiến cô cảm thấy cô cùng ngột ngạt. Nhưng có lẽ cô nên làm quen dần với việc này rồi.
Minh Nguyệt tạm ở trong một góc, tránh xa nơi thị phi ồn ào ngoài kia, thu mình một góc ăn một chút đồ ăn trên bàn. Phía xa xa, người phụ nữ khoác trên mình bộ váy bó sát vào cơ thể, bầu ngực trắng như muốn trào ra ngoài, cô ta trên tay cầm ly rượu đỏ khẽ nhếch môi cười tà ác. Không ai khác chính là Nhan Liễu Yên.
“Hừ, đúng là ả hồ ly tinh chết tiết! Để xem màn kịch này chị sẽ giải quyết như thế nào!” Vừa dứt lời, Nhan Liễu Yên xoay gót, trên tay cầm chiếc điện thoại gọi cho một số nặc danh.
“Alo? Chuẩn bị đi, sắp tới đất diễn của các người rồi.” Ả ta nở nụ cười ác độc, ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm vào Minh Nguyệt như muốn xuyên thủng cô.
“Lần này chị đi một mình thì có trời cũng không cứu được chị hahahaha!!!”
Minh Nguyệt bỗng nhiên cảm nhận được một luồng không khí lạnh ập tới, cô rùng mình một cái, biết chắc là có chuyện không hay xảy ra, cô đưa mắt nhìn xung quanh, trong thương trường, cô chỉ vừa mới thành công một chút nên chưa thể có kẻ thù, vậy thì chỉ có 1 khả năng duy nhất. Đó chính là đứa em gái Nhan Liễu Yên và Sa Mặc Doanh! Trời xui đất khiến lại vướng phải hai người này. Cô thật chẳng biết làm sao, hay cứ gϊếŧ oách đi cho rồi?
Minh Nguyệt đưa tay vỗ nhẹ lên trán, sao cô lại có suy nghĩ như vậy chứ, xem ra bị mọi người trong doanh trại dạy hư rồi a! Dù gì thì cũng phải cẩn thận, hôm nay cô tới đây, không dễ gì mà hai mẹ con họ lại để yên cho cô. Cô cũng thật muốn xem rốt cuộc thì họ có âm mưu gì. Phải chăng là một màn kịch hay? Nếu không hay thì cô sẽ thất vọng lắm đấy. Vì so với lúc trước, Minh Nguyệt yếu đuối của ngày xưa đã không còn nữa. Đứng đây là một Nhan Minh Nguyệt mạnh mẽ và kiên cường, đấu trí với cô sao, còn non lắm!