Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Chương 80

Chương 80

Editor: Hardys

Hơn nửa đầu tháng Giêng, trên dưới phủ Trấn Quốc Công đều đang giả vờ thành thật mà an phận thủ thường.

Tất cả đều không ra cửa, A Ngư có nhiều thời gian rảnh hơn Từ Tiềm, nàng có thể đến đánh bài, nói chuyện cùng Lão thái quân, đôi khi ở bên cạnh Lão thái quân nghe Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Tứ phu nhân tám chuyện nhà, có khi lại được nhóm chất tức phụ tuổi tác xấp xỉ nàng mời đi uống trà ngắm hoa.

Bớt đi một Dung Hoa trưởng công chúa, thái độ của các nữ quyến ở phủ Trấn Quốc Công đối với A Ngư cũng tốt hơn nhiều, ngay cả Nhị phu nhân cũng thường tươi cười với nàng.

Nơi duy nhất A Ngư không muốn đi đó chính là chính viện của Từ Diễn.

May mà chính viện vừa xảy ra chuyện, Thế tử phu nhân Triệu Thị vội vàng tiếp nhận quyền quản gia, không có thời gian rảnh rỗi, lòng dạ thảnh thơi mà mời A Ngư đến làm khách.

Còn Từ Tiềm thì ít thú vị hơn A Ngư rất nhiều.

Hắn có ba người ca ca, nhưng tuổi tác lại kém nhau tới 20 tuổi, Từ Tiềm không có hứng thú đi tìm các huynh trưởng mà bàn luận viển vông, còn về sáu đứa chất tử, lại càng không xứng làm bạn với Từ Tiềm.

Không có chỗ có thể đến chơi, Từ Tiềm chỉ có thể buồn bực ở tại Xuân Hoa Đường.

Theo lý thuyết, hắn vốn nên có thói quen với loại ngày tháng thanh tĩnh này, nhưng mỗi khi Từ Tiềm chuẩn bị đọc sách, lại nghĩ đến tiểu thê tử mới rước về vốn nên ngồi cùng một chỗ với hắn, thế mà tiểu thê tử lại đến ăn điểm tâm với mẫu thân, nhóm tẩu tử, thậm chí là đi xã giao cùng nhóm chất tức phụ, không hiểu sao Từ Tiềm lại cảm thấy buồn phiền.

Phiền chán kìm nén ban ngày trở thành lửa nóng, chờ đến buổi tối, Từ Tiềm dùng ngọn lửa nóng hừng hực để đốt trên người A Ngư.

Hôm đó là mùng chín, lúc A Ngư đang ngồi đánh bài cùng Từ lão thái quân, nàng nhịn không được mà ngáp vài lần.

Nhị phu nhân thấy vậy, theo bản năng mà muốn trêu đùa A Ngư, nhưng trước lúc bà mở miệng chợt thấy bà bà liếc mắt nhìn nàng.

Nhị phu nhân lập tức ngậm miệng lại.

Thời gian không giống nhau, nhưng năm trước Dung Hoa trưởng công chúa là vì chuyện phòng the nên mới hành hung người, nếu như nàng dùng chuyện phòng the để trêu chọc A Ngư, lỡ xảy ra biến cố gì đó, sợ là bà bà sẽ gϊếŧ bà nhỉ?

Nhị phu nhân lựa chọn tập trung đánh bài.

Từ lão thái quân thấy nhi tức phụ thành thật ngáp muốn rách miệng, lại nhìn một vòng sau đó bà mới vỗ vỗ vai nàng, cười khổ nói: "Không đánh nữa, không đánh nữa, tuổi tác càng lớn thì càng không tốt, chỉ là bắt bài xào bài mà thôi, lại mệt đến mức mỏi cả hai bả vai, nhớ lúc ta còn trẻ, cưỡi ngựa dạo chơi cả một ngày mà vẫn không mệt."

Nhị phu nhân cố tình hừ một cái rồi nói: "Mẫu thân không già đâu, con thấy là do bài của người không tốt, nên không muốn hao tốn nha, hôm kia bài người may mắn như vậy sao không thấy người bảo bả vai người bị mỏi vậy?"

Nhóm người A Ngư cười cười.

