Xuyên Tiến Vạn Nhân Mê Văn Ta Nhân Thiết Băng Rồi

Chương 29

Phương Triều Chu chậm nửa nhịp mới phản ứng được đối phương hỏi cái gì, hắn đối diện với đôi mắt của Tiết Đan Dung, không khỏi sững sờ một chút, sau đó trở tay bắt lấy cánh tay của Tiết Đan Dung, vội đổi chủ đề: "Tiểu sư đệ, chúng ta rời khỏi đây trước đã."

Lần trước tiểu sư đệ bị tẩu hỏa nhập ma còn chưa khