Minh Nguyệt bị anh hành cả một đêm. Quả thực không thể rời khỏi giường. Hết trong bếp, trên bàn ăn lại ra đến sô pha phòng khách. Chẳng những vậy, vào phòng tắm cũng bị anh bức người, đến lúc nằm trên giường anh cũng không bỏ qua. Cô mỗi lần từ chối liền bị anh giở mỹ nam kế gài bẫy cô. Lời đầu môi đều là lần cuối, nốt một lần, nhưng cô cũng không biết lần cuối của anh là lúc nào. Nhiều lần cô sắp ngất liền bị anh thúc sau vào bên trong, làm cô giật bắn người tỉnh dậy.
Không thể phủ nhận sức khoẻ anh rất tốt. Nhưng tốt đến mức này thì có phần hơi quá rồi...nói không ngoa nhưng ** *** của anh đúng thật là mãnh thú mà. Làm cô mệt mỏi đến phát điên...3 ngày không thể rời giường...
Hình như...ngày trước anh đã doạ cô một lần...lần này làm, đích thị tròn 3 ngày cô không thể rời giường a !!!! Công việc đều nhờ anh sắp xếp, ngay cả việc ăn uống tắm rửa đều tới tay anh. Thân xác cô đúng là ngày càng trâu bò rồi nha! Với cả anh xem cô là con lợn nho nhỏ nuôi trong nhà sao? Anh bỏ cả công việc trên công ty để ở nhà chăm cô. Cũng đúng thôi, ai là người hại cô thành như thế này chứ...
Sáng sớm thức dậy đã thấy bản mặt điển trai của anh liền nhớ đến đêm động tình hôm ấy, thật muốn đuổi anh đi mà. Cái eo nhỏ của cô bị tổn thương đến sắp gãy rồi. Ấy vậy mà người chồng bạc bẽo kia mỗi lần nhìn cô là cười đến toả nắng?! Mỗi lần tắm cho cô liền đưa tay mò mẫm sờ soạng?! Nếu không phải cô đe doạ anh sẽ ly hôn thì chắc đến 1 tuần cô cũng không thể rời giường...Quả thật quá đáng sợ...
Ánh nắng chiếu vào cửa sổ, bừng sáng cả căn phòng to lớn. Cách tấm kính dày là hơi sương còn đọng lại trên đó. Minh Nguyệt ngồi trên chiếc ghế mềm mại, tựa lưng thoải mái, tâm trí dần dần phiêu lạc vào giấc mộng đẹp. Chiếc váy trắng dịu dàng thanh thoát đầy kiều diễm, thướt tha mê hoặc lòng người. Cách cửa lớn mở ra, Vương Hàn thấy cô đang lim dim ngủ cũng không dám thở mạnh, anh nhẹ nhành đi đến bên cạnh cô. Ngắm nhìn vẻ đẹp của thiên thần nhỏ đời anh. Minh Nguyệt cảm nhận được hơi thở quen thuộc, hàng lông mi cong run rẩy trở mình.
Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt điển trai của anh, nở nụ cười ngọt ngào hướng đến anh.
“A Hàn...em đói rồi.”
“Anh mang đồ ăn lên rồi.”
Vương Hàn đặt trên bàn một khay đồ ăn đẹp mắt, hương thơm ngào ngạt tràn vào mũi cô, đánh thức cái bao tử đang ngủ say kia. Minh Nguyệt vừa ăn, vừa vui vẻ trong lòng, con ngươi không ngừng động.
Anh đem hình ảnh kia thu nhận trong tầm mắt, tất cả đều được anh ghi nhớ tận tâm can. Hạnh phúc nhất vẫn là ở nhà cùng cô. Nhìn thấy vợ anh cười như vậy cũng đủ khiến anh tan chảy rồi.
“Nguyệt nhi, hình như em có chút gầy rồi. Lần trước sờ vào không thích cho lắm.” Vương Hàn nâng khoé môi mỉm cười, dùng tay lau đi vệt mật ong sót lại trên môi cô.
“Anh còn dám nhắc lại? Nếu không thích, em không cho anh động vào nữa!” Minh Nguyệt lém lỉnh liếc anh một cái, tiếp tục bữa sáng của mình.
“Nào có, em xem, anh cưng em như bà hoàng, mà bà hoàng của anh thì chỗ nào sờ vào cũng rất thích tay.” Lần này, anh lại dùng môi của mình hôn lên khoé miệng cô, dùng đầu lưỡi liếʍ sạch phần ngọt ngào còn đọng trên môi cô.
“Anh bức em như vậy còn chưa đủ sao? Hừ thật quá đáng!...” Minh Nguyệt tức giận đẩy anh ra, mắt cô lánh lấp hơi nước như sắp khóc.
Vương Hàn thấy vậy lập tức mủi lòng, trái tim anh có chút đau khổ. Lần đó là do anh quá khích nên có chút quá phận đối với cô. Nhưng cũng là do vợ anh quá xinh đẹp khiến đầu óc anh mụ mẫm. Khiến cho cô hiện tại chán ghét anh, mỗi lần anh động vào người liền giở trò mèo mít ướt. Dẫu cho anh biết đó là trò trẻ con cô bày ra nhưng quả thật anh rất đau lòng nếu thấy cô khóc. Nên đành phải dỗ dành cô vợ này.
Minh Nguyệt sau khi thấy anh đúng là bỏ qua cho mình, cô nở nụ cười tinh nghịch, dùng tay lau đi khoé mắt ướt. Cô đúng là phục bản thân mình, hết ỷ lại bây giờ lại giở trò khóc lóc với anh. Tuy đúng là bất hảo nhưng rất hữu ích, ít ra là trong trường hợp này. Thấy anh trưng ra bộ mặt uỷ khuất nhìn cô thì cô có chút không đành lòng. Nhưng suy cho cùng thì ai mới là chịu trận nhiều hơn? Nghĩ lại thì lần trước, sau khi trải qua đêm mây mưa kí©ɧ ŧìиɧ thì sáng hôm sau anh là người hạnh phúc nhất, nhớ lại khuôn mắt sáng lạn, tươi rói lúc ấy của anh, cô hận không thể đem anh cho sói ăn!
“Tiểu Nguyệt, em cũng thật không công bằng, biết anh không muốn em khóc liền giở trò này ra. Sau này anh sẽ dạy dỗ em lại.” Vương Hàn nâng cao hàng lông mày, tà ác nhìn cô. Khuôn mặt anh áp sát khuôn mặt xinh đẹp của cô, môi cách môi chỉ vài centimet.
“Hì. Mặc em.”
Minh Nguyệt định đưa tay che môi lại. Nhưng cuối cùng bị anh nhanh tay hơn chặn lại, hôn lên môi cô một cái thật nhẹ.
“Tiểu Nguyệt, em thật ngọt.”
“Hừ, ngọt chết anh!!!!”
“Bà xã, anh nguyện chết trong vòng tay của em.”
Một tiếng bà xã kia đánh gục mất phần lý trí còn sót lại của cô. Nói chuyện cùng anh chính là một bộ môn thể thao gϊếŧ người mà! Khi trước tại sao anh không giở mặt này cho cô biết chứ? Đến khi yêu nhau rồi thì cô mới thật sự biết anh sủng vợ đến nhường nào a! Đúng là thụ sủng nhược kinh.