Xuyên Tiến Vạn Nhân Mê Văn Ta Nhân Thiết Băng Rồi

Chương 38

Phương Triều Chu hơi khựng lại, dời mắt nhìn nữ tử yêu mị trước mặt, thân thể hơi nghiêng đi tránh bàn tay đang đặt trên vai mình, “Ngươi đừng nhỏ ngọn nến kia nữa, chất lượng giấc ngủ của ta tốt lắm, không bị mất ngủ đâu.”

Tống Liên Y nghe thế, hơi nhăn mày lại, “Mất ngủ?”

“Ngọn nến kia của ngươi chẳng lẽ không phải để trợ ngủ sao?” Phương Triều Chu vô tội hỏi lại.

Lần trước y bị nhỏ xuống thì mơ màng hồ đồ suốt vài ngày ngủ mãi không đủ.

“Ai nói cho ngươi tác dụng là để trợ ngủ?” Tống Liên Y lúc này đã nghe hiểu, ánh mắt y lập tức trở nên hung ác, “Phương Triều Chu, ngươi dám bỡn cợt với ta, hôm nay ta nhất định phải cho ngươi nếm thử bản lĩnh của mình.”

Lúc Phương Triều Chu nhìn thấy ánh mắt đối phương thay đổi thì đã đoán được Tống Liên Y muốn động thủ nên nhanh chóng phá vỡ kết giới. Nhưng mới phá được một nửa, y chợt nhìn thấy bên ngoài có người bán đồ ăn đang gánh hàng đi ngang qua.

Tống Liên Y đã thi triển pháp thuật, mà nơi này lại không phải là tu chân giới, toàn bộ bá tánh ở đây đều là thân thể phàm thai không thể chịu được tác động của pháp thuật. Cho nên Phương Triều Chu không phá giải kết giới nữa, thay vào đó y hạ thêm một lớp kết giới cho cửa tiệm này rồi lại vội vàng tránh né pháp thuật của Tống Liên Y.

Tống Liên Y thấy y tránh né lại tiếp tục thi triển thêm một đạo pháp thuật, song Phương Triều Chu đều tránh được tất cả.

Lần trước Phương Triều Chu bị Tống Liên Y trói lại là do bị Lê Nhất Diệp hạn chế tu vi. Trong khoảng thời gian này y cũng coi như chăm chỉ học bù nên đánh bại Tống Liên Y cũng không hề gì.

Vậy nên dù rằng y không đánh trả nhưng đều tránh được hết, chủ ý của y là một sự nhịn chín sự lành. Nào biết vậy mà y lại chọc cho Tống Liên Y xù lông, đem cả pháp bảo bản mạng ra.

Pháp bảo bản mạng của Tống Liên Y là một cái lư hương. Lư hương kia làm bằng đồng, có màu đỏ, rộng khoảng một bàn tay, cao khoảng nửa cánh tay, chạm trổ cực kỳ tinh xảo, hai mỹ nhân được khắc sinh động như thật, tưởng như có thể bước xuống khỏi đó.

Phương Triều Chu vừa nhìn thấy lư hương liền nghĩ thầm không ổn rồi, y lập tức muốn dùng pháp thuật đánh bay pháp bảo của Tống Liên Y. Nhưng y đã quên mất ở đây còn có người đang quan chiến.

Thiếu nữ vén rèm đi ra kia vẩy một nắm gì đó vào mặt Phương Triều Chu, nháy mắt y không nhìn rõ gì cả, tự nhiên cũng đánh lệch theo.

Đến khi mắt Phương Triều Chu có thể nhìn rõ thì phát hiện mình đã không còn ở trong cửa tiệm son phấn kia nữa rồi.

Ờm.

Xem ra y bị nhốt vào trong lư hương kia rồi.

Lư hương của Tống Liên Y là do mẫu thân tìm kiếm trân bảo khắp cả thiên hạ, thêm nữa còn mời cả luyện sư tốt nhất để luyện ra. Lư hương này trong nguyên tác chỉ lên sàn có một lúc nhưng đã khắc sâu ấn tượng với toàn bộ người đọc.

Bởi vì chương lư hương này lên sàn đã vạch trần tâm tư của Tiết Đan Dung.

