Xuyên Tiến Vạn Nhân Mê Văn Ta Nhân Thiết Băng Rồi

Chương 44

Phương Triều Chu nhìn thấy ánh mắt kia, ngượng ngùng quay đầu đi.

“Giờ muộn quá rồi, chúng ta nên về phủ nghỉ ngơi thôi.”

Y định đi ra ngoài, nhưng mới đứng dậy cổ tay đã bị nắm lấy. Thiếu niên áo trắng như tuyết mạnh mẽ kéo y lại, không chỉ vậy hắn còn kẹp y giữa thành xe và cơ thể mình.

Sắc đỏ của đèn l*иg treo trên đại môn Diệp phủ xuyên qua ô cửa chạm trổ tiến vào, một tia sáng vừa vặn lách mình qua khe hở, đáp khẽ xuống đôi ngươi thiếu niên. Tưởng như dòng sông sao chảy vào đại dương, tưởng như ngàn vạn tinh tú bừng nở tỏa sáng, tưởng như chúng đang lập lòe bồng bềnh dưới đáy biển sâu.

“Sư huynh.” Thanh âm lành lạnh của thiếu niên cách y rất gần, “Đồng ý với ta, được không?”

Phương Triều Chu bất giác dán chặt lưng vào thành xe, muốn kéo giãn khoảng cách tiếp xúc với hắn.

Đối với lời thiếu niên nói, y suy nghĩ chút mới đáp: “Giả làm đạo lữ thì không thành vấn đề, vấn đề là đệ có sinh ra y đâu?”

Dứt lời, tầm mắt hai người không hẹn mà cùng chuyển lên người Tống Liên Y.

Vẻ mặt Tống Liên Y lúc này không tốt lắm, nó cắn răng nhìn Tiết Đan Dung đang dồn Phương Triều Chu vào trong góc xe. Thấy hai người đang cùng nhìn về phía mình, nó thở phì phò quay ngoắt mặt đi.

“Nhất định phải là thân sinh sao?” Lát sau, giọng nói bình tĩnh của Tiết Đan Dung vang lên, “Cũng có thể là nhặt được.”

Phương Triều Chu nói: “Nhưng huynh đã nói với phụ hoàng y là thân sinh của huynh rồi.”

“Huynh sinh với ai?” Tiết Đan Dung lập tức hỏi ngược lại.

“Huynh chỉ nói với phụ hoàng y là thân sinh của huynh, không phải huynh thật sự sinh ra y, sao huynh có thể thực sự sinh hạ Tống Liên Y được chứ?” Phương Triều Chu cảm thấy nếu còn thảo luận vấn đề này nữa thì bản thân sẽ lại bị cuốn vào đó, “Thôi, như này được không? Ngày mai huynh đi gặp phụ hoàng sẽ nói thật ra Tống Liên Y không phải con huynh.”

Không có con ruột con rà gì hết, vậy là Tiết Đan Dung khỏi phải cố chấp muốn sắm cái vai đạo lữ kia nữa.

Phương Triều Chu nói xong, thấy Tiết Đan Dung nhíu mày không lên tiếng thì tiếp tục cố gắng đưa trọng tâm câu chuyện quay lại chính đạo, “Bây giờ về phủ nghỉ ngơi trước đã. Huynh ngồi xe ngựa lâu như vậy cũng ê hết cả mông rồi. Đệ một đường tới đây chắc hẳn cũng rất vất vả, mau mau cùng về nghỉ ngơi nào.”

Nói xong mấy chữ cuối, Phương Triều Chu phát hiện sắc mặt Tiết Đan Dung không còn lạnh băng như nãy nữa, y chủ động kéo tay đối phương, “Đi thôi.”

Y kéo Tiết Đan Dung lên, nhưng khi nhìn Tống Liên Y ở một bên bỗng do dự đôi chút, cuối cùng y nói: “Lát nữa ta sẽ bảo người ôm ngươi xuống, nếu ngươi cứ một hai phải làm loạn lên thì ở trong xe ngựa đợi đi.”

Vừa dứt lời, tay y đã bị kéo nhẹ một cái, là Tiết Đan Dung kéo.

