Khu 1 có khách quen, mọi người đều gọi cô là chị Dĩnh, 5-6 mươi tuổi, ung thư vυ' kèm theo ung thư tuyến giáp. Năm ngoái Lãnh Tấn làm giải phẫu cho cô, cách mỗi 20 ngày đến khu bệnh làm hóa trị một đợt. Chị Dĩnh thích đẹp, hóa trị tóc rụng sạch liền quấn khăn lụa, mỗi ngày còn kiên trì trang điểm, che phủ vẻ xanh xao ốm yếu dưới lớp trang điểm nhiều màu.
Cô thuộc quản lý giường của Từ Diễm, mỗi lần đến hóa trị đều mang cho Từ Diễm một đống đồ ngọt tự mình làm, các y tá khu bệnh cũng có phần. Cô mỗi ngày cười tươi, mặc kệ hóa trị khó chịu cỡ nào, cũng không gây khó dễ cho nhân viên y tế. Từ Diễm cảm khái nói người cởi mở yêu sinh mệnh như chị Dĩnh, cho dù bị ung thư cũng có thể sống lâu hơn nhiều người cùng tình trạng mấy năm.
Lần này chị Dĩnh đến hóa trị, nhưng chỉ có giường dưới quyền Hà Vũ Bạch còn chỗ trống. Lãnh Tấn sắp xếp cô đến giường 23, vẫn do Từ Diễm quản lý giường.
Hà Vũ Bạch dậy sớm kiểm tra phòng, xem xong người bệnh mình quản lý, thuận tay cầm ghi chép khám chữa bệnh của chị Dĩnh lên lướt một lần. Từ Diễm ca đêm, lúc này đang ngủ, vẫn chưa đến lúc ngủ dậy. Đương nhiên cậu sẽ không có ý kiến, để tránh tạo thành quấy nhiễu cho Từ Diễm.
“Bác sĩ Hà, trước đây chưa từng thấy cậu, mới đến à?” Chị Dĩnh cười híp mắt đánh giá cậu.
“Vâng, mới đến chưa được 10 ngày.” Hà Vũ Bạch để bản ghi chép xuống đầu giường, lại nhìn túi truyền dịch, xác nhận không cần gọi hộ sĩ, “Chị sao không gọi người nhà đến trông?”
“Bận hết, chồng làm quản ngục, con gái ngày nào cũng tăng ca, con trai vẫn đang học đại học.” Chị Dĩnh càng nhìn Hà Vũ Bạch càng thích, bác sĩ này tuổi còn trẻ đã có thể quản lý giường, xem ra có bản lĩnh lớn, “Bác sĩ Hà, cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“24.” Hà Vũ Bạch vừa nói, ra hiệu chị Dĩnh mình muốn xem vết mổ của cô.
Chị Dĩnh cởi cúc áo bệnh nhân, thoải mái để cậu kiểm tra. Vết mổ cắt tuyến giáp giống một sợi dây mảnh, lành lại rất tốt, đủ thấy kỹ thuật khâu của Lãnh Tấn cao siêu. Cắt bỏ vυ' dùng chính là kỹ thuật cắt bao qυყ đầυ, vì chị Dĩnh yêu cái đẹp mà giữ lại đầy đủ tính chất đặc biệt của phái nữ.
Chị Dĩnh nghe Hà Vũ Bạch nhắc tới kỹ thuật Lãnh Tấn tốt, cười haha nói: “Trước khi vào phòng giải phẫu, chị nói với chủ nhiệm Lãnh, nếu cậu ấy cắt hết của chị, không bằng trực tiếp bịt chết chị trên bàn phẫu thuật là được.”
“Nhưng đối với bác sĩ, mạng người bệnh quan trọng hơn.” Hà Vũ Bạch tỉ mỉ sửa sang quần áo giúp cô, “Chủ nhiệm Lãnh làm như vậy, khẳng định cũng đã qua tổng hợp phân tích tình huống của chị mới ra quyết định, nói như vậy, u ác tính, cắt hết khá an toàn.”
