Diệu Thủ Đan Tâm

Chương 3

Nếu không trực ban, bác sĩ bình thường 5h tan làm, nhưng rất ít người có thể rời đi đúng giờ. Hà Vũ Bạch là cố ý kéo dài thời gian, bỏ qua chuyến tàu điện ngầm giờ cao điểm buổi tối. Cha đã mua xe cho cậu từ lâu, nhưng cậu không muốn lái. Nhà trọ và bệnh viện đều vừa vặn dọc tuyến tàu điện ngầm, so với lái xe tắc trên đường, đi tàu điện ngầm đi lại tiết kiệm thời gian hơn.

Sau khi về nước cậu cũng không về nhà ở, mà dọn đến nhà trước đây của Hà Quyền.

Thứ nhất, nhà trước đây cách bệnh viện tổng hợp Đại Chính xa. Tiếp đó, cậu không muốn ở bên ngoài sống độc lập nhiều năm như vậy, lại về làm một cục cưng ngoan sáng xin chỉ thị tối hồi báo. Hơn nữa, mỗi ngày bên tai toàn là các loại đối thoại show ân ái kiểu “Trịnh Đại Bạch anh nghe cho kỹ đây, em mới là người cống hiến cho sinh sôi của nhân loại, anh chỉ cống hiến 3 con t*ng trùng, ít khoa tay múa chân giáo dục em”, “Anh vốn dĩ vẫn có thể cống hiến nhiều hơn, A Quyền, là em không cho cơ hội”, ảnh hưởng đến sức khỏe tâm lý của cậu.

Thu dọn xấp bệnh án đã in ra, Hà Vũ Bạch ra khỏi khu bệnh chờ thang máy xuống tầng. Vào thang máy ấn nút đóng cửa xuống, một giây sau, đột nhiên bàn tay chặn lại cửa thang máy đang chậm rãi khép lại dọa cậu hết hồn.

Lãnh Tấn và cậu nhìn nhau chốc lát, đi vào thang máy, xoay người đứng quay lưng với cậu. Hà Vũ Bạch theo thói quen đưa tay ấn nút đóng cửa, đột nhiên nghe thấy Lãnh Tấn nói: “Đừng ấn, tiết kiệm điện, chờ nó tự đóng lại.”

Hà Vũ Bạch thu tay lại, trong quá trình thang máy hạ xuống, không khí trong không gian nhỏ hẹp lúng túng kỳ lạ, khiến hai người đều hô hấp rất cẩn thận.

Ra khỏi thang máy, hai người một trước một sau rời đi. Ra khỏi cửa tòa nhà ra khỏi cổng viện, đến cửa trạm tàu điện ngầm, vẫn cùng đường. Qua kiểm an quẹt thẻ vào trạm, hai người cũng đứng cùng bên chờ tàu điện ngầm ở nhà ga. Đứng bên cạnh Lãnh Tấn cả người không được tự nhiên, Hà Vũ Bạch vốn định đổi vị trí, nhưng lại cảm thấy tránh né rõ ràng, giống như cậu rất sợ đối phương.

Xe vào trạm, sau khi theo dòng người lên xe, Hà Vũ Bạch bị người phía sau chen đến bên cạnh Lãnh Tấn. Đã 8h rồi, người vẫn rất nhiều, mặc dù không chật chội như sáng sớm, nhưng muốn chuyển vị trí phải chen chúc người. Hà Vũ Bạch thử tìm móc kéo túm lấy, nhưng móc kéo gần đấy đã bị chiếm hết. Lãnh Tấn nhìn ra ý đồ của cậu, buông cái mình nắm ra, ỷ vào tay dài, trực tiếp nắm lấy xà ngang bên trên móc kéo.

Túm lấy móc kéo, Hà Vũ Bạch cúi đầu, đồng thời ý thức được lúc như thế này lại nói thêm cái gì, sẽ tỏ vẻ cậu vô cùng hẹp hòi.

“Anh không lái xe?” Cậu hỏi.

Lãnh Tấn trả lời ngắn gọn: “Hôm nay giới hạn lưu thông.”

“À.”

Đề tài gián đoạn, không khí lại lần nữa lúng túng.

Hà Vũ Bạch suy nghĩ một chút, lại nói: “Tôi xem bệnh án cả buổi chiều.”

Ánh mắt Lãnh Tấn đang rơi vào nuốt ruồi đen nho nhỏ ở chân tóc cậu, nghe thấy lời của cậu, chỉ “À” một tiếng.

“Có chút...... vấn đề.” Hà Vũ Bạch định dùng phương thức không đả kích lòng tự ái của đối phương để cho hắn thấy được ý kiến của mình: “Chủ yếu là hạng mục kiểm tra thừa thãi và kiểm tra thương tích không cần thiết, còn có phương diện dùng thuốc —”

“Bác sĩ Hà, giờ tan làm, tôi không thích thảo luận công việc.” Lãnh Tấn không vui cắt đứt cậu, “Cậu có thể liệt kê tỉ mỉ vấn đề phát hiện, chờ đi làm lại đưa tôi.”

Hà Vũ Bạch quyết định ngậm miệng. Nơi đông người, tranh chấp dễ bị chụp, ghép nhạc edit lên hot search.

