Quy Vũ ở phía sau đám đông, ánh mặt hiện chút vẻ bất thường nhưng cũng mau chóng cất đi ánh mắt khó hiểu đó. Hắn khẽ nhắm mắt rồi tiến lại chỗ của Vương Hàn.
“Lão đại, tên này là kẻ lạ mặt, kẻ đã truy sát Nhan tiểu thư.”
Vương Hàn lúc này mới liếc mắt sang tên đàn ông đang bị ngất kia. Đáy mắt rung lên một sự lạnh lùng hiếm có. Giọng anh trầm thấp đến cực đại.
“A Luân, nếu tớ nhìn không nhầm thì đây chính là Vu Đại, đàn em năm xưa của cậu? Chằng phải tên này bị tống giam ở trại biệt giam rồi sao? Sao lại về khu rừng phía nam?”
“A Hàn, Vu Đại không thể thoát khỏi khu biệt giam.”
“Hắn ta không như lúc trước. Hẳn cậu là người hiểu rõ nhất chứ? Tớ nghĩ cậu sẽ có quyết định đúng đắn. Đừng để tớ phải xuống tay.” Vừa dứt lời Vương Hàn ôm Minh Nguyệt vào lòng, nhanh chóng rời đi. Giang Luân trong đám đông, ánh mắt đượm vẻ buồn phiền khó tả.
Vương Hàn đưa Minh Nguyệt trở về phòng, vừa đóng cửa, anh liền đưa tay vòng lấy eo nhỏ của cô, hốc mắt toát ra sự mệt mỏi rõ rệt. Anh gục đầu vào cổ cô, vòng tay to lớn ghì chặt cô vào người. Minh Nguyệt khẽ choàng tay lên vai anh, vỗ về xoa dịu chàng trai to xác trước mắt cô.
Cả hai người đều lặng lẽ như vậy. Cũng giống như lúc trước, vội vã cưới nhau, lại lặng lẽ bước vào đời nhau, dần tạo nên những khác biệt, tạo nên những yêu thương diệu kì.
Minh Nguyệt khẽ cất giọng ngọt ngào thì thầm vào tai anh.
“A Hàn, em chưa chết mà...? Anh không cần ôm em chặt như vậy đâu.”
“A Hàn? Em có sao đâu? Anh có thể buông em ra rồi chứ? Em muốn đi tắm.”
Minh Nguyệt cứ liên tục nói nhưng Vương Hàn đều một lời không thốt ra, anh cứ đứng như vậy mà ôm cô, cứ như thể cô có thể biến mất nếu anh buông tay. Chỉ có vài ngày mà nỗi nhớ trong anh da diết như vậy. Ngay từ giây phút nhìn thấy cô từ chiếc xe địa hình, trái tim anh đã run rẩy từng hồi thổn thức, anh chỉ lập tức muốn ôm cô, muốn hôn cô, muốn âu yếm cô thật nhiều. Để cô bước vào nơi cực khổ, quả thật anh không hề muốn vậy. Chỉ nghĩ đến cảnh mà người anh yêu cực khổ, tim anh đã quặn đau đến nhường nào.
Minh Nguyệt cáu kỉnh, dùng tay đẩy anh ra, giọng tức giận mắng.
“A Hàn! Anh mau buông em ra!”
Vương Hàn vẫn lì lợm ôm cô, thậm chí còn siết chặt hơn. Minh Nguyệt đen mặt, lập tức dùng ngón tay nhéo vào hông anh. Vương Hàn bị nhéo liền chau mày, cơ thể gắng gượng chống đỡ. Anh càng chịu đứng tiếp tục ôm Minh Nguyệt, cô càng mạnh tay hơn.
“A Hàn! Nếu anh không buông em ra em sẽ không để ý đến anh nữa!”
Vương Hàn nghe thấy vậy, liền trưng vẻ mặt uỷ khuất buông cô ra, Minh Nguyệt giận dữ liếc nhìn anh đầy sắc bén rồi cô bước vào phòng tắm.
Minh Nguyệt bước vào phòng tắm, khoé mắt ươn ướt, cuối cùng cô cũng có thể tắm rồi...Ở trong rừng, dẫu có suối nhưng cô cũng không thể vô tư mà thoát y để tắm, mỗi ngày đều nhẫn nhịn để trở về với bồn tắm thân yêu. Hơi nóng bốc lên, nồng đượm hương hoa nhài nhè nhẹ cô yêu thích. Xung quanh có vài bông nến đẹp đẽ. Minh Nguyệt cởi bỏ quần áo, bước vào bồn tắm ngâm mình.
Nước ấm dọc theo cơ thể xoa dịu vết đau của cô, đại não thư giãn đắm chìm vào hương mộng dịu dàng. Vẫn là hương hoa nhài thơm ngát xộc vào cánh mũi của cô, dấy lên xúc cảm thần kinh mềm mại. Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cô ngâm mình trong làn nước ấm cùng tinh chất thơm ngát. Cứ như vậy mà cô dần dần thϊếp đi.
Vừa lim dim thì cô giật mình khi nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng dùng khăn che chắn thân mình. Vương Hàn bước vào hiên ngang không rụt rè, ánh mắt anh còn mang theo vài phần sắc dục nhè nhẹ.
“Anh...anh vào đây làm gì?!”
“Còn không phải để “đánh thức” em sao? Nếu em ngủ quên ở đây thì sẽ tệ lắm đấy. Em để quên đồ nên anh đem vào..” Vương Hàn khẽ thở dài, nhìn bộ dạng hoảng hồn kia thì đúng như dự đoán của anh. Anh đặt bộ đồ ở trên bàn rồi lại đưa mắt nhìn thân thể trần trụi đẹp đẽ thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp khăn trắng.
