Diệu Thủ Đan Tâm

Chương 78: Chương 78

Edit + Beta: Vịt

Từ trong thư phòng đi ra, Trịnh Chí Kiệt nhìn thấy Mạc Nhất Phàm đang ở trên hành lang tầng 2 thưởng thức tranh sơn dầu trang trí《Tam đồ • Hoa bỉ ngạn》mà mình đích thân vẽ cho Hòa Vũ, bèn ra hiệu Daniel đi xuống trước.

Daniel lướt qua bên vai Mạc Nhất Phàm, tỉnh bơ gật đầu chào hỏi đối phương.

Lúc nãy ở trong thư phòng Trịnh Chí Kiệt đã dặn dò hắn — Nghiền nát chuyện này trong bụng, với bất kỳ ai, thậm chí Hòa Vũ Tịch cũng không được nói.

Đứng bên cạnh Mạc Nhất Phàm, ngữ điệu Trịnh Chí Kiệt thoải mái nói: "Ông là nhân sĩ chuyên nghiệp, cho chút ý kiến về tác phẩm kém cỏi của tôi?"

Mạc Nhất Phàm cười khẽ: "Bao nhiêu năm không động vào bút rồi, không nói chuyên nghiệp được......!Bức tranh này kết cấu và dùng màu đều rất khéo léo, trong mắt tôi, đủ sánh ngang trình độ với đại sư."

"Ông Mạc nói đùa, tôi học quảng cáo, vẽ tranh sơn dầu cùng lắm là trình độ sơ đẳng." Trịnh Chí Kiệt dùng dư quang đánh giá vẻ mặt đối phương.

Mạc Nhất Phàm khẽ nghiêng đầu, mặt mày mỉm cười nhìn Trịnh Chí Kiệt, thần thái kia khiến cho dung nhan mặc dù đã tuổi tác già đi nhưng có phong tình riêng biệt: "Trình độ vẽ, không thể chỉ dùng kỹ xảo đánh giá, để người xem có thể cảm nhận được tâm tư mà người sáng tác dung nhập vào trong đó mới là trọng điểm......!Mặc dù là bức tranh phong cảnh, nhưng tôi đoán......!đây là ông vẽ cho người yêu thương."

Chân mày Trịnh Chí Kiệt hơi động.

Hồi hắn còn trẻ phong lưu phóng khoáng, xã giao lại nhiều, không ít lăn lộn ở nơi trăng gió.

Trai gái trong đó đều được huấn luyện chuyên nghiệp, hiểu rõ làm thế nào dùng một ánh mắt hoặc một câu nói đả động trái tim khách hàng.

Nhưng cho dù đi ngang qua bụi hoa nhiều năm, hắn cũng chưa từng gặp được người như Mạc Nhất Phàm, một cách tự nhiên chạm vào phần mềm mại nhất trong lòng mình.

Thảo nào có thể lừa nhiều người như vậy, hắn nghĩ, EQ người này quả thực cao đến đáng sợ.

Thấy Trịnh Chí Kiệt không nói chuyện, Mạc Nhất Phàm chớp mắt, hỏi: "Tôi đoán sai rồi sao?"

"Không, đây đúng là vẽ vì Hòa Vũ." Trịnh Chí Kiệt dời ánh mắt, trạng thái đối mặt khiến hắn cảm giác mình sắp bị đối phương nhìn thấu.

"Thật là người may mắn." Mạc Nhất Phàm cười khen ngợi, "Dù là yêu hay được yêu, đều là chuyện may mắn hiếm có."

Mặc dù Trịnh Chí Kiệt từ đáy lòng đồng ý lời đối phương, nhưng đồng thời cũng ý thức được mạch suy nghĩ không thể bị đối phương nắm trong tay, bèn chuyển đề tài, hỏi: "Sao không ăn tiếp? Thức ăn không hợp khẩu vị?"

"Lớn tuổi rồi, không ăn được mấy miếng." Mạc Nhất Phàm cười cười, "Nghe Hòa Vũ nói ông mời đầu bếp chính từ khách sạn 5 sao đến nấu bữa cơm tất niên này, thật sự quá thịnh soạn, rất cảm tạ chiêu đãi của ông."

"Ài, chuyện thường thôi mà, không nói đến thịnh soạn." Trịnh Chí Kiệt giảm âm thanh, "Nhưng nhất định không ngon hơn cơm trong nhà tù Boyard."