Trong nguyên tác Tống Liên Y nhốt Tiết Đan Dung vào lư hương, xây dựng năm ảo cảnh ở trong đó. Mỗi ảo cảnh sẽ có một người xuất hiện, người đó sẽ là người mà Tiết Đan Dung có ấn tượng đậm nhất, chán ghét cũng có, thích cũng có, chỉ cần là năm người có ấn tượng khắc sâu nhất trong đầu hắn thì đều sẽ xuất hiện.

Ảo cảnh hiện ra theo thứ tự người có ấn tượng nhạt nhất đến ấn tượng sâu sắc nhất, suy xét từ việc này thì người cuối cùng chính là người có ấn tượng đậm nét nhất trong lòng Tiết Đan Dung.

Tuy nguyên chủ là cổ phiếu đứng đầu nhưng cũng không nổi tiếng lắm, song về phần suất diễn trong lư hương thì kết quả của nguyên chủ coi như khá bất ngờ, hắn xuất hiện ở ảo cảnh thứ tư. Mà người cuối cùng chính là Chung Ly Việt Thủy.

Năm người xuất hiện trong ảo cảnh kia sẽ mô phỏng lại tính cách ban đầu của bản nhân, thậm chí còn mô phỏng lại cả khung cảnh gặp năm người đó.

Tiết Đan Dung không chỉ bị ảo cảnh làm khó mà còn chịu tác động của lư hương. Trong ảo cảnh tu vi bị phong bế, cách duy nhất để thoát ra ngoài là hắn phải nhận ra được mọi điều trong đây đều là giả.

Tống Liên Y nhốt Tiết Đan Dung vào đây có hai mục đích: một là y muốn xem Tiết Đan Dung có gặp được mình trong ảo cảnh không; hai là ảo cảnh này phải bị phá vỡ từng cái một thì mới có thể trở lại thế giới thực.

Y muốn làm cho đạo tâm của Tiết Đan Dung bị đánh tan ở trong đó, rồi kế tiếp sẽ như chúa cứu thế xuất hiện thả người ra. Nhưng nào biết Tống Liên Y đợi đến ảo cảnh thứ năm vẫn chưa thấy bóng dáng của mình xuất hiện, hơn nữa còn nhìn thấy ảo cảnh Chung Ly Việt Thủy đang chuẩn bị đè Tiết Đan Dung xuống, y đứng ngồi không yên, cuối cùng phải vội vàng thả hắn ra.

Thời gian trong đó khác với thời gian bên ngoài, trong ảo cảnh đã trôi qua một ngày nhưng ở bên ngoài cùng lắm mới chỉ qua một khắc.

Phương Triều Chu đánh giá hoàn cảnh xung quanh, y thấy chỗ này rất quen thuộc nha.

“Khách quan lại tới đây nữa rồi, không biết lần này ngài muốn mua thoại bản gì?” Giọng nói đột ngột vang lên khiến Phương Triều Chu quay đầu lại, lúc y nhìn thấy rõ mặt của người kia bỗng chợt ngẩn người.

“Ngươi không phải ông chủ Tằng bán thoại bản dưới chân núi của tông môn chúng ta sao? Ta…” Phương Triều Chu nói được một nửa chợt nghẹn lời, y định nói gì ấy nhỉ.

Không nhớ rõ nổi.

Người kia không trả lời câu hỏi của Phương Triều Chu, chỉ nói: “Tháng này chúng tôi có rất nhiều thoại bản mới đó, khách quan có muốn mua vài quyển không?”

Phương Triều Chu lại ngẩn ra lần nữa , nhưng rất nhanh y đã gật đầu, “Được thôi.”

Cửa tiệm son phấn.

Tống Liên Y nhìn Phương Triều Chu trong ảo cảnh của lư hương thế mà lại thấy ông chủ sạp sách đầu tiên thì mặt cũng cứng lại rồi, còn thiếu nữ thò qua xem tình hình ở bên trong cũng không nhịn được mà phì cười.

“Thiếu chủ, người này cũng thật thú vị đó, người bình thường ở trong lư hương của ngài không nhìn thấy cha mẹ thì cũng là người trong lòng, hoặc tối thiểu cũng phải là kẻ thù. Còn y ngược lại, vậy mà lại nhìn thấy người bán sách.”

Nàng nhìn Phương Triều Chu quả thực ngồi xuống đọc sách, ý cười bên môi lại càng không giấu được.

