Hôm sau Minh Nguyệt dậy từ sớm vẫn thấy anh nằm bên cạnh. Cơ vươn tay vuốt nhẹ gương mặt đẹp đẽ của anh. Trước giờ anh cũng thu hút đến vậy sao? Ngay cả lúc nhíu mày cũng đẹp như vậy. Minh Nguyệt tham lam ngắm nhìn anh đến mất hồn. Bỗng nhiên anh khẽ mở mắt, trong đôi mắt ấy toàn ý cười.
“Nhìn chồng em đến mê mệt rồi sao?”
“Ừm...mê mệt rồi.” Đôi gò má ửng hồng như phấn hoa đầy kiều diễm.
Vương Hàn đưa bàn tay to lớn sờ mó xuống phía dưới, nghịch ngợm trêu ghẹo cô.
“Hàn~ em còn phải đi làm.”
“Hừm bỏ công việc đó đi, về anh nuôi.”
Minh Nguyệt đưa mắt lườm anh, lười biếng gạt tay anh ra. Cô còn có rất nhiều việc phải làm lắm. Vương Hàn uỷ khuất lưu luyến người đẹp, miệng thầm mắng cái công ty Jeww quái quỷ kia cứ khiến vợ anh phải đau đầu.
Tại công ty Jeww, nhân sự có vẻ ổn định hơn rất nhiều. Cũng không ai dám ho hé phạm sai lầm. Minh Nguyệt nghiêm túc phỏng vấn những vị trí lớn trong công ty. Bỗng nhiên cô thấy bóng dáng quen thuộc. Là đàn anh mà cô rất thân thiết.
“A! Là anh sao? Học trưởng Chánh?”
Chánh Giang Tước đưa người quay lại, vẻ mặt điển trai bừng sáng. Minh Nguyệt bị ánh hào quang người tốt kia làm mờ con mắt. Từ lúc cô quen với Giang Tước, anh luôn bao phủ hào quang tốt đẹp. Hơn nữa nhan sắc của anh cũng được nhiều người dòm ngó. Nhưng chồng cô vẫn hơn rất nhiều bậc a !
“Minh Nguyệt, là em sao? Đã lâu không gặp em nhỉ?” Giang Tước nở nụ cười ấm áp. Anh đối với học muội này cũng vô cùng thân thiết, một phần vì cô là người rất tốt bụng, hiền hoà. Một phần vì năng lực học tập của cô vô cùng xuất chúng.
“Anh tới đây phỏng vấn sao?”
“Ừm. Cho vị trí phó tổng giám.”
“Vậy thì em sẽ là nhà tuyển dụng rồi a!”
Giang Tước cũng không quá bất ngờ gì, vì anh cũng đã tìm hiểu từ trước. Cô giỏi như vậy thì làm sếp của anh cũng không tệ.
“Vậy thì Nhan tổng phải chiếu cố tôi nhiều hơn rồi.”
“Em sẽ không nhân nhượng đâu nha! Đừng có nịnh nọt em.”
“Hahaha. Em vẫn luôn vui vẻ như vậy.” Chánh Giang Tước hơi ngập ngừng, nhưng cũng đành miễn cưỡng hỏi chuyện.
“Tiểu Nguyệt, em có gặp Y Cát không? Anh muốn liên lạc với cô ấy nhưng không thể gọi được.”
“Từ khi em ra trường thì tụi em rất ít khi gặp nhau. Nhưng vẫn giữ liên lạc đều. Cuối tuần này anh có muốn ghé thăm cậu ấy với em không? Dù gì chúng ta cũng rất lâu rồi chưa gặp nhau mà.”
“Vậy cũng tốt...”
Từ khi gặp cô đi cùng tên đàn ông kia, Giang Tước luôn luôn lo lắng nghĩ về cô. Lúc trước cô vẫn luôn hoạt bát vui cười nhưng gặp anh, anh lại cảm thấy trong đáy mắt cô đều là phiền muộn. Bản thân anh luôn nhớ về cô. Nếu không vì gia đình bắt ép anh du học thì anh đã cùng cô thổ lộ phần tình cảm kia...
Tại biệt thự của Tuệ gia.
Y Cát khẽ cựa người liền đυ.ng vào l*иg ngực rắn chắc của Anh Duệ. Cơ thể cô hơi co lại, nhích ra phía sau định rời đi thì anh vươn tay kéo cô vào lòng.
Y Cát nằm im trong lòng anh, cũng không dám hé lời nào. Cô cứ như vậy mà ngoan ngoãn làʍ t̠ìиɦ nhân của anh cũng được một thời gian rồi. Mọi chuyện đều rất êm đềm. Thậm chí có thể nói là yên bình đến đáng sợ. Mỗi ngày ngoại trừ có tiết học trên trường thì cô chỉ quanh quẩn trong khuôn viên Tuệ gia. Anh cũng không làm khó cô. Đi sớm về khuya rồi tối đến cô lại thành công cụ làm ấm giường triên miên với anh.
Đã biết bao lần cô nhầm tưởng về cảm xúc hiện tại của mình. Là yêu, là ghét, hay là hận? Có khi anh dịu dàng nâng niu cô như đoá hoa nhỏ, có lúc lại thô bạo mạnh mẽ chiếm lấy cô. Không ít lần cô ảo tưởng rằng anh thật sự có tình cảm với cô, cũng không ít lần cô mơ ước về một gia đình ấm áp mà cô cùng anh yêu thương trọn vẹn.