Từ lão thái quân trừng mắt nhìn Nhị phu nhân một cái, cũng cười, sau đó nói với A Ngư: "A Ngư đi theo ta, con rảnh rỗi nhất, giúp ta bóp vai một chút."

A Ngư lên tiếng "Dạ" một câu, ngoan ngoãn mà theo sát Lão thái quân vào phòng trong.

Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Tứ phu nhân cáo lui rồi rời khỏi.

Trong phòng, Từ lão thái quân mới ngồi lên ghế dựa, A Ngư lập tức đứng bên cạnh chuẩn bị hầu hạ bà bà.

Từ lão thái quân cầm chặt tay tiểu nhi tức rồi cười nói: "Thôi đi, dựa vào một chút sức lực này của con, dáng vẻ lại không giống như người hầu nữa."

A Ngư kinh ngạc mà nhìn mặt Lão thái quân.

Từ lão thái quân cẩn thận đánh giá A Ngư một phen, thấy trong mắt của nàng có chút tơ máu, dáng vẻ giống như là ngủ không ngon, trong lòng lập tức đoán được bảy tám phần.

"Mấy đêm nay đều ngủ không ngon sao?" Từ lão thái quân cố gắng khéo léo đặt câu hỏi.

A Ngư: ...

Quả thật nàng ngủ không ngon, tinh lực Từ Tiềm vô cùng dồi dào, mà còn không phân biệt ngày đêm nữa, hai ba ngày thì không sao, làm suốt một thời gian dài, A Ngư gần như không chống đỡ được rồi.

Nàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng.

Từ lão thái quân vỗ vỗ tay của nàng, trìu mến hỏi: "Quay về bổ sung giấc ngủ đi, thuận tiện kêu Lão Ngũ đến đây."

A Ngư gật đầu, cảm thấy tò mò nên hỏi: "Người kêu Ngũ gia đến có chuyện gì ạ?"

Từ lão thái quân thở dài: "Những năm trước khi tổ chức tiệc mừng năm mới chúng ta đều mời một vài lão binh lính đến phủ ăn tiệc, nhưng năm nay tình hình đặc biệt, không thể khiến lòng những lão binh lính buồn rầu, ta gọi Lão Ngũ mang một ít lễ vật đến thăm viếng bọn họ."

Đây là việc nghiêm túc, A Ngư nhanh chóng đi truyền lời.

Từ Tiềm nghe tiểu thê tử nói xong, vẻ mặt không thay đổi, nhưng trong lòng cảm thấy khó hiểu.

Ngày mùng ba mẫu thân đã kêu Tiểu Ngũ, Tiểu Lục đi thăm viếng những lão binh lính, rốt cuộc hôm nay tìm hắn có việc gì?

Từ Tiềm mang theo nghi ngờ đến Tùng Hạc Đường.

Từ Thái Quân gặp riêng hắn, thấy nhi tử ngồi xuống, Từ lão thái quân tức giận hỏi: "Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi hả?"

Từ Tiềm: ....

Hắn 24, nhưng sao mẫu thân lại không biết vậy?

Từ lão thái quân biết, không cần nhi tử trả lời, nàng lại tiếp tục hỏi: "Con 24, còn A Ngư thì sao?"

Từ Tiềm nhíu mày, sao chuyện này lại liên quan đến A Ngư vậy?

"Mẫu thân đừng ngại, cứ nói thẳng." Vẻ mặt Từ Tiềm nghiêm túc hỏi.

Từ lão thái quân trừng mắt nhìn hắn: "Hôm nay A Ngư đánh bài cùng chúng ta, chưa đánh xong một ván mà nàng đã ngáp ba lần, có thể thấy tối hôm qua nàng ngủ không ngon giấc cỡ nào."

Từ Tiềm nghe được một nửa thì rũ mắt xuống.

Nàng mệt mỏi như vậy sao?

Hắn nhớ hồi ức hôm qua, Từ lão thái quân tiếp tục quở trách nhi tử: "Bình thường thấy con làm việc cũng điềm tĩnh, không nghĩ tới con là người không biết săn sóc người khác, A Ngư mới bao nhiêu tuổi, mà thân hình của con lại như vầy, nàng là tiểu thê tử da mặt rất mỏng, ngại làm trái ý của con, nhưng con lại không biết thương tiếc nàng, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình."