Tống Liên Y trừng mắt liếc thiếu nữ bên cạnh một cái rồi thi pháp với lư hương, làm Phương Triều Chu đi thẳng vào ảo cảnh thứ hai.

Suy nghĩ ban đầu của Tống Liên Y là muốn xem người Phương Triều Chu thích là ai, kẻ thù của y là ai, nào ngờ ảo cảnh đầu tiên của đối phương lại vô vị như vậy. Thật là chán không buồn nói.

Phương Triều Chu bên trong lư hương cầm thoại bản còn chưa được ấm tay thì đã biến mất. Y “ơ” hai tiếng, đang định hỏi ông chủ đây là có chuyện gì thì vừa mới ngẩng đầu lên liền phát hiện bản thân đã không còn ở sạp sách.

Nơi này là…

“Cửa hàng điểm tâm ngon nhất tu chân giới! Không ngon hoàn tiền! Vị khách quan này, ngài có muốn thử một chút không? Ăn vào còn có thể gia tăng linh lực đó!” Tiểu nhị trên phố vẫy vẫy tay với Phương Triều Chu và bưng cả điểm tâm ăn thử bên cạnh lên, nói, “Khách quan mau thử điểm tâm mới ra của chúng ta đi, bảo đảm hương vị tuyệt đỉnh!”

Phương Triều Chu ngửi thấy mùi hương trong không khí, lập tức không chút do dự chút nào bước qua mau, sau khi y cười ngượng một cái với tiểu nhị bèn đưa tay cầm một miếng nhỏ nhất cho vào miệng. Nhưng điểm tâm còn chưa chạm được vào đầu lưỡi thì bỗng nhiên biến mất, ngay cả tiểu nhị của quán trước mặt cũng không thấy tăm hơi đâu.

Phương Triều Chu nhìn khắp xung quanh, hở? Người đâu? Y còn chưa mua gì mà? Cửa hàng này mở cửa dưới sơn môn của bọn họ, ngày thường người người tấp nập, mỗi buổi sáng hàng người đều xếp thành cả một hàng dài, vất vả lắm y mới có cơ hội ăn thử, không người xô cướp, thế quái nào lại đột ngột biến mất không thấy tung tích vậy hả?

Tống Liên Y ở ngoài lư hương sắc mặt lại càng kém.

Y hao không ít linh lực để bắt người nhốt vào trong này, kết quả tên nhãi này không chỉ lãng phí hai ảo cảnh của y mà mấy người xuất hiện cũng đều vô dụng.

Ảo cảnh thứ ba cũng không khả quan hơn, Tống Liên Y nhìn thấy người trong lư hương chọn một đống mứt liền tức hộc máu phá luôn ảo cảnh trước đưa Phương Triều Chu vào thẳng ảo cảnh thứ tư.

Y không tin hôm nay Phương Triều Chu sẽ nhìn thấy liên tiếp năm người bán hàng trong ảo cảnh.

Ảo cảnh thứ tư này rốt cuộc cũng không phải tiểu thương bán hàng, song Tống Liên Y nhìn thấy lão già trong ảo cảnh này lại ngây người. Lão già này trông rất kỳ quái, mặt ông còn trẻ, nhưng ngoại trừ khuôn mặt ra thì làn da ở các chỗ khắc lại toàn những nếp nhăn với đốm đồi mồi, vừa nhìn qua đã biết đây là một lão già.

Tận khi nghe thấy Phương Triều Chu gọi lão già kia là “phụ hoàng”, y mới phản ứng lại.

Hóa ra Phương Triều Chu là một hoàng tử.

Phong Nguyệt am là một môn phái tu tiên, song các nàng cũng sẽ buôn bán, ngoại trừ Tống Liên Y là nam phẫn nữ trang ra thì toàn bộ những người khác trong am đều là nữ tử. Các nàng không chỉ làm ăn trên khắp tu chân giới mà còn mở cửa tiệm buôn bán ở nơi người thường sinh sống, chỉ là bán mặt hàng khác mà thôi.

Lần này Tống Liên Y tới kinh thành chính là để kiểm tra sổ sách của cửa tiệm. Năm trước sổ sách mấy cửa hàng ở kinh thành có vấn đề nên lần này y mới phải tự mình xuống đây tra xét, xem trong thúng gạo nhà mình có nuôi chuột hay không.

