Chờ tới lúc Phương Triều Chu hoàn toàn tỉnh táo lại, trong phòng cũng chỉ còn lại một mình y.
Y phát ngốc nhìn chằm chằm vào tấm màn treo một hồi rồi duỗi tay chạm vào mông mình.
Không đau…
Phương Triều Chu chớp chớp mắt xong thì giơ tay bưng kín mặt mình. Y cho rằng bị đánh vào mông đã là việc mất mặt nhất trần đời rồi, nào biết rằng thế mà còn có việc mất mặt hơn nữa (*).
Chung Ly Việt Thủy thật sự… quá đê tiện, nếu hắn thích tiểu sư đệ thì sao lại làm ầm ĩ đến nỗi này, hơn nữa lại còn bôi thuốc ở cái chỗ khó nói cho tình địch nữa. Thế thì hắn còn mặt mũi nào mà theo đuổi tiểu sư đệ chứ?
Không hổ là người già đã sống lâu không biết bao nhiêu năm, thủ đoạn đả kí©ɧ ŧìиɧ địch thực sự quá là cao siêu.
Phương Triều Chu đột ngột ngồi dậy, không được, y không thể ở lại đây được nữa, phải rời đi sớm thôi. Đợi lâu hơn nữa, có khi cả thể xác và tinh thần của y đều bị tàn phá hết cũng nên.
Nhưng mà việc rời đi này tạm thời chưa thể đề cập trong hôm nay, giờ y chưa thể nhìn mặt Chung Ly Việt Thủy được.
Mất mặt, quá mất mặt.
Hôm sau Phương Triều Chu dậy thật sớm, hơn nữa trên đường đi đến đình viện của Chung Ly Việt Thủy còn lẩm nhẩm lại câu từ diễn đạt vài lần mà y lăn lộn suốt đêm qua để nghĩ ra.
Song vừa đến ngoài đình viện của Chung Ly Việt Thủy, y ngoài ý muốn nhìn thấy người đáng ra phải ở trong phòng lúc này lại đang đứng ở ngoài.
Chung Ly Việt Thủy nhìn thấy Phương Triều Chu thì mở miệng, “Ngươi đến đúng lúc lắm, ta có việc phải rời khỏi Hoa Lê sơn một khoảng thời gian.”
Hở?
Phương Triều Chu ngẩn người, lại nghe thấy Chung Ly Việt Thủy tiếp tục nói.
“Mấy ngày ta không ở đây thì ngươi hãy thông qua ngọc giản (1) mà học tập.” Ánh mắt hắn liếc qua chồng ngọc giản trên chiếc bàn ngọc thạch, “Ta sẽ quay về kiểm tra tiến độ học tập của ngươi, xem ngươi có nghiêm túc tu luyện hay không.”
Phương Triều Chu theo tầm mắt của Chung Ly Việt Thủy nhìn chồng ngọc giản cao như ngọn núi nhỏ, nhất thời không nói nên lời. Thôi thì việc Chung Ly Việt Thủy phải rời khỏi đây cũng coi như chuyện tốt cảm động trời cao rồi, học tập khổ cực một chút vẫn đỡ hơn việc mỗi ngày phải nhìn thấy hắn, thế là y rất nhanh chóng gật đầu, “Vâng sư tổ.”
Chung Ly Việt Thủy nhìn thấy ý cười không nén nổi bên khóe môi của Phương Triều Chu thì chân mày hơi nhíu lại. Hắn đi đến trước mặt người thanh niên, thấy cả người y bởi vì sự tiếp cận của mình mà cứng đờ lại, giọng hắn lạnh như băng.
“Phương Triều Chu, có vẻ ngươi rất vui khi ta rời đi?”
Do khoảng cách gần quá, Phương Triều Chu lại bắt đầu muốn bất tỉnh, y không khỏi muốn lùi hai bước về phía sau, song mới nhấc chân lên thì đã nghe thấy giọng nói càng thêm lạnh lẽo nghiêm khắc của Chung Ly Việt Thủy.
“Lùi cái gì? Tưởng ai phạt ngươi sao?”
Những lời này khiến Phương Triều Chu miễn cưỡng dừng bước, y lén véo bản thân một cái mới có thể trả lời: “Không… có, thưa sư tổ.”