Nụ cười Mạc Nhất Phàm nhất thời cứng lại trê mặt, lùi về sau một bước lại không có đường rút lui, nửa người chống trên rào chắn.

Trịnh Chí Kiệt nhìn xuống dưới tầng, người cả gia đình vây quanh bàn cơm, cười nói vui vẻ, không ai chú ý bọn họ.

"Ông thật có bản lĩnh, điều tra tôi rõ ràng như thế." Giọng Mạc Nhất Phàm dưới làm nền của tiếng cười tầng 1 lộ vẻ lạnh buốt, so với thái độ ôn hòa khách khí lúc trước của ông giống như 2 người.

"Không phải tôi có bản lĩnh, là tôi có con rể tốt." Trong ngữ điệu Trịnh Chí Kiệt không khỏi kiêu ngạo, "Tên đầy đủ của nó là Daniel Demville, thế nào, quen không?"

Mạc Nhất Phàm nhìn xuống dưới, nhìn Daniel đang vừa nói vừa cười với Hòa Vũ Tịch, khóe miệng bên phải chất lên nếp nhăn mờ: "Con trai của cảnh sát Demville? Wow, tôi chỉ có thể nói, thế giới thật nhỏ."

Trịnh Chí Kiệt khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: "Ông Mạc, lấy quan điểm cá nhân của tôi, tôi rất bội phục chiến công ông tạo ra......!Nghe Daniel nói, người bại trong tay ông đều là nhân sĩ thâm niên trong giới, không có ai là kẻ ngốc......"

Hắn ngừng nói, tỉ mỉ quan sát phản ứng của Mạc Nhất Phàm.

"Cám ơn."

Mạc Nhất Phàm cười nhạt, trong mắt lại có chút khinh thường.

Dễ nghe đã nói trước, còn lại chỉ là lời khó nghe.

Quả nhiên, thái độ Trịnh Chí Kiệt cứng rắn lên: "Nhưng mà......!xấu hổ quá, ông Mạc, Trịnh gia chúng tôi đều là người quy củ, e là không với nổi thông gia xuất sắc như ông."

Mạc Nhất Phàm cũng dùng thái độ giống vậy đáp lại: "A Tấn không liên quan đến chuyện của tôi, ông Trịnh, ông chẳng lẽ chưa từng nghe đến Thà phá hủy mười ngôi miếu, chứ đừng làm hỏng một mối hôn sự?"

"Yên tâm, tôi vẫn chưa già đến mức hồ đồ." Trịnh Chí Kiệt tiến lên dùng hai tay chống lan can, cúi đầu nhìn người một nhà vây quanh bên bàn cơm, "Tiểu Bạch mặc dù là con của em trai tôi, nhưng nó là tôi nhìn từ bé đến lớn, không khác gì sinh ra, làm gia chủ của Trịnh gia tôi có trách nhiệm chăm sóc nuôi dưỡng nó......!Ông Mạc, tôi thành khẩn thỉnh cầu ông, đừng xuất hiện bên cạnh bọn Tiểu Bạch nữa."

Lời này đập trước mắt Mạc Nhất Phàm túa ra đom đóm.

Nhẫn nhịn, ông cắn răng chất vấn: "Ý ông là, tôi ngay cả con ruột của mình cũng không thể gặp?"

"Là đứa con ông đã vứt bỏ!" Trịnh Chí Kiệt nặng nề gằn từng chữ, nghiêng đầu bốn mắt nhìn nhau với ông, ánh mắt và ngữ khí cũng kiên định.

"—"

Thân thể Mạc Nhất Phàm bắt đầu run rẩy, chóp mũi và hốc mắt ửng lên màu đỏ không cam lòng, đôi môi khép mở mấy lần tuy nhiên cũng không thể phát ra chút âm thanh.

Ông nhắm mắt lại, lông mi dày rậm chậm rãi ướŧ áŧ trong nháy mắt.

Nhìn bộ dạng nội tâm khó khăn vùng vẫy kia, Trịnh Chí Kiệt tiếp tục thêm ngữ khí: "Lời người đáng sợ, quá khứ của ông nếu bị người khác phát hiện, bọn nhỏ phải ngẩng đầu làm người thế nào? Ông Mạc, tôi chỉ nói như vậy, chuyện về sau, tự ông quyết định."