Y cũng coi như biết một vài chuyện ở trong kinh thành, hiện giờ lão hoàng đế của triều đình tuổi tác đã rất cao rồi, song con cháu dưới gối lại gần như đã chết hết. Mấy đứa con trai cùng lắm chỉ sống được đến bốn năm chục tuổi là đã đi, đi còn sớm hơn cả cha họ nữa. Về phần nhóm con cháu của lão hoàng đế, đứa lớn nhất sống được đến hai mươi tuổi rồi cũng đi.

Nghe nói lão hoàng đế bây giờ đang bệnh nặng, chỉ còn lại một đứa con trai là người tu tiên. Tống Liên Y không ngờ rằng Phương Triều Chu vậy mà lại là người đó.

Tống Liên Y không có hứng thú xem Phương Triều Chu trong ảo cảnh diễn cha hiền con hiếu, y nhíu mày rồi phá hủy ảo cảnh thứ tư đi. Vì vậy, Phương Triều Chu cứ thế đi tới ảo cảnh thứ năm.

Phương Triều Chu sững sờ khi nhìn chén thuốc trong tay bỗng chợt biến mất, nhưng y không ngây người được lâu vì phía sau một giọng nói quen thuộc truyền đến.

“Nhị sư huynh.”

Phương Triều Chu khựng một chút rồi ngoái đầu lại, vừa nhìn thấy thiếu niên áo trắng như tuyết bèn chào hỏi theo bản năng: “Tiểu sư đệ, đệ…”

Lời chưa nói hết y đã chợt ngưng lại, bởi y nhận ra đây không phải Thiên Thủy tông, mà là một nơi y chưa bao giờ thấy qua.

Nơi này băng trải dài mênh mông vạn dặm, ngoại trừ thiếu niên trước mặt ra, không có bất kỳ một ai khác, ngay cả chỗ trú mưa tránh gió cũng không có.

“Nhị sư huynh.” Trong chớp mắt thiếu niên đã chạy đến trước mặt Phương Triều Chu, “Nơi này là Bắc Cảnh, tu vi của chúng ta đều đã bị hạn chế, đến ngự kiếm phi hành cũng không làm được.”

Phương Triều Chu không nghĩ rằng tình huống hiện tại lại tồi tệ như vậy, y thở dài, “Vậy chỉ có thể cố gắng tìm đường ra ngoài thôi.”

Tìm đường ra khó hơn nhiều so với tưởng tượng của Phương Triều Chu. Bọn họ đi không được bao lâu thì tuyết đột nhiên rơi xuống, bông tuyết vùi lấp dấu chân của bọn họ, làm cho họ không thể phân biệt được phương hướng, cứ đi mãi về phía trước vô tận.

Phương Triều Chu không có tu vi đi đi suốt hơn một canh giờ mà vẫn chưa thấy hy vọng rời khỏi được Bắc Cảnh, y lập tức buông xuôi. Y dừng lại, định chờ tuyết ngừng rơi rồi tính tiếp, chứ giờ căn bản là không thể phân rõ phương hướng.

Thiếu niên bên cạnh thấy Phương Triều Chu không đi nữa thì cũng dừng bước lại.

Phương Triều Chu nhìn trời vẫn còn đổ tuyết, ban đầu những bông tuyết kia hẵng còn nhỏ xíu mà giờ đã to như lông ngỗng. Tuy y không có tu vi nhưng vẫn còn nhẫn trữ vật, vậy nên y lục lọi trong nhẫn trữ vật nhưng cũng chỉ tìm được một chiếc dù.

Y mở dù ra, bảo thiếu niên đứng vào dưới đây, thiếu niên nghe lời làm theo. Hai người chen chúc đứng dưới tán dù nho nhỏ.

Phương Triều Chu thấy tuyết vẫn không ngừng rơi bèn duỗi tay hứng tuyết. Mới qua một lát nhưng tuyết đã rơi một đống trong tay y.

Y vo tuyết trong tay thành một nắm, dời mắt đi cười cười với thiếu niên mắt phượng. Thiếu niên nhìn thấy nụ cười của Phương Triều Chu, hình như hơi ngây ngẩn một chút, rồi hắn hơi rủ mắt, còn chưa kịp cười lại thì cổ áo đã bị nhét một nắm tuyết.

Tống Liên Y bên ngoài: “…”