Minh Nguyệt đi được một đoạn, cô tức đến đỏ mặt, lầm bầm mắng.
“Quỷ tha ma bắt cứ phải gặp trúng hai người này! Nhan gia các người nhớ nhung tôi hay sao mà cứ đến làm phiền thế này?!”
Anh từ phía xa đã nhìn thấy bóng dáng xinh xắn quen thuộc. Chạy xe tới bên đường.
“Minh Nguyệt, tôi tới đón em.”
Minh Nguyệt mở cửa xe rồi yên vị tại ghế phụ. Khuôn mặt nhỏ nhắn kia giận dữ cau mày lại.
“Ai bắt nạt em sao?” Vương Hàn thấy cô không vui, tâm trạng anh cũng xuống theo.
“Này anh không biết đâu. Hôm nay là một ngày tồi tệ. Tôi rốt cuộc đã đặc tội gì với Nhan gia mà ngày nào tôi cũng gặp họ vậy? Bỏ rơi tôi đã đành rồi giờ còn bị làm phiền! Cái gì mà em gái? Cái gì mẹ nuôi? Thật nực cười mà? Toàn những con người giả tạo!...” Minh Nguyệt ôm cục tức kia ném lên người Vương Hàn.
Anh thấy cô như vậy cũng không nói gì. Chỉ lặng lẽ lắng nghe cô mắng mình...
“Vương Hàn, cuối tuần này tôi tới nhà bạn tôi chơi nhé?”
“Trai hay gái?”
“Là gái. Cô ấy là bạn thân tôi Mặc Y Cát. Mẹ cô ấy có dạy tôi nấu ăn, cuối tuần tôi tới thăm dì ấy.”
“Tôi sẽ dặn tiểu Trương đưa em đi. Nhớ về sớm.”
Chẳng mấy chốc anh đưa cô về tới nhà. Vừa về tới nhà, Minh Nguyệt đã lăn vào bếp đeo chiếc tạp dề màu hồng, búi tóc thật cao, sắn tay áo nấu nướng. Cô quay đầu lại nói với anh.
“Vương Hàn, anh lên tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm nhé.”
Nghe thấy vậy anh không khỏi cảm thấy ấm áp. Giá như mọi ngày anh trở về đều có người đợi anh, chăm sóc cho anh như người đó từng làm... Anh đứng lại nhìn cô đang bận rộn với mớ đồ ăn trên bàn rồi mím môi bước lên lầu.
Hôm nay cô vừa mới học thêm được một món mới liền muốn làm thử. Mọi thứ đều có đủ. Cô bắt tay vào nấu nướng. Chốc sau mùi đồ ăn đã tràn ngập căn phòng. Cô đã làm món tôm rim chua ngọt, canh gà hầm cùng với tổ yến chưng.
Cô vừa bày biện xong thì thấy anh bước xuống.
“Vương Hàn. Anh cứ ăn đi nhé, tôi đã dọn ra hết rồi. Tôi mượn thư phòng của anh một chút, ngày mai tôi phải thuyết trình bài tập trên trường, còn phải làm luận án tốt nghiệp nữa. Đừng làm phiền tôi nhé.”
Cô nhanh chóng tháo tạp dề rồi chạy lên trên phòng để Vương Hàn đứng một mình trong căn bếp. Khuôn mặt điển trai của anh nổi gân xanh, tay nắm thành quyền. Anh cố giữ bình tĩnh bước vào bàn ăn ngồi. Nhìn những dĩa đồ ăn đầy hấp dẫn trên bàn nhưng anh lại không có chút hứng thú! Lúc nãy anh còn tưởng tượng cảnh anh và Minh Nguyệt cùng ăn cơm với nhau như một gia đinh Nào ngờ cô lại bỏ anh ở đây!
“Nhan Minh Nguyệt, cô thật giỏi đấy!”
Anh liền chạy lên lầu, mở cửa thư phòng nhưng lại nghe thấy tiếng vọng lại.
“Anh nghĩ tôi không biết anh sẽ lên kiếm tôi ư? Tôi đã khoá cửa vào rồi đồ ngốc !”
Anh bật cười. Anh thật không biết ai mới là đồ ngốc đây. Cả căn biệt thự này đều là của anh, lẽ nào anh không có chìa khoá? Vương Hàn trở về phòng lên thấy đồ đạc của anh đều được đặt trên giường, laptop cùng mấy bộ hồ sơ đều ở đây kèm một tờ giấy.
(Anh không ngờ tới tôi sẽ mang hết tài liệu của anh qua đây đúng không? À còn nữa, chìa khoá của toàn bộ căn nhà này đều đang nằm trong tay tôi rồi. Anh tưởng tôi ngu ngốc vậy à? Tôi tính cả rồi đấy. Đêm này tôi sẽ ở lại thư phòng. Mong Vương tiên sinh sẽ không làm phiền tới tôi.)
3 chữ Vương tiên sinh kia đập vào mắt anh càng khiến anh nổi giận hơn. Anh xé nát mẩu giấy rồi tiến tới thư phòng.
“Nhan Minh Nguyệt!”
“Anh có gào lên thì tôi cũng sẽ không ra. Tôi bận rồi!”
“Cô dám từ chối tôi? Cô hay thật đấy!”
