Cuộc Sống Cá Muối Hàng Ngày Của Nữ Phụ Hào Môn

Chương 16: Viên Văn Thông

Editer: Xiguajiu

-----------------------------------------------

Trong mắt Viên Vân Thực chợt lóe lên tia đáng tiếc, ông cũng biết mình không cướp nổi người, nhưng mà hết lần này tới lần khác mẹ ông còn không tin vẫn muốn ông đi thử. Nghĩ cũng biết cháu họ mới vừa trở lại em gái tất nhiên bảo hộ rất kín, sẽ không nhường cho họ đâu.

Sợ Thanh Nịnh đi theo bọn họ sẽ ngượng ngùng, Viên Vân Thực liền để Viên Dao, Viên Văn Thông cùng Bạch Diệc Nam đưa cô đi trên lầu, người tuổi trẻ bọn họ đi chung một chỗ cũng có thể trò chuyện được.

Viên Dao và Viên Văn Thông quả thực là người của hai thái cực khác nhau hoàn toàn, Viên Dao thì sôi động, giống như một tiểu thái muội, Viên Văn Thông lại rất quy củ, còn đeo thêm chiếc kính mát, một bên mắt bị tóc che kín, cũng che đi ánh sáng toàn bộ ánh sáng.

Thanh Nịnh đã sớm chú ý tới, người này từ khi cô đi vào hai mắt liền sáng lên, đặc biệt khi cô tặng quà lại, ánh mắt người này càng sâu hơn.

Chỉ có điều hắn chưa nói, Thanh Nịnh cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ âm thầm chú ý.

Giờ đây trên lầu chỉ có bốn người trẻ tuổi bọn họ, ánh mắt người này lại càng trực tiếp nhìn qua.

Thanh Nịnh cau mày, còn không chờ đến lúc cô mở miệng, Viên Văn Thông đã đi tới, "Em gái, anh nhờ em việc này nhé. Trong tay anh có cái kịch bản, anh cảm thấy bất luận hình tượng hay khí chất của em đều rất thích hợp với nhân vật nữ chính bên trong, như thế nào, giúp anh một chuyện, diễn cái kịch được không?"

Nói tới cái kịch bản này, hai mắt Viên Văn Thông phát sáng, đây là một loại yêu thích phát ra từ nội tâm, chẳng qua nhân vật nữ chính phù hợp thiết lập kịch bản này chậm chạp mãi chưa chọn được, việc này làm cho hắn rất khổ não.

Hôm nay, không, bắt đầu từ khi thấy tấm hình cô nhỏ gửi hôm qua, hắn liền cảm thấy Thanh Nịnh rất thích hợp làm nữ chính. Khi đó nhìn thấy tấm hình hắn còn có thể khắc chế, hôm nay thấy người thật hắn phát hiện so với hình xinh đẹp hơn, khí chất cũng hơn cả ngàn phần.

Cái kịch bản này đến tay hắn đã hai năm, bởi vì không tìm được nữ chính thích hợp vẫn chậm chạp không mở máy, Viên Văn Thông lúc đó vẫn luôn trằn trọc trở mình ngủ không yên giấc.

Hôm nay thấy Thanh Nịnh, bất luận như thế nào cũng phải thuyết phục được đối phương, hắn cảm thấy cái kịch bản này vốn vì Thanh Nịnh mà viết ra.

"Anh nói đến cái kịch bản kia?" Bạch Diệc Nam chần chờ mở miệng, kịch bản kia anh cũng biết, Viên Văn Thông ban đầu cũng đi tìm anh, để diễn nam hai bên trong, hình như vào vai vị kiếm tiên công tử ôn nhu như ngọc.

Không thể nghi ngờ Thanh Nịnh quả thật rất phù hợp hình tượng nữ chính trong đó, nếu anh nhớ không lầm, kịch bản này được cải biên từ tập tiểu thuyết dài, yêu cầu duy nhất của tác giả là muốn được chọn nữ chính.

Thanh Nịnh không phải người trong vòng vừa không có danh tiếng, anh sợ tác giả coi thường. Tiểu cô nương cũng không lớn lắm, trải qua nhiều chuyện, vất vả lắm thời gian cực khổ mới qua đi, nhỡ đâu vì việc này chịu đả kích thì làm thế nào.

Viên Văn Thông khoát khoát tay, "Anh hiểu ý em, nhưng em xem điều kiện của Nịnh Nịnh, anh không nghĩ tác giả có thể tìm ra người ưu tú hơn so với Nịnh Nịnh." Từ khi hắn soạn lại kịch bản, trước sau đều dựa theo nguyên tác tìm biết bao nữ diễn viên "hình tượng ngọc nữ" khí chất trong trẻo lạnh lùng để tác giả lựa chọn, nhưng không một ai có thể thông qua yêu cầu của tác giả.

Hắn cũng hiểu ý tác giả, người nổi danh như họ không thiếu tiền, bọn họ khác những biên tập đạo diễn chỉ biết xoay quanh đồng tiền ngoài kia, họ muốn những lời khen ngợi, muốn không ngừng tiến bộ, muốn quay một bộ phim hoàn chỉnh.

Những người trước khí chất mặc dù cũng không tệ, nhưng hắn luôn cảm thấy có chỗ nào không đủ hoàn mỹ, cho đến khi nhìn thấy Thanh Nịnh, hắn mới biết, những người đó kém đến thậm tệ.

Tận lực phô bày ra với xuất phát từ trong xương cốt chính là không giống nhau, khí chất thật rất khó nói.

Thanh Nịnh có chút ngơ, diễn xuất? Cái cô đang nghĩ sao? Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện cảnh phim mà cô từng xem, nam thần hung hăng dưới sân trường (? ) ngăn một nữ xinh dáng vẻ yểu điệu, hai tay chống tường, nhìn người con gái trước mắt, "Tránh a, sao cô không tránh?"