Chung Ly Việt Thủy nhìn chàng trai trẻ sợ tới mức không dám nhúc nhích, sự không vui trong mắt lại càng tăng thêm, “Ta rời đi mấy ngày, Đồ Bạch sẽ giám sát ngươi học tập, nếu ngươi mà lười biếng, đợi ta về sẽ thanh toán một thể với ngươi.”
“Vâng.” Phương Triều Chu cúi đầu sâu hơn.
Chung Ly Việt Thủy đi rồi.
Sau khi Phương Triều Chu thấy bóng lưng người kia hoàn toàn biến mất thì thở dài nhẹ nhõm một hơi. Y đến bên chiếc bàn ngọc thạch, lật qua lật lại ngọc giản. Đồ Bạch đi tới, nhảy lên trên bàn ngẩng đầu nhìn Phương Triều Chu, “Meo, ngươi bắt đầu học tập nhanh lên, bằng không Chung Ly đại nhân lại phạt ngươi tiếp đấy.”
Tuy lời nói ra thì thế này nhưng cặp mắt uyên ương của Đồ Bạch lại cất chứa sự ham muốn nóng lòng.
Phương Triều Chu đang lật xem ngọc giản cũng không có để ý đến, y tùy tiện cầm lấy một cái ngọc giản, “Sư tổ giải cấm ngôn thuật cho ngươi rồi à, vậy ngươi có biết sư tổ đi đâu không? Khi nào trở lại?”
“Meo, Chung Ly đại nhân đi tới Bắc Cảnh, còn khi nào trở về thì ta cũng không biết.” Đồ Bạch nói.
Hai chữ “Bắc Cảnh” Đồ Bạch nói khiến Phương Triều Chu ngẩn người, y nâng mắt lên nhìn mèo trắng trước mặt, “Bắc Cảnh? Là cái nơi lạnh lẽo huyền bí Bắc Cảnh sao?”
“Meo, đúng rồi.”
Phương Triều Chu đã đọc nguyên tác nên biết Chung Ly Việt Thủy đi làm gì, hắn đi cứu Tiết Đan Dung.
Trong nguyên tác, Tiết Đan Dung một mình đi đến Bắc Cảnh, Bắc Cảnh đó hung hiểm vượt xa suy tính của hắn; thế là Tiết Đan Dung bị nhốt ở Bắc Cảnh, may mà trên người hắn có một khối ngọc bài uyên ương.
Ngọc bài uyên ương là một đôi, Tiết Đan Dung bóp nát một khối trên người thì khối ngọc bài còn lại cũng sẽ vỡ, mà chủ nhân của khối ngọc bài còn lại chính là Chung Ly Việt Thủy.
Ngọc bài uyên ương kia là khi Tiết Đan Dung còn nhỏ được Chung Ly Việt Thủy tặng cho, bấy giờ Tiết Đan Dung nhất định là gặp phải nguy hiểm không thể rời khỏi Bắc Cảnh được nên mới bóp nát ngọc bài.
Chung Ly Việt Thủy thấy khối ngọc bài trên người vỡ nát liền vội vàng rời khỏi Hoa Lê sơn đến đó để cứu viện. Mà trong nguyên tác, chương Bắc Cảnh đó cũng là lần đầu tiên Chung Ly Việt Thủy lên sàn.
Một hồi anh hùng cứu mỹ nhân kia giúp Chung Ly Việt Thủy thu hoạch được vô số fans.
Hèn chi sắc mặt của Chung Ly Việt Thủy vừa nãy lại kém như vậy, người trong lòng xảy ra chuyện thì chắc chắn tâm tình không thể nào tốt nổi. Có điều Phương Triều Chu không nhớ rõ hành trình của Chung Ly Việt Thủy hết bao nhiêu thời gian, nếu thời điểm hắn trở về là đúng nửa năm thì quá tốt luôn.
Song khả năng này không lớn, y vẫn phải nhanh chóng bắt đầu học tập thôi.
Tuy không có Chung Ly Việt Thủy nhưng ở đây vẫn còn Đồ Bạch, Đồ Bạch có nhiệm vụ ngày đêm canh giữ bên cạnh Phương Triều Chu thúc giục y tu luyện. Nhưng nó lại không giục y nắm bắt thời gian tu luyện, ngược lại nhằm những lúc y đang học hành mà chủ động ngã xuống, phô ra cái bụng trắng tuyết, móng vuốt xù xù lông cuộn tròn lại, đôi mắt uyên ương kia thì trợn đến tròn xoe.
