7h20 sáng, An Hưng đang giao nhận với hộ sĩ ca đêm, đột nhiên nghe thấy hướng phòng làm việc truyền đến một tiếng kêu thảm thiết. Hắn lập tức quơ lấy cái kéo dùng để cắt băng vải xông tới — mấy ngày hôm trước trên thời sự mới thông báo, bác sĩ bệnh nhân tranh chấp, bác sĩ bị bệnh nhân đâm chết.
Chạy đến cửa phòng làm việc, An Hưng chợt phanh bước chân. Bên trong chỉ có một mình Hà Vũ Bạch, đang kinh hoàng đầy mặt nhìn chằm chằm màn hình máy tính. Còn đứt quãng phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng không phải truyền đến từ cổ họng cậu.
“Sáng ra làm quái gì vậy? Người sống cũng sắp bị dọa chết.” An Hưng đi tới, nhìn thấy trên màn hình máy tính trên bàn Hà Vũ Bạch, có cái đầu lâu không ngừng phóng đại thu nhỏ, thu nhỏ phóng đại, giống như màn hình bảo vệ, đồng thời kèm theo tiếng kêu thảm thiết.
Hà Vũ Bạch giơ tay lên ấn nút enter, đầu lâu trên màn hình lập tức biến mất, quay về màn hình máy tính bình thường.
“Em vừa mở máy ra, đã như vậy.” Hà Vũ Bạch trở tay che ngực — Vừa nãy thật sự dọa cậu giật mình, nhịp tim ít nhất vọt đến 140.
Để kéo xuống, An Hưng quơ lấy điện thoại để bàn gọi qua cho bộ phận kỹ thuật: “Phái người đến phòng làm việc khu 1, trong máy tính có virus.”
Đến lúc các bác sĩ kiểm tra phòng xong, người của bộ phận kỹ thuật mới tới đây. Tiểu tử tuổi còn trẻ, trời sinh khuôn mặt tươi cười. Cậu ta kiểm tra máy tính Hà Vũ Bạch một lượt, cuối cùng kết luận là, đây không phải virus, chỉ là màn hình bảo vệ.
“Máy tính của cậu bị người động vào rồi, mở máy khởi động, từ đăng ký Windows sửa đổi, người này là cao thủ.” Ngón tay cậu ta gõ trên bàn phím cực nhanh điều chỉnh trình tự, “Ok, đã xóa đi. Bác sĩ Hà, chú ý một chút, lần sau lúc nhập mật khẩu đừng để người khác nhìn thấy. Mặc dù trong máy tính của chúng ta không có bí mật gì, nhưng nếu thật sự nhiễm virus, máy móc cả bệnh viện đều bị tê liệt.”
Đợi người của bộ phận kỹ thuật rời đi, Hà Vũ Bạch quăng ánh mắt về phía trên mặt Trình Nghị ngồi bên cạnh, ôm PAD ngáp.
“Em làm nhỉ?” Cậu bình tĩnh hỏi.
Trình Nghị ngửa mặt lên, nhếch miệng cười với cậu, lộ ra răng nanh một bên xinh đẹp.
Trình Nghị bị Hà Vũ Bạch ném xuống bộ phận kỹ thuật.
Trước khi để lại Trình Nghị cùng với một đống máy chủ cũ đợi sửa ở trong kho hàng, Hà Vũ Bạch nói với nó: “Em đã am hiểu cái này, thì đừng mai một bản thân.”
Mặc dù không thể tận mắt nhìn thấy dáng vẻ Hà Vũ Bạch bị màn hình bảo vệ đầu lâu dọa, nhưng nó có thể tưởng tượng ra được, hơn nữa dựa vào hình ảnh trong đầu mà trải qua một ngày vui vẻ.
Hôm qua trước khi về nhà, Lãnh Tấn ở trong phòng làm việc gọi đủ 30 cuộc điện thoại tìm quan hệ mới xóa được vi phạm luật. Nhân lỗ hổng cha gọi điện thoại, Trình Nghị làm “giải phẫu” nho nhỏ cho trình tự khởi động của chiếc máy tính đang mở của Hà Vũ Bạch.