Từ Tiềm giật giật ngón tay.

Lời này Tào Đình An cũng từng dặn dò hắn, Từ Tiềm không để trong lòng, bây giờ bị mẫu thân giáo huấn, rốt cuộc Từ Tiềm cũng ý thức được bản thân mình phạm lỗi.

"Mẫu thân yên tâm, nhi tử đã hiểu." Từ Tiềm rũ mắt xuống nói.

Từ lão thái quân hừ hừ, đọc tên vài loại canh bổ cho nhi tử: "Những loại này đều là canh bổ, con kêu phòng bếp lấy thêm để ninh hầm cho A Ngư uống."

Từ Tiềm ghi nhớ toàn bộ.

---

Xuân Hoa Đường, A Ngư đoán Từ Tiềm sẽ ra ngoài để thăm viếng những lão binh lính, trong thời gian ngắn sẽ không trở về nên nằm trên giường ngủ một chút.

Nàng thật sự vô cùng mệt mỏi.

Lần này Từ Tiềm đi một lát, nhưng chỉ là hai khắc chung, nhưng chỉ một chốc lát như vậy, mà không ngờ tiểu thê tử của hắn đã ngủ say rồi.

Đứng ở cạnh giường, Từ Tiềm yên lặng chăm chú ngắm nhìn A Ngư trên giường.

Nàng ôm chăn ngủ thật sự rất ngon, vẻ mặt thỏa mãn kia giống như có thể được ngủ thoải mái chính là chuyện hưởng thụ nhất trên đời này rồi.

Hạ màn lụa xuống, Từ Tiềm đi tới Tiền viện, trước khi đi đã dặn dò Bảo Thiền và nha hoàn không được đánh thức A Ngư.

Nhưng giấc ngủ của A Ngư cũng không dài lắm, chỉ trách lúc ở Tùng Hạc Đường đã uống quá nhiều trà, ngủ một lát đã "không nhịn được" mà tỉnh dậy.

Giải quyết nhu cầu cá nhân xong, dường như A Ngư cũng không còn quá mệt, gọi nhóm nha hoàn đi vào hầu hạ.

"Sao phu nhân không ngủ tiếp vậy?" Bảo Thiền cười hỏi, "Ngũ gia dặn chúng ta không nên đánh thức người."

A Ngư ngạc nhiên nói: "Ngũ gia về rồi à?"

Bảo Thiền vưa giúp nàng lau tay vừa nói: "Đúng ạ, người ngủ không lâu thì Ngũ gia đã trở lại rồi."

A Ngư càng khó hiểu: "Vậy bây giờ chàng ấy đang ở đâu?"

Bảo Thiền suy đoán: "Không nghe Ngũ gia nói, chắc là đang ở tiền viện nhỉ?"

A Ngư kêu nàng đi hỏi thăm tình hình.

Bảo Thiền đi rồi về ngay, Ngũ gia quả thật vẫn chưa xuất môn.

A Ngư cảm thấy không bình thường nên đến Tiền viện tìm Từ Tiềm.

Từ Tiềm đang ở tại thư phòng, đang luyện chữ, nghe nói tiểu thê tử đến, Từ Tiềm vẫn không ngừng tay, bảo Ngô Tùy mời nàng tiến vào.

A Ngư vén rèm đi vào, quả nhiên thấy hắn đang mặc áo khoác ở nhà, không nhịn được mà hỏi: "Không phải mẫu thân bảo chàng ra ngoài thăm lão binh lính sao?"

Từ Tiềm nhìn nàng một cái, thuận miệng giải thích: "Hôm nay mới đặt mua quà, ngày mai mới đi."

Thì ra là vậy.

Khi nói chuyện, A Ngư chạy tới bàn đọc sách của Từ Tiềm, cúi đầu nhìn chữ của hắn.

Từ Tiềm bỗng nhiên dừng bút, nhìn vẻ mặt nàng rồi hỏi: "Sao không ngủ nhiều hơn một chút?"