“Đánh thức gì chứ! Anh mau đi ra đi!” Minh Nguyệt bị trúng tim đen, ngượng ngùng đuổi anh ra ngoài.
Vương Hàn hai tay chống hông, đáy lòng khó chịu vô cùng. Nếu không phải cô vừa trở về từ cuộc sát hạch thì anh tuyệt sẽ không để cô khoả thân trước mặt mình mà miệng lưỡi hùng hổ như thế! Nếu có thì chỉ được nỉ non khi nằm dưới anh!
Minh Nguyệt sau khi tắm xong liền mặc đồ kín kẽ bước ra ngoài, hơi nước đọng lại trên những lọn tóc xoăn dài, đôi gò má ửng hồng tuyệt đẹp. Vương Hàn ngắm được cảnh xuân mà trong lòng khốn khổ. Vợ yêu của anh ngay trước mắt mà anh không được yêu thương.
Minh Nguyệt không thèm nhìn anh, xoay lưng bước vào bếp nấu nướng. Từ đầu đến cuối đều không mở miệng nói một lời. Vương Hàn biết chắc là bị cô giận, tay chân vô cùng lúng túng không biết làm sao. Đυ.ng vào đâu cũng bị cô hắt hủi, đuổi khéo ra ngoài. Hễ anh cứ đυ.ng vào người cô thì liền bị nhận lấy ánh nhìn sắc bén của vợ.
Vương Hàn bất lực, chỉ biết ngồi im thin thít. Chưa bao giờ anh nghĩ, một tổng tài, một lão đại như anh lại có nước sợ vợ như vậy. Không! Đây chính là tôn trọng phu nhân yêu dấu, tuyệt không phải là sợ vợ!
Minh Nguyệt lén nhìn anh, đứa trẻ to xác bên kia vô cùng ngoan ngoãn khiến cô cảm thấy vui vẻ mấy phần. Nhưng là nữ nhi hảo hán, bị anh chọc tức đến như vậy, cô cũng không dễ dàng bỏ qua cho anh. Cô bày biện thức ăn ra ngoài, khuôn mặt xinh đẹp vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng kiều diễm.
Trên bàn ăn đầy ắp những món ngon, mùi hương lan toả khắp căn phòng. Dạ dày của anh cũng réo lên đầy vội vã. Nhưng nhìn sắc mặt của cô, ngay cả động đậy anh còn không dám huống hồ là ăn đồ cô nấu.
“Tiểu Nguyệt...”
“Sao? Lúc nãy anh còn chọc tức em cơ mà? Giờ lại bắt đầu dỗ ngọt em?!”
“Là do quá nhớ em thôi.”
“Chỉ mới xa anh mấy ngày, xem ra miệng lưỡi anh cũng ngọt hơn rất nhiều đi? Hôm nay em sẽ ngủ cùng tiểu Nhiên.”
“A Luân sẽ không cho tiểu Nhiên đi đâu.”
“Không tin sao? Alo tiểu Nhiên huh? Ừm ừm, chị cũng có vài chuyện, tối nay chị qua chỗ em nhé!” Minh Nguyệt gọi điện ngay cho Từ Nhiên, hoá ra mới biết bên kia cũng lục đυ.c, Giang Luân cũng bị cho ra rìa.
Minh Nguyệt một bước rời phòng, vừa bước ra thì đã thấy Giang Luân đứng trước cửa phòng, tay trái cầm gối, tay phải ôm chăn, khuôn mặt tự lự nhìn cô.
“Anh không cần ra vẻ. Vào mà chung vui với anh em của anh đi!”
Giang Luân vừa bước vào đã nhìn thấy một Vương Hàn buồn phiền, đáy mắt lộ rõ vẻ mất mát. Tình cảnh này, cảm giác này, Giang Luân anh đều đã từng trải qua rồi a!
Vương Hàn không nói không rằng tiến tới phía tủ gỗ lấy ra một chai rượu đắt tiền.
“Người anh em?...”
“Tớ cũng muốn uống, tình yêu đúng là bể khổ.” Giang Luân trầm uất ngồi xuống bàn nhâm nhi món ăn của Minh Nguyệt.
“Em dâu tay nghề đúng là không thể xem thường, nấu ăn rất ngon, hơn nữa chỉ có em ấy mới trị được cậu!”
“Tiểu Nhiên cũng không kém đâu!” Vương Hàn lườm Giang Luân, tay rót hai ly đầy rượu.
Hai người đàn ông đau khổ nhìn nhau mà than trời, uống với nhau đến khi say mềm, còn phía nhà gái lại vui vẻ tưng bừng cùng nhau ăn uống, nói chuyện.
“Tiểu Nhiên, sao lại đuổi Giang Luân đi vậy?”
“Em vừa phát hiện anh ấy còn liên lạc với Enna, là người đồng đội thân thiết cũ của anh ấy. Cô ta lúc trước còn tỏ tình với A Luân cơ. Lúc ấy khiến em với A Luân sống chết với nhau một phen. Còn chị?”
“A Hàn chọc tức chị.”
“Lũ đàn ông chính là đứa trẻ chẳng bao giờ chịu lớn! Hai chị em mình cứ mặc kệ họ, phải để họ cảm nhận được quyền lực của chúng ta!”
Hai người con gái nhìn nhau rồi cười phá lớn, nhưng lại không ngờ trước được chuyện gì sắp xảy đến....