Thiếu niên nhìn lướt qua Tống Liên Y rồi nhìn lại về phía Phương Triều Chu, “Sư huynh, đệ mệt rồi.”

“Được rồi, chúng ra đi thôi.” Phương Triều Chu nghe thấy lời này của Tiết Đan Dung, dường như sau đó cảm giác vui mừng khôn xiết bỗng trào dâng. Đêm nay quả thực y chẳng thừa hơi sức đâu mà xử lý mấy chuyện này, Tiết Đan Dung thấm mệt là chuyện không thể nào tốt hơn, chốc nữa tắm gội thay quần áo xong xuôi là có thể đi ngủ rồi.

Cuối cùng cũng trở lại sân chính, Phương Triều Chu muốn gọi người dọn dẹp một gian phòng trống cho Tiết Đan Dung, nhưng mà còn chưa gọi người đến, hắn bỗng nhiên kéo y lại.

Cặp mắt phượng trong veo của thiếu niên nhìn y, “Sư huynh, ta muốn tắm rửa.”

“Tịnh thất ở bên cạnh, nước luôn có sẵn nên đệ cứ đi vào là được.” Phương Triều Chu giơ tay chỉ hướng.

Cặp mắt phượng kia chớp nhẹ một cái, “Nhưng ta không mang theo quần áo.”

Phương Triều Chu nghe vậy cũng không bối rối gì hết, vô cùng tự nhiên tiếp lời, “Không sao, quần áo cháu trai cả của huynh cùng cỡ với đệ, để huynh đi tìm hắn mượn cho.”

Tiết Đan Dung hơi nhíu mày, “Ta không muốn mặc quần áo của người khác.”

“Không thành vấn đề, huynh có quần áo mới, chưa ai mặc qua, chắc cũng không tính là quần áo của người khác nhỉ.” Phương Triều Chu vốn không có thói quen tích trữ quần áo, nhưng việc Đồ Bạch xé rách rất nhiều bộ đã để lại bóng ma trong lòng. Lúc rời khỏi Thiên Thủy tông, y đã mua một đống quần áo mới ném vào nhẫn trữ vật.

Y nói xong, lập tức lấy quần áo ra, ngay cả áσ ɭóŧ, qυầи ɭóŧ mới cũng có. Lúc đưa đồ cho Tiết Đan Dung, thấy hắn còn đang nhăn mày nhìn mình, y bèn nói: “Không phải đệ bảo muốn tắm rửa sao, còn đứng đây làm gì? Quần áo đưa cho đệ rồi đó, đệ tắm nhanh lên để huynh còn tắm nhá.”

Tiết Đan Dung nghe vậy, rủ mắt xuống, nhận quần áo. Phương Triều Chu thấy hắn vẫn bất động đứng đó, đành duỗi tay đẩy đẩy, “Đi nhanh đi.”

Tốn hơi sức đuổi Tiết Đan Dung đi tắm xong, Phương Triều Chu mới có thời gian nhìn Tống Liên Y đã trầm mặc thật lâu. Y giải cấm ngôn thuật trên người đối phương, “Hôm nay ngươi ngủ trên giường kia đi, để ta trải chăn đệm cho, ngươi ở một phòng chắc là được rồi.”

Lúc này Tống Liên Y vẫn đang rất trầm mặc, nghe thấy y nói cũng chỉ gật đầu.

Thấy nó gật đầu, Phương Triều Chu đi tới dọn chăn ga gối đệm trong tủ, nhưng mới dọn được một nửa, y bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên.

“Ta không dùng chăn gối của người khác.”

Phương Triều Chu quay đầu nhìn nó, “Vậy thì chỉ có thể không trải nữa, ngươi chọn đi.”

Tống Liên Y nắm bàn tay múp míp lại, giống hai cái màn thầu trắng muốt nho nhỏ, “Sao hắn không phải mặc quần áo người khác mà ta lại phải dùng chăn gối người khác.”

“Vì ta không có chăn gối mới, huống hồ…” Phương Triều Chu nhìn chăn đệm trong tay mình, “Chăn đệm này ta cảm thấy rất mới, chất liệu hoàn toàn mới. Mà cho dù có không mới đi chăng nữa thì nhất định cũng đã giặt sạch sẽ, chưa kể còn được xông hương chỉn chu rồi. Ngươi đừng làm quá lên nữa, hết một tháng này, ngươi muốn để ý đến cái gì cũng được. Vì vậy, giờ ngươi có thể sử dụng chăn đệm này được không?”