“Chết thì chết, con cái cũng đã lớn, chồng cũng khỏe mạnh, chị vừa lòng.” Chị Dĩnh ngồi dậy, thờ ơ giơ cằm với người chung phòng bệnh giường bên cạnh, “Đúng không, bà Lữ, phụ nữ mà, nếu không đẹp, sống không thú vị.”
“Cô đó, chính là hồ ly tinh.” Bà Lữ cười trêu cô, “Bao nhiêu tuổi rồi còn nói nũng như vậy với chồng. Bác sĩ Hà, cậu không biết đâu, tối qua cô ta quay video làm nũng với chồng, ui chao, tôi nghe cũng đỏ mặt thay cô ta.”
Chị Dĩnh kỳ quái la lên: “Ôi ôi ôi, lúc chị nói nũng với lão Diệp nhà chị, sao không đỏ mặt? Bác sĩ Hà, tôi thấy cô ta không có bệnh, chỉ là muốn để bạn già chân trước chân sau chăm sóc.”
Hai hai chị gái này trêu nhau, Hà Vũ Bạch chỉ có thể mỉm cười đáp lại.
Nghỉ trưa quay lại, Hà Vũ Bạch kiểm tra phòng, nghe thấy tiếng nôn của chị Dĩnh truyền đến trong phòng vệ sinh. Phản ứng của hóa trị, cho dù uống thuốc giảm phản ứng, đa số người cũng vẫn sẽ buồn nôn.
Hỏi khu hộ sĩ xin mấy viên socola và kẹo trái cây, Hà Vũ Bạch đưa đến phòng bệnh cho chị Dĩnh. Chị Dĩnh cảm động muốn chết, kéo tay Hà Vũ Bạch, chưa nói mấy câu đã kéo đến giới thiệu người yêu cho cậu.
Từ Diễm ở bên cạnh nghe, lên tiếng khuyên nhủ: “Chị Dĩnh, bác sĩ Hà của bọn em là sinh viên xuất sắc của đại học Y khoa Harvard, tương lai có tiền đồ lớn. Mấy đứa con của tam cô lục bà (*) kia của chị, đừng giới thiệu linh tinh, quay đầu lại làm lỡ bác sĩ Hà của chúng em.”
((*) tam cô lục bà: chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính)
“Cái cô này, xem thường người ta hả?” Chị Dĩnh quở trách, “Tiền đồ bên ngoài lớn hơn nữa cũng không bằng về nhà có người tri kỷ của mình yêu thương, càng giống bác sĩ Hà, càng phải tìm người biết thương yêu. Hai người đều bận rộn sự nghiệp, gia đình còn không giải tán?”
Từ Diễm bĩu môi.
“Chị Dĩnh, em không vội.” Hà Vũ Bạch ở một bên giảng hòa, “Chị nếu có người thích hợp, giới thiệu cho những người khác trong khu bệnh em đi, toàn độc thân.”
Trong đôi mắt chị Dĩnh lóe lên ánh sáng, “Ây, chị thấy bác sĩ Nguyễn không tệ, cậu ấy có người yêu chưa?”
“Bác sĩ Nguyễn có người yêu rồi, chị vẫn là bỏ qua cho anh ấy đi.” Từ Diễm thật sự phục bà chị nhiệt tình này.
Chị Dĩnh hừ một tiếng: “Tìm người mình yêu, không bằng tìm người yêu mình.
Lúc này điện thoại Hà Vũ Bạch rung lên trong túi, cậu lấy ra nhìn, là tin nhắn Lãnh Tần gửi, hỏi cậu buổi tối có rảnh không, cùng ăn cơm.
Hà Vũ Bạch suy nghĩ một chút, trả lời đối phương “Ngại quá, tăng ca”, thu điện thoại lại.
Về nhà vừa làm cho mình cái sandwich, cắn một miếng, Hà Vũ Bạch nhận được điện thoại hộ sĩ khu bệnh gọi đến, nói bà Lữ ở giường cậu quản lý không ổn, đã chuyển vào ICU. Xách balo chưa cả kịp mở ra lên, Hà Vũ Bạch cầm sandwich lao ra cửa nhà.