“Cảm ơn anh đã khen. Giờ thì tôi cần tập trung, anh đừng làm phiền.”
Vương Hàn như điên tiết lên đấm một cước vào cửa. Lòng đã lạnh lẽo đi nhiều phần.
“Nhan Minh Nguyệt, đừng có thử thách sức chịu đựng của tôi!”
Nói rồi anh lái xe bỏ đi. Cả một đêm không về. Minh Nguyệt thì không thèm để tâm tới anh. Cô tiếp tục với công việc của mình. Bài thuyết trình cô phải hoàn thành thật tốt. Hơn nữa luận án tốt nghiệp của cô cũng phải được bảo vệ. Minh Nguyệt vùi đầu vào học hành đến nửa đêm mới bắt đầu thϊếp đi.
Tới tận sáng hôm sau, cô vươn mình tỉnh dậy. Cả một đêm mệt nhọc. Cả người cô đều đau nhức. Minh Nguyệt nhanh chóng chuẩn bị đồ tới trường. Khi cô xuống thì đã thấy Vương Hàn ngồi ở phòng khách.
Vương Hàn vừa nhìn thấy bóng dáng cô anh lại nghĩ tới chuyện tối qua. Cứ ngỡ nếu anh không về anh cô sẽ lo lắng hốt hoảng mà gọi điện cho anh. Ấy vậy mà tối qua anh không nhận được bất kì cuộc gọi nào. Anh thì đợi cô gọi suốt một đêm trong khi cô lại yên giấc ngon lành ?? Nghĩ tới đây Vương Hàn càng cảm thấy bức bối.
“Nhan Minh Nguyệt, cô tới đây.”
Minh Nguyệt mơ hồ chưa rõ chuyện gì, cô tiến tới gần anh thì liền bị anh kéo xuống nằm trọn trong lòng anh.
“Vương Hàn anh làm gì vậy?!”
Cô dùng sức cố đẩy anh ra nhưng lại bị anh lật người đặt cô dưới thân anh. Mùi rượu vẫn còn vương lại trên người anh, khiến cô cảm thấy khó chịu. Anh siết chặt cổ tay cô hung bạo mυ'ŧ bờ môi đỏ mọng của cô. Minh Nguyệt bất ngờ bị anh hôn liền cất tiếng run.
“Ưʍ..a.. anh không được..đừng..”
Cô càng nói anh tiếp tục hôn cô mạnh hơn. Vương Hàn cậy miệng, dùng đầu lưỡi tiến sâu vào, hút hết mật ngọt bên trong cô. Ánh mắt của anh tràn ngập du͙© vọиɠ. Tay còn lại của anh khẽ luồn vào áo cô. Kéo chiếc áσ ɭóŧ bên trong rồi lấy sức xoa nắn bầu ngực trắng hồng đẫy đà kia. Bờ môi anh di chuyển dần xuống.
“Ưʍ...ân...Vương Hàn..”
Giọng nói của cô tràn vào tai anh như một khúc nhạc quyến rũ, mềm mại. Anh tiếp tục đưa tay xuống phía dưới, chậm rãi giày vò cơ thể cô. Đi tới giữa chân cô, anh liền mân mê nơi thánh địa kia cách một lớp quần mỏng. Minh Nguyệt bị anh chơi đùa đến run cả người, cơ thể cô vô lực bám víu vào anh khẽ nâng mông lên. Anh đưa tay lách qua lớp quần kia, tiến sau vào bên trong cô, anh vân vê hai cánh hoa nhỏ nhắn kia.
“Ân...Dừng lại...Không phải chỗ đó...”
Cô tiếp tục vặn mình tránh né anh. Anh liền đưa hai ngón tay vào thăm dò bên trong cô, liên tục đùa nghịch bên dưới. Dòng nhiệt nhỏ chảy xuống thấm đẫm ngón tay anh.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ thẫm như nhỏ máu, những giọt lệ rơi xuống, giọng cô lạc hẳn đi vì tiếng nấc.
“Vương Hàn... xin anh...đừng...”
Vương Hàn nghe thấy tiếng nấc kia choàng tỉnh. Anh dừng động tác kia lại, nhìn thấy người con gái dưới thân anh đang khóc nức nở thì anh mới nhận thức được việc anh vừa làm. Anh thả cô ra, cô liền chạy ra ngoài.
Anh thật sự điên mất thôi! Anh vừa làm gì thế này? Phá hoại mối quan hệ đang tốt đẹp giữa họ? Anh tựa người vào ghế hối hận vì những gì anh vừa làm...
Cô đứng trước cửa nhà ngồi thụp xuống mà khóc. Cô đã tin tưởng anh, về một mối quan hệ đẹp. Nhưng mọi thứ đều biến mất rồi...
Tiểu Trương tới đưa cô đi, Minh Nguyệt đứng dậy chỉnh trang lại y phục, gạt nước mắt còn đọng lại trên bầu má đỏ. Trông cô thật tệ hại. Ngồi trên xe cô trầm ngâm nhìn mọi thứ xung quanh. Ánh mắt cô vô hồn đến đáng sợ...Tất cả sẽ còn tiếp diễn như thế nào nếu cô gặp lại anh đây? Cô thật sự không còn can đảm để gặp anh nữa...