Phương Triều Chu đang đả tọa: “…”
Y siết chặt cái tay muốn sờ bụng nhỏ của mèo trắng.
Không được, hít mèo hỏng việc.
Đồ Bạch thấy Phương Triều Chu bất động, đôi mắt nó chớp chớp rồi đứng dậy đi đến bên chân Phương Triều Chu, “uỵch” một tiếng lại ngã xuống, một lần nữa phô ra cái bụng nhỏ xù xù lông, thậm chí nó còn dùng phần thịt đệm chống đầu gối của y.
Phương Triều Chu kiềm chế mím môi, gắng sức chuyển dời tầm mắt khỏi cái bụng của nó.
Đồ Bạch kêu grừ grừ một tiếng, lần này nó đứng dậy chồm lên trên đùi y, ngã xuống tiếp thêm lần nữa. Lần thứ ba này nó lộ ra một chiếc bụng xù lông mới chỉ nhìn qua đã có cảm giác rất êm ái, phô ra thôi chưa đủ, nó còn như làm nũng quấn lên hai chân của y lăn qua lăn lại, liên tục kêu meo meo.
Khóe miệng Phương Triều Chu giật giật, ngay chớp mắt sau y dứt khoát đặt tay lên bụng của Đồ Bạch, nhưng chưa sờ được mấy cái thì thân thể Đồ Bạch bỗng dưng uốn éo, nó bò dậy, hai tai dựng thẳng đứng rồi nhìn chòng chọc về một phía.
Phương Triều Chu nhìn thấy động tác của nó thì cũng theo tầm mắt nó nhìn qua. Chỉ nghe thấy một tiếng chim hót, kim sí điểu của Chung Ly Việt Thủy bay một vòng trên đầu họ và rồi một người từ trên đó nhảy xuống.
“Sư phụ!”
Phương Triều Chu ở tạm tại Hoa Lê sơn, đã rất lâu rồi y chưa thấy người sống nào khác ngoài mình với Chung Ly Việt Thủy, giờ nhìn thấy người thân thì lập tức gọi một tiếng, tiếng gọi đó chất đầy sự vui sướиɠ.
Y vội vàng nhấc Đồ Bạch lên khỏi chân rồi đứng dậy.
Sư phụ nhìn thấy Phương Triều Chu thì hơi nhíu mày lại, trong mắt hiện rõ vẻ ghét bỏ.
Phương Triều Chu thấy ánh mắt này của ông liền nhớ ra trước đó mình bị tịch thu “vật sưởi ấm”.
Xem ra sư phụ còn chưa quên cái chuyện kia.
“Triều Chu, mấy ngày nay ngươi đã quen sống ở Hoa Lê sơn chưa?” Sư phụ mở miệng trước.
Phương Triều Chu suy nghĩ một chút rồi nói, giọng điệu của y vô cùng cẩn thận, “Sư phụ, con cảm thấy mình đã cực kỳ quấy rầy đến việc thanh tu của sư tổ rồi, con nghĩ mình vẫn nên trở về Nhất Chỉ phong thôi.”
“Việc trở về Nhất Chỉ phong chưa vội, vi sư tới đây là để truyền tin cho ngươi.” Sư phụ móc một phong thư trong tay áo ra đưa cho Phương Triều Chu, “Đây là của phụ hoàng ngươi gửi cho ngươi, người truyền tin nói đây là thư khẩn cấp, vậy nên ngươi nhanh chóng mở ra xem đi.”
Phương Triều Chu sửng sốt chút rồi mở thư ra, y đọc thoại bản nhiều nên tốc độ đọc cực nhanh. Mở đầu thư là mấy câu hàn huyên, phụ hoàng của nguyên thân hỏi thân thể mấy ngày gần đây của y ổn không, ở Thiên Thủy tông có vui vẻ không, có đủ tiền không; phần giữa thì nói chút về sự tình trong triều; cuối thư người mới nói bản thân dạo gần đây mắc chút bệnh nhẹ, hỏi Phương Triều Chu có thể hồi kinh một chuyến hay không.
Phương Triều Chu nhìn mấy lần số chữ ít ỏi ở phần cuối mới ý thức được trọng điểm: phụ thân nguyên thân dường như mắc bệnh nặng nên mới cố ý gọi con trai mình trở về.