Ban đêm mùa xuân vẫn còn hơi lạnh, hiện tại Tống Liên Y không có tu vi, là một đứa trẻ người phàm cực kỳ bình thường. Nếu nó mà không đắp chăn thì kiểu gì ngày mai cũng sẽ nhiễm phong hàn. Tống Liên Y nghiến răng, cuối cùng đành bất đắc dĩ gật đầu.

Phương Triều Chu thấy vậy liền bắt đầu trải đệm lên giường mỹ nhân. Trải xong, góc áo y đột nhiên bị kéo nhẹ.

“Phương Triều Chu, ta cũng muốn tắm rửa.”

“Được, lát nữa ta dùng thuật Tịnh Thân cho.” Phương Triều Chu không quay đầu lại.

Tống Liên Y bĩu môi, trong mắt toàn là phẫn nộ, nhưng rất nhanh đã dằn sự phẫn nộ đó xuống, “Ta không muốn dùng thuật Tịnh Thân, ta muốn tắm nước ấm.”

Lúc này Phương Triều Chu đã trải đệm xong, y ngồi dậy, suy nghĩ giây lát, “Tắm nước ấm không thành vấn đề, có điều giờ ngươi cũng không có cách nào để tự mình tắm rửa. Ta giúp ngươi tìm một người hầu lại đây nhé?”

Tống Liên Y nhìn Phương Triều Chu, “Ngươi không thể sao?”

“Nhưng ta không muốn.” Phương Triều Chu nhìn nó nói.

Lời này thành công làm Tống Liên Y ngậm miệng lại, nó không nói gì, để Phương Triều Chu dùng thuật Tịnh Thân cho mình. Sau đó bò lên giường mỹ nhân, cởi giày nhỏ ra, chui vào trong chăn, nhắm chặt mắt lại.

Phương Triều Chu thấy nó ngủ rồi thì tắt đèn bên đây đi. Tiết Đan Dung vẫn chưa tắm xong, y có hơi mệt người nhưng vẫn đi tìm người hầu dọn dẹp một gian phòng trống trước.

Tới lúc y về, Tiết Đan Dung đã đứng ở cửa.

Người đứng dưới đèn l*иg tuổi vẫn còn nhỏ, dáng vẻ thiếu niên mỏng manh đứng đó, mái tóc dài đen nhánh được hắn tùy ý dùng một dải lụa buộc lại. Hai sợi tóc không nghe lời, rủ xuống cần cổ trắng ngần, tựa như cành hoa mai họa trên giấy Tuyên Thành (1).

So với người hắn, quần áo Phương Triều Chu khá rộng, mà cũng bởi sự to rộng này nên ý vị lạnh lùng trên người hắn lại càng rõ nét hơn.

“Tiểu sư đệ, phòng của đệ là gian phòng kia.” Phương Triều Chu đi tới chỉ tay về phía gian phòng trống đằng kia.

Tiết Đan Dung không thèm liếc mắt một cái, chỉ nói: “Sư huynh, huynh đi tắm rửa trước đi.”

“Được, thế thì đệ cứ qua đó đi, chăn đệm gì đó đều được chuẩn bị đầy đủ rồi.” Phương Triều Chu nhớ ra vừa nãy Tiết Đan Dung để ý đến việc mặc đồ của người khác, bèn bồi thêm một câu, “Đều là mới, chưa ai dùng qua đâu.”

Nói xong y liền đi vào tịnh thất, vì nhớ rõ Tống Liên Y không thể cách xa mình lâu được, nên y không kề cà ngâm mình như ngày thường mà tắm gội một lát là trở lại. Mà vừa về, y bỗng thấy Tiết Đan Dung vẫn đang đứng ngoài cửa phòng mình.

“Tiểu sư đệ, sao đệ chưa ngủ?” Phương Triều Chu khẽ kinh ngạc hỏi.