A Ngư hơi xấu hổ, khẽ nói: "Thϊếp cho rằng chàng đã ra ngoài nên mới ngủ."

Từ Tiềm nhìn chằm chằm gương mặt đỏ ửng của nàng, giọng nói nghiêm túc: "Nếu thấy buồn ngủ thì cứ ngủ, ta có ở đây hay không cũng đâu liên quan? Ta có việc phải làm, không cần nàng ở cùng."

Đều là phu thê, nàng cần gì phải khách sáo với hắn chứ? Hắn cũng không yêu cầu nàng phải tiếp đã khách đến.

Từ Tiềm rất không đồng ý thái độ của tiểu thê tử đối với hắn.

A Ngư bị lời nói trách cứ của nam nhân làm cho mơ hồ, sao đột nhiên hắn lại tức giận vậy?

Nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu.

Từ Tiềm liếc thấy tơ máu trong mắt nàng.

Bàn tay siết chặt cây bút, Từ Tiềm tiếp tục viết chữ, thản nhiên nói: "Ta muốn luyện chữ, nàng đi nghỉ ngơi đi."

Đối mặt với lệnh đuổi khách lạnh như băng, dù cho A Ngư có ngàn vạn lời nói cũng không nói ra được, uất ức mà rời khỏi.

Lúc cơm trưa, Từ Tiềm sai người mời nàng đến tiền viện ăn.

Bảo Thiền đưa chủ tử đến trước cửa phòng tiền viện thì biết điều mà đứng chờ ở bên ngoài, phu nhân mới gả qua đây được ba tháng, các nàng cũng đã tìm hiểu thói quen của Ngũ gia, Ngũ gia thích ở cùng một chỗ với phu nhân, không thích bọn nha hoàn đứng ở bên cạnh.

A Ngư bước vào phòng một mình, thấy vẻ mặt Từ Tiềm nghiêm túc như lúc trong thư phòng, trong lòng A Ngư lập tức căng thẳng.

Nàng chẳng dám thở mạnh mà ngồi xuống bên cạnh Từ Tiềm.

Mắt thấy Từ Tiềm đã cầm đũa, lúc này A Ngư mới cầm đũa của mình lên, ánh mắt chỉ đặt trên bàn ăn.

Ở phía dưới đều là món ăn mà nàng thích, chỉ có thêm một tô canh gà nấu với cẩu kỷ và táo đỏ.

A Ngư ngẩn người.

Nước canh này là dưỡng sức và bổ máu.

Từ Tiềm thấy nàng sững sờ nhìn tô canh mới giải thích: "Thân thể nàng hư nhược, nước canh này đặc biệt ninh hầm riêng cho nàng, uống nhiều chút."

Giọng nói nam nhân không hề dịu dàng, nhưng trong lời nói ngập tràn sự quan tâm đối với nàng.

Hốc mắt A Ngư lập tức ẩm ướt.

Nếu hắn luôn lạnh lùng hoặc hắn luôn dịu dàng thì có lẽ sẽ không sao, sau khi lạnh lùng lại bất thình lình trở nên dịu dàng khiến người ta thở phào nhưng lại cảm thấy vô cùng uất ức.

A Ngư nghiêng đầu giấu nước mắt.

Nhưng Từ Tiềm đã thấy, hắn hoảng sợ nói: "Sao lại khóc?"

A Ngư ăn không nổi nữa, buông đũa xuống, lấy khăn lau khóe mắt, muốn nói gì thì lau khô rồi nói tiếp.

Từ Tiềm chờ không nổi, đi tới rồi hạ một gối xuống bên cạnh nàng, nhìn chằm chằm đôi mắt ửng đỏ của nàng: "Có phải rất không thoải mái không?"

A Ngư liếc hắn một cái, nhăn mày hỏi: "Cái gì rất không thoải mái?"

Từ Tiềm dời tầm mắt nhìn xuống dưới cái bàn.

A Ngư: ...

Kêu nàng uống canh gà bổ máu, lại nhìn chỗ đó, ám chỉ này cũng rõ ràng quá rồi.

Trên mặt nàng đỏ ửng, nghiêng người đưa lưng về phía hắn, thẹn quá hóa giận mà nói: "Ban ngày ban mặt, chàng nói bậy bạ gì đó?"