Nói xong, Trịnh Chí Kiệt lách qua Mạc Nhất Phàm đi xuống cầu thang, thay khuôn mặt tươi cười quay trở lại gia đình vui vẻ.

Đầu bếp nấu cơm tất niên xong về nhà mình đón năm mới, khâu làm sủi cảo người ta không phụ trách.

Nhưng trong nhà ngoài Hòa Vũ không ai biết làm sủi cảo, năm ngoái ăn tất niên xong toàn là người khác xem ti vi tán dóc cắn hạt dưa chỉ mình y bận rộn.

Năm nay có Lãnh Tấn hỗ trợ, mặc dù sủi cảo nặn ra xẹo xọ, nhưng mà méo mó có hơn không.

Những đứa nhỏ khác đều không muốn học, chỉ có Hà Vũ Bạch đứng bên cạnh Lãnh Tấn, bắt chước cầm vỏ sủi cảo.

Cậu nhìn động tác của Lãnh Tấn, mình cúi đầu bóp một cái, kết quả hơn nửa nhân bị bóp hết ra ngoài.

"Cái này khó quá......" Sau khi thử mấy lần, Hà Vũ Bạch nhíu mày.

Cậu có thể học thuộc sách chuyên ngành nguyên bản tiếng Anh dày 800 tờ, nhưng bại bởi một cái vỏ sủi cảo.

"Em phải để tay như này......" Lãnh Tấn tay bắt tay dạy cậu, nghiêm túc giống như hồi đó ở trong phòng can thiệp, "Đúng, bao lại như vậy......!bóp xuống nữa......!Xem này! Được rồi."

Hà Vũ Bạch dạt dào vui sướиɠ xếp "tác phẩm" của mình vào hộp sủi cảo.

Hòa Vũ lướt qua cái sủi cảo vừa bọc — Nhân dính cả trên vỏ — Bất đắc dĩ câu khóe miệng, nói thầm lát nữa luộc nhất định rách.

Nhưng y cũng không chủ động đả kích Hà Vũ Bạch: "Tiểu Bạch, con đi nói chuyện với bọn Diễn Vũ đi, chú bao với Lãnh Tấn là được rồi."

"Sủi cảo cho nhiều người như vậy, chỉ hai người bao thì đến khi nào." Hà Vũ Bạch lại cầm vỏ sủi cảo lên, nghiêm túc múc thìa nhân lấp vào.

"Ăn no hết rồi, mỗi người cùng lắm ăn 2-3 cái là đủ rồi, không bao bao nhiêu cái......" Hòa Vũ tiếp tục thử khuyên lùi đối phương.

Hà Quyền ghé tới nhìn, tán dương: "Được đấy, đẹp hơn ba bao.

Năm ngoái Hòa Vũ cán vỏ ba bao, nấu ra một nồi canh vỏ."

"Phụt — khụ khụ!"

Lãnh Tấn không nghẹn cười được, vội nghiêng đầu làm bộ ho hai cái.

Hà Vũ Bạch thì mở to mắt — Quả thực không muốn sống nữa, dám ngay mặt cười nhạo mẹ vợ.

"Lãnh Tấn, tôi nhìn thấy được rồi đó." Hà Quyền trơn to mắt, "Có gan cậu cười thêm một cái, tin tôi bắt đầu từ tối hôm nay để Tiểu Bạch về nhà ngủ không?"

"Đừng đừng đừng, thầy Hà, con sai rồi." Lãnh Tấn vội vàng dùng tay dính bột mì ôm vai Hà Vũ Bạch, quấn chặt người yêu vào trong ngực.

(Đứa nào re-up là chó)

Ngồi trong góc phòng khách, từ xa nhìn thấy con trai vẻ mặt hạnh phúc, Mạc Nhất Phàm lặng yên nắm cổ tay.

Vết sẹo năm xưa bị hoa hồng và bụi gai che phủ, lúc này đã trở nên nóng hổi.

Tiếng chuông 12h vang lên, từ cũ nghênh mới, ăn xong sủi cảo bữa cơm tất niên này coi như chính thức kết thúc.

Lúc Trịnh Chí Kiệt và Hòa Vũ đứng ở cửa tiễn người, phát lì xì cho mỗi tiểu bối, duy chỉ không có của Lãnh Tấn.