(Đứa nào re-up là chó)

Đến trạm dừng, có một thanh niên đang ngồi có lẽ là xem điện thoại mê mẩn quên mất xuống xe, lúc âm thông báo đóng cửa vang lên đột nhiên chạy toán loạn, liều mạng đẩy người chắn phía trước ra xông về phía cửa xe.

“Vội đi đầu thai à!” Người bị chen mắng một câu.

Túi đang đeo bị người đó kéo mạnh xuống, trọng tâm Hà Vũ Bạch không vững, đυ.ng thẳng vào người Lãnh Tấn. Lãnh Tấn phản xạ có điều kiện giơ tay lên, kịp thời giữ được cậu. Cảm giác được trên mông nhiều thêm một ngón tay, toàn thân Hà Vũ Bạch cứng đờ, nhanh chóng lui về sau một bước kéo ra khoảng cách giữa hai người.

“Ui da!”

Phía sau truyền đến một tiếng kêu to — Hà Vũ Bạch dẫm lên chân cái người vừa nãy chửi.

“Xin lỗi.”

Cậu xoay người tạ lỗi, không nghĩ đến người đó không tha không buông. Có lẽ ban ngày đi làm chịu tức, giờ nhân cơ hội phát tiết ra, đối phương hổn hển mắng: “Cậu không mở to mắt ra à! Chỗ rộng thế chen gì mà chen!”

Hà Vũ Bạch chưa từng gặp người không nói lý lẽ như vậy, nhất thời nghẹn họng trân trối, sắc mặt đỏ lên. Gặp phải vấn đề phương diện chuyên ngành, cậu tuyệt đối có thể tranh luận chiếm lý, nhưng liên quan đến xung đột với người lạ, cậu thật sự kinh nghiệm không đủ.

Lúc này Lãnh Tấn đưa tay chắn Hà Vũ Bạch về phía sau, nói với người kia: “Xin hãy nói đạo lý, tiên sinh, cậu ấy đã nói xin lỗi.”

Thấy có người chống lưng cho Hà Vũ Bạch, giọng người kia càng to: “Nói đạo lý? Được! Cậu ta đeo cái túi to như thế, từ nãy đã cứ đυ.ng vào tôi, một tấm vé chiếm chỗ của 2 người, tàu điện ngầm là nhà cậu ta à?”

“Cũng không phải nhà anh.” Thấy thái độ đối phương tệ, Lãnh Tấn hơi cau mày, “Đây là nơi công cộng, tiên sinh, cấm lớn tiếng ồn ào, xin giữ lại chút mặt mũi cho mình.”

Người nọ thấy xung quanh đã có người nhiều chuyện giơ điện thoại lên quay video, đành phải thôi. Hắn oán hận trừng mắt nhìn Hà Vũ Bạch một cái, xoay người chen tới toa xe khác.

“Cám ơn.”

Hà Vũ Bạch nhỏ giọng nói cám ơn với Lãnh Tấn.

Lãnh Tấn vận khí, giơ tay lên túm lấy lan can vắt ngang, vây Hà Vũ Bạch giữa cửa xe không mở ở một bên khác và mình, nói: “Người như thế cũng không đối phó được, gặp phải người bệnh và người nhà khó đối phó, cậu sẽ giải quyết thế nào? Làm bác sĩ không chỉ nhận chẩn người bệnh, khoảng một nửa tinh lực phải dùng vào xử lý các loại chuyện.”

Cúi đầu cắn bên trong môi, lúng túng căng lên trên mặt Hà Vũ Bạch chưa biến mất lại tiếp tục nặng thêm.

“Từng nghe tiền bối nhắc đến vấn đề này, tôi có thể đối phó.”

“Cậu xác định?” Lãnh Tấn chế nhạo, “Toàn bộ nhân viên y tế của khu 1, nhẹ nhất cũng từng bị người nhà mắng. Tôi trực đêm ở khám gấp, bị tên say rượu cầm ghế ném chấn động não. Không phải mỗi lần gặp phải nguy hiểm, đều sẽ có người ra tay giúp đỡ.”

“Đã chọn con đường này, tôi có giác ngộ.” Nghe thấy âm báo của trạm, Hà Vũ Bạch giương mắt, “Phiền anh —”

“Bác sĩ Hà, con đường này không dễ đi như cậu nghĩ.” Lãnh Tấn cắt đứt cậu.

Giọng điệu Hà Vũ Bạch hơi vội: “Tôi biết, cơ mà, chủ nhiệm Lãnh —”

“Loại người như lúc nãy rất thường gặp ở bệnh viện, cậu có thời gian ở trên bệnh án bới khuyết điểm của tôi, không bằng đến phòng khám bệnh phòng khám gấp ở thêm, lĩnh hội nhân sinh muôn màu.”

“Tôi sẽ, xin anh —” Hà Vũ Bạch rốt cục không nhịn được giơ tay lên đẩy vai Lãnh Tấn ra, “Xin anh nhường đường, tôi sắp quá trạm rồi!”

Lúc này cửa xe sau lưng Lãnh Tấn chậm rãi đóng lại.