Cái này đối với nó mà nói không phải việc khó gì, đương nhiên nó cũng không phải hacker chân chính, càng chưa từng làm ra chuyện khác người, hứng thú mà thôi. Nó bình thường thích đi dạo diễn đàn kỹ thuật tìm người cùng sở thích trao đổi, đã làm mấy phần mềm nhỏ, bán lấy chút tiền tiêu vặt.
Nhưng Trình Dục Minh không hề ủng hộ nó làm cái này, mà hi vọng nó học hành cẩn thận, tương lai vào sở nghiên cứu làm công việc nghiên cứu phát triển phương diện y dược. Chính bởi vì không nhận được tán thưởng của Trình Dục Minh, quan hệ của Trình Nghị với hắn cũng không hòa hợp, cũng chưa bao giờ gọi hắn là “Ba”.
Trên thực tế nếu như có lựa chọn, nó hi vọng quyền nuôi dưỡng mình có thể thuộc về Lãnh Tấn.
(Đứa nào re-up là chó)
Nghe nói máy tính Hà Vũ Bạch bị người động vào, Lãnh Tấn nghĩ đến đầu tiên cũng là Trình Nghị. Hắn hôm qua lúc làm xong chuẩn bị về nhà, nhìn thấy oắt con ngồi ở vị trí làm việc của Hà Vũ Bạch dùng máy tính. Lúc ấy hắn không nghĩ nhiều, tưởng con đang tra tài liệu, giờ nghĩ, hóa ra đang động tay động chân vào máy tính của người ta.
Mặc dù không phải là chuyện lớn, nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không thể tỏ vẻ mình quá buông thả con, liền định áp tải Trình Nghị nói xin lỗi Hà Vũ Bạch, nhưng tìm một vòng cũng không thấy nhãi thối nhà mình đâu.
“Tiểu Nghị đâu?” Hắn gõ gõ bàn làm việc của Hà Vũ Bạch.
“Quẳng ở bộ phận kỹ thuật.” Hà Vũ Bạch đang tính toán tỷ lệ dinh dưỡng ngoài đường tiêu hóa của bệnh nhân động mạch gan bị xé, nghe thấy tiếng Lãnh Tấn, không cả ngẩng đầu, “Hôm nay tôi bận, không rảnh trông nó.”
Đây là tức giận. Lãnh Tấn khẽ híp mắt, không cẩn thận kéo đau vết thương, nhẹ nhàng “Sshh” một tiếng. Hà Vũ Bạch nghe thấy sau đó dùng sức thở mạnh một hơi, đặt bút xuống đứng dậy đến khu hộ sĩ cầm túi chườm đá về nhét cho Lãnh Tấn, ngồi xuống tiếp tục làm việc.
“Ờ...... trẻ con nghịch ngợm.” Lãnh Tấn một tay bê túi chườm đá, một tay giơ lên thử vỗ vai Hà Vũ Bạch để bày tỏ an ủi. Nhưng giữa đường hắn đổi chủ ý, gác tay lên lưng ghế của đối phương.
Ngẩng đầu lên, Hà Vũ Bạch nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi lộ ra áy náy của Lãnh Tấn, lời nói không mang theo bất kỳ ngữ khí đánh giá nào: “Chủ nhiệm Lãnh, Trình Nghị 14 tuổi rồi, dựa theo phân khoa bệnh viện mà nói đã không thuộc phạm vi nhi đồng, nếu trái luật pháp cũng phải chịu phần trách nhiệm. Đây là chuyện giữa tôi và nó, không cần anh đến nói xin lỗi.”
Emma, tính khí còn rất lớn.
“Được, chuyện của các cậu, tôi không xen tay vào. Nhưng mà......” Lãnh Tấn dừng một chút, “Bác sĩ Hà, còn có chuyện phải nhờ cậu.”
“Nói.”
“Vừa nãy nhận cú điện thoại, thông báo tôi đến tỉnh ngoài mổ chính, chiều nay tôi đi tối mai về, cậu tan làm dẫn Tiểu Nghị về chỗ cậu ở một đêm có tiện không?”
Hà Vũ Bạch trợn mắt: “Nhà tôi chỉ có 1 phòng ngủ, ngủ thế nào?”
Ngoài song thân và Âu Dương Diễn Vũ, cậu chưa từng chia sẻ giường với ai.