Đối với cái này, Trịnh Chí Kiệt tự có giải thích: "Chú cảm thấy, tuổi cháu nhận lì xì hơi lớn."

Vẻ mặt Lãnh Tấn trong nháy mắt lúng túng, Hà Vũ Bạch cũng hơi nhíu mày.

Hà Quyền ở bên cạnh nhìn, vuốt mặt, lườm bác cả: "Sao? Kỳ thị à?"

Hòa Vũ vội vàng dùng cùi chỏ đυ.ng Trịnh Chí Kiệt, ra hiệu hắn Tết nhất đừng chọc Hà Quyền.

Trịnh Chí Kiệt chậm rì rì lấy lì xì trong túi ra đưa cho Lãnh Tấn, xoay mặt nói với Hà Quyền: "Đùa tí thôi, cậu làm gì căng?"

"Hứ, lười so đo với anh."

Hà Quyền lườm hắn một cái, giương cằm ra ngoài.

(Đứa nào re-up là chó)

Mạc Nhất Phàm đứng ở cửa, gật đầu với hai chủ nhà cám ơn: "Cảm ơn chiêu đãi nhiệt tình của mọi người, cũng cám ơn mọi người đã chăm sóc A Tấn, có thời gian đến Thụy Điển chơi, tôi tiếp đãi mọi người."

Trịnh Chí Kiệt cười cười: "Ông Mạc, Lãnh Tấn bây giờ coi như là người Trịnh gia chúng tôi, ông yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc nó tốt."

Lời này người khác nghe là lời khách sáo, nhưng trong lòng Mạc Nhất Phàm hiểu, Trịnh Chí Kiệt nghĩa ngoài mặt chữ — Buông tay đi, đối với mọi người đều tốt.

"Vâng, vậy làm phiền mọi người, tạm biệt."

Ông xoay người bước nhanh về phía xe Lãnh Tấn, trước khi ngụy trang của mình triệt để vỡ vụn thoát khỏi tầm mắt đối phương.

Chờ Mạc Nhất Phàm lên xe, Lãnh Tấn quay đầu lại hỏi: "Ba, có muốn đến khách sạn trước lấy hành lý không?"

Khoảng thời gian gần đây Mạc Nhất Phàm vẫn luôn nằm viện, sau khi xuất viện hắn đón người về nhà, nhưng phần lớn hành lý vẫn ở khách sạn.

"Cha tối nay về khách sạn ở, vừa nhận được tin tức của đồng nghiệp, tập luyện có vấn đề, ngày mai phải chạy về."

Mạc Nhất Phàm nói xong cắn chặt môi.

Sai lầm tuổi trẻ phạm phải dù sao cũng phải trả giá lớn, sinh thời có thể nhìn thấy con trai con dâu, cũng nên thỏa mãn.

Hà Vũ Bạch còn giật mình hơn Lãnh Tấn, từ ghế lái phụ quay đầu lại: "Gấp vậy ạ? Không thể ở thêm mấy ngày sao? Con hôm qua còn bàn bạc với chủ nhiệm Lãnh, ngày mai dẫn chú đi thăm quan khắp nơi, ăn món địa phương."

Lãnh Tấn cũng khuyên ông: "Đúng ạ, ba, ba hiếm khi về một chuyến, ở thêm mấy ngày."

Được Lãnh Tấn gọi "Ba" đến hốc mắt nóng hổi, Mạc Nhất Phàm quay đầu đi, mở to mắt cố nén nước mắt, miễn cưỡng nặn ra ý cười: "Bây giờ giao thông thuận lợi như thế, ba qua khoảng thời gian nữa không còn bận thì lại về, hoặc chờ các con nghỉ, qua bên đó gặp ba cũng vậy."

"Bọn con đâu ra ngày nghỉ chứ, từ mồng 3 đã phải trực ban." Lãnh Tấn thở dài lắc lắc đầu, đánh vô lăng nhập xe vào đường chính, "Đúng rồi ba, ba lần sau về cũng mang theo anh em con cùng về đi, dù gì cũng là người một nhà, gặp mặt làm quen."

"......!Được."

Mạc Nhất Phàm đáp, đồng thời ở trong lòng thở dài — Sẽ không có lần sau nữa đâu, A Tấn..