Tuyến thời gian trong nguyên tác vây quanh Tiết Đan Dung, mà trong khoảng thời gian này, nguyên thân biết chuyện Tiết Đan Dung đi đến Bắc Cảnh nên cũng lén đi theo người ta. Cơ mà khi Tiết Đan Dung thấy có người đi theo thì lập tức cố tình cắt đuôi nguyên thân, tới lúc nguyên thân tìm thấy Tiết Đan Dung thì hắn đã được Chung Ly Việt Thủy cứu.
Mà tận đến khi nguyên thân trở lại Thiên Thủy tông mới nhận được tin dữ phụ hoàng tạ thế, điều này cũng góp phần tô đậm thêm tình cảnh bi kịch của nguyên thân, người trong lòng thì bị người khác cứu, còn phụ hoàng của mình thì đến lần gặp mặt cuối cùng cũng không gặp được.
Vốn dĩ phụ hoàng nguyên thân cũng đã gửi tin đến đây.
Sư phụ trong nguyên tác không đưa lá thư kia cho nguyên thân, đoán chừng là sợ nguyên thân lại áy náy thêm.
“Triều Chu?” Sư phụ thấy Phương Triều Chu chậm chạp không nói gì bèn mở miệng gọi một tiếng.
Phương Triều Chu lấy lại tinh thần xong liền gấp thư cất lại, “Sư phụ, con có thể rời khỏi Thiên Thủy tông một khoảng thời gian không? Phụ hoàng con bị bệnh nặng, con muốn trở lại kinh thành thăm người.”
Bọn họ tu tiên, theo lý là phải chặt đứt hết thảy liên hệ với phàm trần thế tục, nhưng điều này cũng không khắt khe tới mức không thể về nhà thăm cha ruột bệnh nặng một cái.
Vô số tu sĩ bước lên con đường tu tiên này là phàm nhân, lần gặp cha mẹ đó cũng là lần gặp cuối cùng.
Sư phụ nghe Phương Triều Chu nói thì trong lòng cũng tỏ tường nội dung của thư, nên ông gật đầu và đưa cho y nhẫn trữ vật, “Đây là nhẫn trữ vật trước đó vi sư tịch thu của ngươi, tất thảy các đồ vật lung tung lộn xộn bên trong ta đều đã ném đi.”
Đồ Bạch ở một bên nghe thầy trò hai người họ nói chuyện bỗng xen vào nói một câu: “Phương Triều Chu, Chung Ly đại nhân mà biết ngươi rời khỏi Hoa Lê sơn thì sẽ tức giận.”
Giọng của nó khiến cho tầm mắt của sư phụ chuyển tới trên người nó, ông hơi nhíu mày, “Sư tôn bên kia đã có ta nói rõ lý do rồi, Đồ Bạch thần thú chớ cần lo lắng.”
Đôi mắt Đồ Bạch rõ ràng trở nên hung hiểm, Phương Triều Chu thấy thế liền vội vàng khom lưng xoa xoa đầu nhỏ của nó vài cái, “Đồ Bạch, ta chỉ trở về nhìn phụ hoàng của ta một cái, dù sao ngươi cũng không thể để phụ hoàng ta bệnh nặng mà không cho ta đi được chứ.”
Đồ Bạch vừa được một sờ này của Phương Triều Chu thì ánh mắt tức khắc dịu xuống, nhưng mà nó vẫn không muốn, “Meo, thế thì bao giờ ngươi mới trở về? Sẽ không lâu chứ? Ngươi đừng đi mà, sống chết của phàm nhân đã là mệnh, ngươi có về thì cũng chẳng thay đổi được gì cả.”
Những lời này làm ánh mắt Phương Triều Chu trầm xuống, y thu tay lại, giọng điệu lần đầu tiên không chứa sự điềm đạm, “Sống chết của phàm nhân tự nhiên đã là mệnh, thế nên ta mới phải trở về. Ta còn có thể sống thật lâu, còn có rất nhiều thời gian để tu luyện, nhưng phàm nhân đã không còn.”
Nói rồi y ngoảnh đầu lại nhìn về phía sư phụ, “Sư phụ, chúng ta đi thôi.”
Ngày đó Phương Triều Chu đặt chân lên đường đi tới kinh thành thế gian, Đồ Bạch tuy còn muốn ngăn trở nhưng dưới sự chống lưng của sư phụ Phương Triều Chu thì nó cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn y đi. Chỉ là lúc nó nhìn chòng chọc Phương Triều Chu đi thì ánh mắt có chút u ám.