“Vậy về nhà tôi ở đi, chỗ tôi là 2 phòng ngủ, vừa vặn cuối tuần, cậu nghỉ ngơi một ngày thật tốt.” Lãnh Tấn cười cười.
Hà Vũ Bạch vừa định nói “Trong nhà có khách tôi nghỉ ngơi kiểu gì”, đột nhiên nhớ tới thân thế của Lãnh Tấn. Ý thức được đối phương không có ai có thể gửi con, tim cậu lại nhũn ra.
“Thôi vậy, để nó ở chỗ tôi đi, tôi ngủ quen giường. Cơ mà Trình Nghị chỉ có thể ngủ sofa đó, đừng nói tôi ngược đãi nó.”
Lãnh Tấn hào phóng nói: “Không sao đâu, nó hồi bé thường xuyên ngủ cùng chó trong ổ chó.”
Nghe vậy, Hà Vũ Bạch nhíu mày — Để con ngủ ở ổ chó, đây là cha ruột sao?
À, đúng, không phải.
Trình Nghị quấn trong kho hàng cả ngày, làm đến mặt mũi bụi bẩn. Ra ngoài nghe nói cha vứt mình đến nhà “kẻ thù” qua đêm, nhất thời giở tính trẻ con.
“Con không đi con không đi! Không phải một đêm sao? Con ở nhà một mình không được?” Nó bày ra bộ mặt khổ đại cừu thâm.
“Không được, hơn nữa cha đã nói với bác sĩ Hà rồi.” Lãnh Tấn giơ tay lên lau đi vết bẩn trên mặt con trai, “Nghe lời, đừng gây chuyện, tối mai cha đến nhà cậu ấy đón con.”
Trình Nghị nghiêng đầu né tay cha, lẩm bẩm: “Cha không sợ anh ấy tùy thời trả thù?”
“Cha dạy con thế nào? Nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu.” Xoa tóc con trai một cái, Lãnh Tấn cười cười với nó, “Sọt mình chọc thì tự mình giải quyết, đừng hi vọng cha chùi mông cho con.”
“Con để cha chùi mông cho con hồi nào?”
“Trước 3 tuổi.”
“......” Trình Nghị xụ mặt, dịch con ngươi, “Cha à.”
“Huh?”
“Cha có quan hệ gì với Hà Vũ Bạch?”
Lãnh Tấn sửng sốt, nói: “Cấp trên cấp dưới.”
“Thật à? Cha dễ dàng gửi con cho anh ấy như vậy, có phải ám chỉ con cái gì không?”
“Cha không —” Lãnh Tấn bừng tỉnh đại ngộ, “Tiểu Nghị, con nghĩ nhiều rồi, cha con trước mắt không có ý định tìm người yêu.”
“À, vậy thì tốt.” Trình Nghị trề miệng, “Còn tưởng cha muốn tìm ba kế cho con chứ.”
Lãnh Tấn bị sặc đến ho mấy tiếng liền.
Lãnh Tấn chân trước vừa đi, chân sau khám gấp gọi điện thoại đến khu 1 gọi người qua hội chẩn, An Hưng báo Hà Vũ Bạch đến khám gấp. Trình Nghị bị lắc tỉnh ngửa mặt gối lên lưng ghế buồn ngủ, Hà Vũ Bạch kéo cả nó đến khám gấp.
Tay trái người bệnh hiện lên co quắp hình chân gà, không có tiền sử bệnh động kinh, điện não đồ không thấy dị thường, chỉ là bẻ thế nào cũng không thẳng 5 đầu ngón tay. Khám gấp nghi ngờ thần kinh xương cổ chèn, nhưng ảnh chụp X-quang gửi về hiển thị chỉ là tiêu biến độ gấp khúc sinh lý, không đến mức chèn phải thần kinh.
Chênh lệch giờ của Trình Nghị vẫn chưa hoàn toàn đảo lại, đang ngủ, vừa nhìn thấy cái này lập tức tỉnh táo. Trưng cầu sự đồng ý của người bệnh, nó dùng PAD chụp hình, sau đó viết viết vẽ vẽ bên trên.
“Đây là bệnh gì?” Nó hỏi Hà Vũ Bạch.
“Em cảm thấy thế nào?” Hà Vũ Bạch hỏi ngược lại.
Trình Nghị ngượng ngùng nói: “Em cũng không phải học y.”