Bà Lữ hơn 10 năm trước được chẩn đoán là hẹp van hai lá, bệnh thấp tim. Lần này nhập viện là bởi vì dịch tụ màng tim đã căng tim lên to như hai nắm đấm, đè vào phổi, hơn nữa có khuynh hướng suy thận. Lãnh Tấn kế hoạch hút dịch tụ cho bà, còn chưa đợi được các chỉ tiêu của bà lấy ra, người đã không ổn.
Từ ICU đi ra, Hà Vũ Bạch thấy chị Dĩnh đứng trên hành lang ngó dáo dác, vội vàng nghênh đón: “Chị về phòng bệnh đi, chỗ này gió to, lạnh.”
“Bà Lữ có thể vượt qua được không?” Chị Dĩnh đã tẩy trang, ánh đèn hơi lạnh chiếu khuôn mặt trắng bệch, nhìn già hơn ban ngày ít nhất 10 tuổi.
Hà Vũ Bạch thương xót lắc đầu: “Bà ấy tuổi quá lớn, các cơ quan nội tạng suy kiệt, trước mắt mà nói, chỉ là vấn đề thời gian.”
Chị Dĩnh chớp chớp mắt, hỏi: “Chị có thể...... đi vào nhìn bà ấy một cái không?”
“Chờ chút, em nói một tiếng với bác sĩ ICU.”
Hà Vũ Bạch xoay người tìm đồng nghiệp. Một lát sau, cậu quay lại dẫn chị Dĩnh vào ICU nhìn bạn cùng phòng bệnh. Chỉ có thể ở 15 phút, nhiều hơn sợ ảnh hưởng đến người bệnh khác nghỉ ngơi.
Thần trí của bà Lữ lúc này khôi phục chút, có thể nhận ra chị Dĩnh và Hà Vũ Bạch. Chị Dĩnh nắm tay bà, vừa vuốt vừa nói: “Chị à, chị phải cố gắng nhé, hôm nay lão Diệp nhà chị không phải còn nói, qua Tết âm lịch muốn dẫn chị đi Úc du lịch sao.”
Bà lữ câu khóe miệng: “Không đi được...... không bò dậy nổi......”
“Chị đó, chính là bình thường không trang điểm, chả có chút tinh thần nào.”
Vuốt phẳng tóc giúp bà Lữ, chị Dĩnh từ trong túi áo bệnh nhân lấy ra cây son, giương mắt hỏi ý kiến Hà Vũ Bạch. Lẽ ra để quan sát biến hóa tình hình bệnh nhân, trong ICU không cho phép trang điểm, nhưng Hà Vũ Bạch nghĩ lát nữa có thể lau giúp bà, bèn gật đầu.
Chị Dĩnh dùng đầu ngón tay quệt trên son môi, tỉ mỉ bôi lên môi cho bà Lữ, lại lấy gương trang điểm mini ra, để bà tự nhìn mình. Bôi son lên, sắc mặt bà Lữ cũng hồng hào hơn mấy phần. Bà giương mắt, cười cười với gương.
“Xem này, rất xinh đẹp.” Lúc chị Dĩnh nói chuyện, hốc mắt hơi đỏ lên, “Chị dưỡng thật tốt, chờ chị đi ra ICU, em trang điểm cho chị thành cô dâu, đảm bảo khiến lão Diệp nhà chị lo chị bị người khác câu mất.”
“Hồ ly tinh cô......”
Bà Lữ cười mắng cô.
Từ ICU đi ra, Hà Vũ Bạch nhìn chị Dĩnh rụt vai lại, tưởng là cô lạnh, vội vàng cởϊ áσ blouse xuống phủ thêm cho cô.
Vỗ vỗ tay Hà Vũ Bạch khoát trên vai, chị Dĩnh thở dài nói: “Bác sĩ Hà, tương lai chị nếu đến bước này, đừng đưa chị đến chỗ quỷ quái kia, cứ để chị ra đi thật xinh đẹp.”
Hà Vũ Bạch an ủi cô: “Tình huống của chị rất ổn định, bác sĩ Từ không phải đã nói sao, làm xong đợt trị liệu này, chị cứ cách một khoảng thời gian đến kiểm tra lại là được.”