Phương Triều Chu đề nghị trước tiên ngồi phi thuyền đến trấn nhỏ tu chân gần kinh thành nhất rồi sau đó sẽ ngự kiếm vào thành.
Ước chừng khoảng bảy tám ngày sau Phương Triều Chu đến ngoài cửa thành, quân lính canh gác cửa thành thấy có tu sĩ xuất hiện thì vẻ mặt lập tức trở nên cảnh giác hơn. Nơi ở của người thường linh khí thưa thớt, thông thường tu sĩ sẽ không đến đây.
Phương Triều Chu nhìn xuống hàng người xếp hàng vào thành bèn tự giác đi xuống cuối cùng. Chẳng qua y vừa mới đứng ở đấy thì toàn bộ bá tánh phía trước y chợt tản ra rồi chạy xuống đứng đằng sau y, nhưng lại đứng cách y rất xa.
Phương Triều Chu kinh ngạc quay đầu lại, y suy nghĩ một chút rồi lại đi xuống cuối hàng người.
Thế là, các bá tánh kia lại như chim muông di tản đi rồi lại tụ hội đằng sau y, tất nhiên là họ vẫn giữ một khoảng cách rất xa. Tuy bọn họ cách y rất xa nhưng y vẫn nghe rõ mồn một lời họ nói.
“Trời ơi, là tu sĩ!”
“Tu sĩ liệu có ăn thịt người không?”
“Nghe nói lý do họ có thể trường sinh bất lão chính là bởi họ đã ăn thịt rất nhiều người thường đó.”
“Yêu quái mới ăn thịt người thường để trường sinh bất lão, chứ ta nghe nói là do họ mỗi ngày đều uống nướ© ŧıểυ đồng tử nên mới có thể trẻ mãi không già.”
“Thật hả?”
“Chắc là thật đó, lão Hoàng họ hàng xa cách vách của ta kia kìa, mỗi ngày lão đều uống nướ© ŧıểυ đồng tử nên giờ lão đã năm chục tuổi nhưng vẫn thoạt nhìn như mới ba chục thôi đó.”
“Oa, lợi hại quá! Vậy ngươi nói xem tu sĩ này trông trẻ như vậy ắt hẳn đã uống không ít nhở?”
“…”
Phương Triều Chu: “…”
Y không có cách nào, chỉ có thể chen vào một cách đáng khinh.
Thủ vệ cửa thành nhìn thấy Phương Triều Chu đến gần đều đồng loạt siết chặt vũ khí trên tay, giọng nói của vị tướng lĩnh cầm đầu hơi hơi run rẩy, “Sao các hạ lại tới chỗ này?”
Phương Triều Chu tháo kim bài bên hông xuống đưa cho tướng lĩnh kia, nhẹ nhàng nói: “Ta là Cửu hoàng tử Phương Triều Chu, hiện tại ta muốn tiến kinh diện thánh.”
Kim bài này là lúc nguyên thân ở trên Thiên Thủy tông mang theo bên hông, mặt trên khắc một chữ “Cửu”, đại diện cho thân phận y.
Thủ vệ nghe thấy Phương Triều Chu tự xưng là Cửu hoàng tử đương triều thì hết thảy đều kinh ngạc. Tướng lĩnh nhìn kim bài trong tay, gã lật qua lật lại vài lần rồi mới nói: “Xin Cửu hoàng tử hãy chờ một lát, chúng thuộc hạ sẽ đi bẩm báo trước một tiếng.”
Nguyên thân rời đi khi còn nhỏ, đã mấy thập niên chưa trở về rồi, đoán chừng cũng đã không còn được mấy người nhớ rõ hắn (*), vậy là Phương Triều Chu thấu hiểu mà gật đầu, “Đi đi.”
Tướng lĩnh kia cầm kim bài của Phương Triều Chu xoay người đi vào cửa thành, mà gã vừa đi vào thì cửa thành liền đóng lại. Bây giờ các bá tánh chưa thể xếp hàng vào thành lại càng không có việc gì để làm, từ nãy vẫn ở sau lưng Phương Triều Chu ríu rít thảo luận xem y đã uống bao nhiêu nướ© ŧıểυ đồng tử thì mới có thể trẻ đến vậy, mà bọn họ vẫn còn đang phỏng đoán tuổi thật của y nữa chứ.