Từ Tiềm nhìn ra, tiểu thê tử không có bị khó chịu.

"Vậy tại sao nàng khóc?" Từ Tiềm ngồi lên ghế dựa một lần nữa, khó hiểu mà nhìn nàng.

A Ngư quay đầu, uất ức nói: "Buổi sáng thái độ chàng lạnh như băng bắt thϊếp rời khỏi, bây giờ làm bộ làm tịch quan tâm thϊếp làm gì chứ?"

Một lúc lại nóng, chốc lát lại lạnh, ai mà chịu nổi chứ?

Từ Tiềm kinh ngạc mà nhìn tiểu thê tử bên cạnh, hắn đuổi nàng lúc nào, mà còn dùng thái độ lạnh như băng đuổi nàng?

Cẩn thận nhớ lại toàn bộ sự việc buổi sáng, rốt cuộc Từ Tiềm cũng hiểu rõ ngọn nguồn.

Hắn bất đắc dĩ nói: "Ta không có đuổi nàng, ta khuyên nàng về phòng nghỉ ngơi, trong mắt nàng đã có tơ máu rồi."

Ánh mắt A Ngư chớp chớp, ngẫm lại liền hiểu ra, quả thật cũng có thể lý giải lời nói và hành động của hắn lúc đó như vậy.

Nhưng....

A Ngư vẫn còn oán giận: "Vậy chàng nói chuyện đàng hoàng một chút không được sao. Sắc mặt chàng lúc đó, đổi lại là người khác cũng nghĩ rằng chàng đang giáo huấn người ta."

Từ Tiềm còn đang muốn giải thích, tiểu thê tử đột nhiên uất ức mà trừng mắt nhìn hắn.

Đôi mắt hạnh ướt sủng, trừng tới nỗi lòng hắn cũng muốn ướt theo nàng rồi.

"Được, là do giọng điệu của ta không tốt, hại nàng hiểu lầm." Nuốt xuống lời tranh cãi không cần thiết, Từ Tiềm nhanh chóng quyết định chịu tội.

A Ngư hơi thỏa mãn rồi.

Từ Tiềm đứng dậy múc canh cho nàng.

Nghĩ đến mục đích và lý do dùng nước canh, mặt A Ngư lại đỏ, mở to mắt, nhỏ giọng "đâm" hắn: "Nếu chàng thật sự quan tâm thϊếp, đêm qua không nên... Chàng nên để thϊếp ngủ ngon, còn có lợi hơn là uống thuốc bổ."

Tay Từ Tiềm run lên, nước canh trong thìa thiếu chút nữa đã vẩy ra ngoài.

"Đêm nay, đêm nay ta ngủ ở tiền viện." Múc nước canh xong, Từ Tiềm cố gắng lấy công chuộc tội.

Chân mày A Ngư giật giật, không nói gì cả.

Đến buổi chiều, Từ Tiềm vẫn đợi ở tiền viện, lúc ăn cơm mới xuất hiện, khiến cho A Ngư dở khóc dở cười là hắn lại chuẩn bị cho nàng thêm một phần nước canh bổ.

"Uống nhiều chút." Cơm nước xong rồi, Từ Tiềm lại múc cho A Ngư một muỗng canh.

A Ngư ăn no, tay nhỏ che miệng bát lại: "Uống không nổi, chàng tự uống đi.”

Mới nói xong, bỗng nhiên A Ngư ý thức được không ổn, xấu hổ mà nhìn về phía Từ Tiềm.

Từ Tiềm nhìn chăm chú vào nàng thật sâu.

Đây là canh bổ, tiểu thê tử kêu hắn uống là có ý gì?

A Ngư bị ánh mắt của hắn dọa, vội vàng bỏ tay ra, đỏ mặt nói: "Thôi, thϊếp uống một chén là được."

Lúc này Từ Tiềm mới áp chế suy đoán vừa xuất hiện.

Sau khi ăn xong, chân A Ngư như được bôi dầu, chạy một mạch về hậu viện.

Từ Tiềm rất muốn đuổi theo, nhưng đã nói sẽ tha nàng, đêm nay hắn chỉ có thể ngồi một mình mà thôi.