“Bình thường mà nói, tình huống như thế phần lớn là thần kinh bị chèn hoặc bệnh biến.” Hà Vũ Bạch thuận theo cánh tay người bệnh vuốt từng chút về phía trước, “Cũng có thể là huyết khối tĩnh mạch, u, phong thấp gì đó.”
“...... Nhiều cái để chọn như vậy, không phải giống như không nói.”
“Công việc của anh chính là, ở trong những sự lựa chọn này tìm ra đáp án chính xác duy nhất.”
Hà Vũ Bạch nói, lại nhẹ nhàng ghì vị trí bên trong cánh tay dưới nách người bệnh. Cậu sờ thấy một cái u xơ rất nhỏ, chất mềm nhưng hoạt động, đè ngay giữa vị trí thần kinh. Nếu không phân biệt cẩn thận, rất dễ bị lẫn với cục mỡ.
Lấy găng tay xuống, Hà Vũ Bạch nói với người bệnh: “Trên thần kinh khống chế tay anh chèn u xơ, thứ 2 đến phòng khám lấy số, ở phòng mổ ngoại trú là cắt được.”
Người bệnh giơ đầu ngón tay co quắp lại với nhau lên, không thể tin hỏi: “Sau đó là khỏi?”
“Đúng, sau đó là khỏi.” Hà Vũ Bạch ôn hòa cười cười, “Có vài bệnh trạng nhìn thì rất khủng khϊếp, nhưng thật ra cũng không phải là bệnh to tát. Đương nhiên, sau khi cắt vẫn phải làm sinh thiết để xác nhận không sinh ra bệnh biến.”
Thái độ bình thản của cậu làm người bệnh thở phào: “Dọa chết tôi, đang lái xe, đột nhiên co rút tay, suýt nữa xảy ra tai nạn.”
Vỗ nhẹ cánh tay người bệnh bày tỏ an ủi, Hà Vũ Bạch chào hỏi với đồng nghiệp khám gấp, dẫn Trình Nghị về khu bệnh.
“Anh chỉ sờ, đã biết hắn bị bệnh gì?” Trình Nghị vừa đi vừa hỏi. Thành thật mà nói nó có chút giật mình, trước sau không đến 10 phút, Lông Chim Nhỏ đã chọn ra đáp án duy nhất.
Thực tập sinh bây giờ đều lợi hại vậy sao?
Hà Vũ Bạch cười thở dài: “Bởi vì sợ máu anh không cách nào vào phòng giải phẫu, nhưng muốn làm bác sĩ, chỉ có thể bỏ sức vào chẩn đoán bệnh.”
“Nhưng anh mới bao nhiêu?”
“24 á.” Hà Vũ Bạch chớp mắt, “4 năm trước cầm học vị tiến sĩ y học.”
“Anh là thiên tài.” Trình Nghị hơi tòng phục, nó thích giao thiệp với người thông minh, có thể làm hacker IQ đều cao, “Ờm...... về cái trong máy tính của anh......”
Dừng bước lại, Hà Vũ Bạch quay đầu lại nhìn nó, nghiêm túc nói: “Cái đó không quan trọng, Trình Nghị, anh muốn nói là, em rất thông minh, nhưng nhất định phải dùng vào chính đạo. Thế giới này không có công bằng tuyệt đối có thể nói, có rất nhiều người cần giúp đỡ, mà em, có năng lực trở thành người giúp đỡ người khác.”
Ánh nắng dần chìm mạ lên quầng sáng màu đỏ chanh cho tất cả, cũng khiến lời của Hà Vũ Bạch nghe có chút nhiệt độ.
“Tới giờ không có ai nói với em lời như vậy.” Mặc dù chiều cao không chênh bao nhiêu, nhưng trên mặt Trình Nghị vẫn tràn đầy tính trẻ con, “Lông Chim Nhỏ, em bắt đầu thích anh rồi, hai bọn mình ngừng chiến đi.”
“Ok.” Đầu Hà Vũ Bạch ngừng đến nửa chừng, đột nhiên ý thức được Trình Nghị vừa đặt nickname cho cậu.
Lông Chim Nhỏ? Ừm, dù sao nghe cũng ngầu hơn nickname của Nguyễn Tư Bình, “Tiểu Nguyễn Tử” giống như gọi thái giám vậy.