Phương Triều Chu nghe đầy một lỗ tai toàn là bốn chữ “nướ© ŧıểυ đồng tử” thì không nhịn được quay người lại, ngữ khí kiềm chế mà nói: “Ta thề, ta không uống nướ© ŧıểυ đồng tử.”
Các bá tánh nghe thấy lời y nói lập tức lùi về sau mấy chục bước lận, động tác chỉnh tề chẳng khác gì đã được huấn luyện qua.
“Trời đất, y đang nói chuyện với chúng ta sao?”
“Y nghe thấy chúng ta nói chuyện ư?”
“Nghe nói tu sĩ đều sở hữu thiên lý nhãn thuận phong nhĩ (2) đấy.”
“Há chỉ là hắt xì một cái, ngay cả việc ngươi đánh rắm như nào thì y cũng có thể nghe rõ mồn một, không tin thì ngươi thử đánh một cái đi, bảo đảm y có thể nghe thấy được.”
“Ta thử xem!”
“Ta cũng thử nữa! Vậy chắc y có thể nghe ra được là ai đánh đúng không?”
Phương Triều Chu: “…”
Bỏ đi, bỏ đi.
Trong sự suy đoán kỳ dị liên miên của các bá tánh, cuối cùng thì cửa thành cũng mở ra. Nhưng người đi ra không chỉ có một người mà là cả một đám người, người đi tuốt đằng trước mặc một bộ triều phục đỏ thẫm, bên ngoài khoác áo lông chồn trắng tuyết, nhìn có vẻ không hợp với những người bên cạnh mặc xuân sam.
Người nọ đi đến trước mặt Phương Triều Chu liền quỳ xuống hành đại lễ.
“Cháu trai Hỗ Hương bái kiến Cửu hoàng thúc.”
Đám người mênh mông phía sau hắn cũng đồng loạt quỳ xuống đất.
Phương Triều Chu chưa từng bị người khác quỳ lạy, y hoảng sợ vội vàng hơi nghiêng người đỡ đối phương dậy, “Chớ có khách khí, ngươi mau mau đứng dậy đi.”
Y cầm lấy cánh tay đối phương liền phát hiện thân thể của hắn hơi cứng lại, nhưng hắn không nói gì cả, nương theo lực đỡ của y mà đứng lên, rồi hắn ngẩng mặt lên, nhợt nhạt cười với Phương Triều Chu.
Người dẫn đầu là một người phàm ước chừng khoảng hai mươi tuổi, phong thần tuấn lãng, đẹp như sớm xuân, nhưng màu môi hắn lại tái nhợt, khí sắc giống như mang bệnh, mạch máu dưới làn da lộ ra lại càng hơi phiếm xanh.
Khi hắn thấy rõ mặt Phương Triều Chu thì ánh mắt hơi lóe lên rồi ý cười bên môi lại càng thêm đậm.
“Cửu hoàng thúc cuối cùng cũng trở lại, thời gian qua hoàng gia gia đã rất trông mong Cửu hoàng thúc trở lại đó.”
Nói xong hắn quay đầu lại, giơ tay bưng kín ngực, chân mày xoắn hết cả vào, môi hơi hơi hé ra giống như cực kỳ khó chịu. Phương Triều Chu thấy vậy bèn lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho hắn.
Cậu trai trẻ tự xưng là Hỗ Hương nhìn thấy cái khăn tay này thì hơi hơi lắc đầu, “Đa tạ Cửu hoàng thúc, nhưng ta không có gì đáng ngại cả, chỉ là lúc dậy sớm thì có bị cảm lạnh một chút.”
Lời nói vừa ra, ngay lập tức hắn nghe thấy Phương Triều Chu nói.
“Vậy thì càng phải cần có khăn tay, ở đây nhiều người, nhỡ mà ngươi có bị nhiễm phong hàn, không cẩn thận nói chuyện thì có thể lây bệnh cho người khác.”
Hỗ Hương: “…”
Phương Triều Chu thấy Hỗ Hương không trả lời bèn nhét thẳng khăn tay vào trong tay hắn, “Cháu trai cả, ngươi mau mau cầm đi.” Y cho rằng đối phương ngại ngùng không nhận khăn tay liền vội vàng bồi thêm một câu, “Khăn tay này giá trị cũng không được bao nhiêu, ngươi cứ coi như là quà gặp mặt của hoàng thúc đi, ngàn lần vạn lần đừng có khách khí.”
Hỗ Hương: “…”