Nhưng tình nhân như cô thì đòi hỏi được gì? Ngay cả điện thoại cô cũng bị anh theo dõi. Có lần học trưởng Chánh gọi cho cô, cô còn chưa kịp bắt máy thì Anh Duệ từ điện thoại thứ 3 ngắt đi. Cô biết bất cứ ai gọi điện cho cô thì anh đều biết. Cô muốn nghe là một chuyện nhưng liệu Anh Duệ có đồng ý hay không thì cô không biết.
“Anh Duệ...hôm nay em có lớp học...”
“Nghỉ đi.”
Anh Duệ rúc người vào người cô, tham lam hít hà hương thơm trên người cô. Anh là tay sát gái mà khắp thành phố ai ai cũng biết mặt. Anh chưa bao giờ coi trọng mối quan hệ nào cả. Ngay cả đối với Y Cát. Nhưng đối với cô, anh luôn có một cảm giác khác thường. Anh biết đó không phải là tình yêu. Mà chỉ đơn thuần là tính chiếm hữu vô hạn. Chỉ cần nghĩ đến việc nếu cô không phải là người phụ nữ của anh. Mà là cùng người đàn ông khác yêu nhau, hẹn hò, kết hôn sinh con. Trong lòng lại bức bối khó chịu.
Y Cát mệt mỏi nằm trên giường, đây cũng không phải là lần đầu tiên. Anh luôn bá đạo chiếm hữu cô như vậy. Anh chưa bao giờ nghiêm túc với mối quan hệ hời hợt này. Mà cũng đâu có lí do nào để anh bận tâm đến chứ? Cô cũng chỉ là nữ nhân làm ấm giường anh mỗi tối. Cô đâu có quyền phản kháng? Đáy lòng khẽ nhói. Cô yêu anh, yêu anh rất nhiều nhưng bên cạnh anh chỉ để làm công cụ thoả mãn du͙© vọиɠ thì thà cô không bao giờ gặp anh còn hơn.
Y Cát đem khuôn mặt uỷ khuất, đôi mắt long lanh năn nỉ anh.
“Anh Duệ...hôm nay là buổi học rất quan trọng.”
Anh Duệ miễn cưỡng buông cô ra, anh đứng dậy đi làm. Trước khi đi còn nhẹ nhàng hôn cô một cái.
Y Cát khẽ mỉm cười tạm biệt anh. Ngay khi anh vừa đi, chân cô ngã khuỵa xuống. Sao cô phải luôn giả vờ mạnh mẽ để bên anh... sao ngay cả việc cười với anh mỗi ngày cô cũng phải gắng gượng... trái tim cô quặn đau đớn. Cho dù anh có đối tốt với cô thì anh cũng không yêu cô đâu... sao phải gượng mình đến như vậy... tại sao cô lại phải biến mình thành kẻ giả dối chứ...
Từ ngày ở cùng anh, mọi biểu cảm cảm xúc cô đều có thể kiểm soát. Khi anh mệt, cô ngoan ngoãn nghe theo anh. Khi anh giận, cô cũng không dám nói lời nào. Đôi khi chính cô còn bị bất ngờ bởi nụ cười gượng gạo mà cô đã bày ra... lừa dối anh như vậy thì thật tệ...nhưng đó mới là điều tốt nhất với cô ngay bây giờ. Vì cô biết nếu làm trái ý anh...mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn rất nhiều.
Điện thoại cô khẽ rung lên. Y Cát hơi liếc mắt một cái, dù gì cũng phải đợi một chút để xem Anh Duệ có cúp máy không. Một lúc sau, Y Cát không thấy động tĩnh thì cô mới yên tâm bắt máy. Hoá ra là tiểu Nguyệt.
“Tiểu Nguyệt à, có chuyện gì đó?”
“Tiểu Cát này, hôm nay tớ có gặp học trương Chánh. Cậu sẽ không phiền nếu cuối tuần này tớ và anh ấy ghé quán của dì Mai cùng cậu chứ?”
“...”
Y Cát trầm mặc một lúc lâu. Đi về nhà sao?...
Cô rất nhớ mẹ. Từ khi bị Anh Duệ ép tới đây, cô đã luôn phải nói dối là ở trường bận nhiều việc nên ở lại KTX. Cô nhớ món ăn của mẹ...nhớ cả Minh Nguyệt nữa... nhưng giờ nếu cô muốn ra ngoài thì phải xin phép Anh Duệ trước. Mỗi lần xin đều rất khó. Nếu không phải cô ngoan ngoãn hầu hạ anh thì có lẽ cô đã bị giam giữ ở đây rồi...
“Y Cát? Cậu còn ở đó không vậy.”
“À đước chứ. Tớ có việc rồi, hẹn các cậu vào cuối tuần này nhé. Tạm biệt.”
Y Cát cúp máy, ánh mắt thoáng buồn da diết. Cô phải làm sao đây...Mỗi lần đối mặt với anh cô đều phải vắt óc suy nghĩ. Hơn hết, cô thật sự không đủ can đảm để nói chuyện với anh. Anh là kẻ cao cao tại thượng, cô ở bên cạnh chỉ có thể nép mình ngoan ngoãn. Mỗi lần mở lời xin xỏ đều bắt nguồn từ việc ân ái kia...
Càng nghĩ tới, tâm can cô đều tuyệt vọng không lối thoát. Bên cạnh anh, cô chẳng khác gì con chim nhỏ trong l*иg. Vĩnh viễn không thể trốn chạy...