Tiết Đan Dung thấy người quay lại liền duỗi tay kéo lấy cổ tay y, kéo vào trong phòng, “Giờ có thể ngủ rồi.”

Chờ tới khi bị kéo tới mép giường, Phương Triều Chu mới nhận ra có gì đó sai sai, “Khoan khoan, đệ định ngủ chung với huynh đấy à?”

“Ừm.” Thiếu niên kéo tay y trực tiếp ấn y xuống ngồi xuống giường.

“Tại sao?” Vẻ mặt Phương Triều Chu lơ ngơ.

Do y đang ngồi, còn thiếu niên đang đứng nên hắn phải rủ mắt xuống mới có thể thấy y được. Mà một lần rủ mắt này, hàng mi dài như đuôi phượng cánh bướm ẩn đi hơn nửa tâm tư xuống đáy mắt.

“Tuy sư huynh bảo hiện giờ Tống Liên Y không có tu vi, nhưng y cùng sư huynh ở chung một phòng vẫn khiến ta không yên tâm. Vậy nên ta muốn ngủ cùng sư huynh.”

Lý do này quá ngu.

“Dù y có tu vi, huynh vẫn đánh thắng y được.” Phương Triều Chu nói.

Cánh bướm vỗ nhẹ, “Thật ra đệ sợ bóng tối.”

Phương Triều Chu: “…”

Lý do này càng ngu hơn.

Tiết Đan Dung thấy Phương Triều Chu không nói gì, hắn hé môi, giọng lại càng khẽ hơn: “Sư huynh, bây giờ đệ thực sự sợ tối lắm, đệ bị nhốt ở Bắc Cảnh rất lâu. Ở đó tối đen, đệ có làm thế nào cũng không thoát ra được, không thấy được người khác, thậm chí cả yêu thú cũng không. Đệ… đệ không muốn ngủ một mình.”

Từ trước tới giờ hắn toàn nói chuyện với cái giọng lạnh băng, chưa bao giờ dùng giọng nói nhỏ nhẹ nũng nịu này. Đặc biệt là khi trong mắt hắn thực sự ánh lên vẻ sợ sệt đáng thương, cho dù có là con cá mặn như Phương Triều Chu y thì tim cũng không khỏi đập nhanh hơn mấy nhịp, thậm chí cả tình thương bao la của cha cũng không hiểu sao lại trào dâng nữa luôn.

Tuy là hồi trước y toàn thờ ơ lúc theo dõi truyện nhưng vẫn biết Tiết Đan Dung trong nguyên tác có rất nhiều fan mẹ. Thỉnh thoảng y sẽ phóng khoáng để lại một bình luận.

Có điều bình luận của y là ——

“Nhóc con xông lên, papa yêu con, lật mình thành công dẫm bẹp hết mấy thằng cha kia đi.”

Sau đó bình luận bị report.

Nội tâm Phương Triều Chu dằn vặt, y cảm thấy mình phải nên từ chối Tiết Đan Dung mới đúng, nhất là trong tình huống Tống Liên Y như này. Tống Liên Y chính là tên cuồng Tiết Đan Dung nhất, đánh không lại nhưng vẫn điên cuồng quấy rầy người ta.

Bây giờ Tống Liên Y không trả thù y được, nhưng chờ tới lúc lấy lại được tu vi, rồi còn nhớ đến việc ngày hôm nay nữa, thực sự không biết vị thiếu chủ này sẽ điên tới mức nào đây.

“Tiểu sư đệ, không sao cả, trong phòng có thể…” Có thể đốt nến.

Cơ mà mấy chữ cuối không ra khỏi hàm răng được, vì y nhìn thấy kiếm Đoạn Thủy bỗng nhiên xuất hiện trong tay Tiết Đan Dung.

“Có thể cái gì?” Giọng Tiết Đan Dung lại lạnh như băng.

Y khựng lại, sửa lời, “Có thể ngủ cùng nhau.”

Dứt lời, kiếm Đoạn Thủy cũng biến mất theo, ngón tay Tiết Đan Dung khẽ động, ngọn nến bên giường lập tức tắt, trong phòng đen thui.

Cùng lúc đó, Phương Triều Chu cảm thấy có một bàn tay đang chạm vào đai lưng mình.