Không nhịn được run lên, thôi đi, mấy cô gái thích khóc lóc như vậy để Giang Tư Linh diễn thích hợp hơn, cô không diễn nổi.

Thanh Nịnh không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

Viên Văn Thông vẫn chưa từ bỏ ý định kéo cô, "Đừng mà, em gái, coi như anh cầu em. Hay như này, em cứ xem trước kịch bản, nghìn một cái thôi, nếu em cảm thấy thực sự không hợp, anh quyết không quấy rầy em." Đương nhiên không thể nào, vất vả mãi tìm được một cá hình tượng khí chất hoàn toàn dựng người, hắn làm sao có thể buông tha cho chứ.

Thanh Nịnh cô có một tật xấu, chỉ cần cô xem để người đó trong phạm vi thân cận thì rất khó cự tuyệt đối phương. Như con tạp mao điểu ở tu hành giới kia, mặc dù phiền đối phương cứ ríu rít mãi không xong, nhưng thời điểm đối phương gặp nạn cũng là người đầu tiên xông đến. Viên Văn Thông cũng xem được cô đặt trong phạm vi đó, mặc dù cô không hứng thú chút nào với đề nghị này, nhưng vẫn nhận kịch bản mà hắn đưa.

Tiện liếc một cái, kịch bản tên《 Hoàng Tước 》, trên bìa là hình ảnh một chú chim màu ngũ sắc sặc sỡ, Thanh Nịnh dừng lại một chút, con chim sẻ này nếu để tạp mao điểu nhìn thấy không biết sẽ như thế nào.

Người tu hành giới đều biết hắn ghét nhất người nói về lông của hắn. Tận bây giờ chỉ cần nói xấu hắn, trừ mình ra không một ai có kết quả tốt.

Theo bản năng muốn nhắc nhở Viên Văn Thông mấy câu, có điều nghĩ đến cái thế giới này sẽ không có tạp mao điểu, lời đến khóe miệng liền thôi.

Viên Văn Thông thấy cô đem kịch bản trịnh trọng để trong túi đeo lưng rất vui vẻ, cái kịch bản này hắn hao tốn rất nhiều tâm huyết viết ra, hắn tin tưởng em họ chỉ cần xem, liền sẽ thích.

Trong kịch bản là câu chuyện tình yêu của nam nữ chính, ngay cả người chưa từng yêu ai cũng cảm thấy sót.

Hắn tin tưởng em gái xem xong cũng sẽ thấy cảm động, đến lúc đó nhân vật nữ chính này không phải nói cũng biết ha ha.

Viên Văn Thông không biết, Thanh Nịnh căn bản không định xem, tình yêu cái gì? Có thể ăn sao? Suốt những năm tháng tại tu hành giới cô đã bị biến thành lãnh tình, căn bản không hiểu tình yêu.

Không, đừng nói tình yêu, đến cả tình thân cô cũng không hiểu lắm, vẫn đang từ từ học loại tình cảm ấy.

Viên Dao rất hiểu chuyện, mặc dù cô rất thích Thanh Nịnh, nhưng thấy anh cả nói chuyện chính sự cũng không quấy rầy, chờ họ nói xong rồi, cô mới kéo Thanh Nịnh đi vào phòng mình."Nịnh Nịnh, đi, chị cho em xem bảo vật quý giá nhất của chị."

Chị em là phải cùng chia sẻ đồ tốt chứ, cô có cất bảo bối nhưng đến giờ vẫn không cho người khác xem.

Bạch Diệc Nam tiến lên kéo cô, không chút lưu tình phỉ nhổ một trận, "Thôi đi, thẩm mỹ kia của em, không sợ làm hư em họ nhỏ hả." Lời này cũng không phải không có lý do, cái đứa em họ nhan khống này thích nhất mỹ nữ xinh đẹp, việc này thực chất cũng không có gì. Bạch Diệc Nam từ nhỏ trông đã đẹp trai, khi còn bé Viên Dao cũng một mực đi theo sau mông hắn.

Sau đó, khoảng hai năm trước giới giải chí xuất hiện hắc mã*, người nọ dáng dấp còn đẹp hơn con gái, trong nháy mắt gϊếŧ chết biết bao người cả nam lẫn nữ, còn khiến Viên Dao tôn sùng thành nam thần cấp bậc kho báu. Nếu ai dám nói nam thần cô một câu không tốt, cũng có thể khiến cô nổi nóng.

*Hắc mã: ngựa đen nôm na là ám chỉ người có tiềm lực mạnh mẽ khiến người ta phải kinh ngạc.

Không khéo, Bạch Diệc Nam cùng vị hắc mã này vì một ít chuyện không quá hợp, cộng thêm sự phản bội của em họ, trong lòng hắn càng không thoải mái.

Em họ nói đi xem bảo bối, không cần nghĩ cũng biết là muốn đi xem nam thần trong lòng cô.

Em họ nhỏ mới tới nhìn liền biết tính tình đơn thuần, anh không thể để em họ nhỏ đi theo con đường tà đạo của Viên Dao được. Vừa yêu khí vừa nam không ra nam nữ không ra nữ có cái gì tốt, vẫn là người quan tâm tỉ mỉ chăm sóc như hắn mới có mùi đàn ông.

Thật không ngờ, sáng sớm trước khi gặp mặt, hắn đã để lại trong lòng em họ nhỏ ấn tượng không tốt, cho dù Thanh Nịnh không thích nam sinh đầy yêu khí kia, cũng sẽ không thích người anh họ gặp ai cũng cười híp mắt như hắn.

-------------------------------------------------

Mình sửa lỗi sau nhé.