“Chị đó, đã tiễn không biết bao nhiêu người chung phòng bệnh, đã nghĩ thoáng rồi.” Chị Dĩnh lắc lắc đầu, “Con người ta cả đời này, dài cũng sống, ngắn cũng sống, không có chuyện hối hận, đi cũng phải đi kiên định. Em biết không, chị từng ngồi tù, nhưng chị không hối hận.”
Hóa ra là vậy, Hà Vũ Bạch hơi ngẩn ra. Dung mạo chị Dĩnh mang theo vẻ bướng bỉnh mạnh mẽ, chắc là dấu tích mà cuộc sống lao ngục lưu lại cho chị.
Chị Dĩnh ấn nút thang máy, nói với cậu: “Con gái chị là sinh với chồng cũ, thằng súc sinh kia, uống nhiều liền đánh chị. Đã đã sớm không muốn ở với hắn, nhưng gia đình đều khuyên, vì con, cố gắng ở. Có một Tết âm lịch, mồng 5, hắn ra ngoài uống rượu với các anh em, con sốt, chị một mình ở viện trông, gọi điện thoại thế nào hắn cũng không nhận. Sau đó hắn về nhà, không thấy hai mẹ con chị, lên cơn giận. Chị về nhà lấy đồ, bị hắn dùng cốc giữ nhiệt đập trúng đầu. Chị lúc ấy điên lên, đến phòng bếp cầm dao, chém hắn 7-8 nhát. Người không chết, nhưng bị tàn tật. Chị tự thú, chỉ bị phán 5 năm. Người khác đều nói, bệnh này của chị, chính là bệnh căn hồi đó tức giận với hắn rơi xuống.”
Ngữ điệu cô hời hợt, giống như đang nói chuyện của người khác.
“Chị nên...... tìm con đường pháp luật.” Hà Vũ Bạch nói khẽ. Mặc dù nói như vậy, nhưng cậu cũng rất hiểu lấy chứng nhận bạo hành gia đình khó khăn cỡ nào, cũng không phải ai cũng có thể có cơ hội nhận được đối xử công bằng của pháp luật.
Đi vào thang máy, chị Dĩnh lắc lắc đầu: “Vô dụng, cảnh sát đến cũng chỉ khuyên hòa giải không khuyên li hôn. Chị ở trong tù quen mấy người chị em, cũng có tình huống như vậy, trong đó có một người dùng tạ tay đập chết chồng, phán 20 năm. Chồng sống với chị hiện tại là quen biết trong tù, ra ngoài 2 năm kết hôn. Anh ấy thật sự là người tốt, đối xử với con gái chị như ruột thịt, có con ruột rồi cũng vẫn chiều chị gái. Chị coi như sống hiểu được, con người ta, thực sự tìm được người yêu mình mới có thể hạnh phúc.”
Hà Vũ Bạch thành khẩn nói: “Vậy nhất định là bởi vì chị đáng giá có tình yêu chân thành này.”
Chị Dĩnh híp mắt, một lát sau cười nói: “Người có học vấn, nói chuyện đúng là có trình độ.”
“Không đâu, đây là cha em thường xuyên nói.” Hà Vũ Bạch xấu hổ cười cười, “Ông ấy luôn nói, tình cảm là hai bên, không ai có thể không oán không hận một mực bỏ ra không cần báo đáp.”
“Cũng đúng, cha mẹ chồng đều là chị chăm sóc, anh ấy bận như vậy, trong nhà ngoài nhà, không phải đều dựa vào một mình chị chống đỡ.” Cảm xúc của chị Dĩnh rõ ràng tốt hơn lúc từ ICU đi ra chút, cô lấy áo blouse khoác trên vai xuống trả cho Hà Vũ Bạch, “Bác sĩ Hà, cậu thật tốt, nếu không phải con chị còn bé, thật muốn giới thiệu cho cậu.”
Hà Vũ Bạch nhạt nhẽo nặn ra nụ cười — Sao là người đều muốn giới thiệu người yêu cho cậu chứ?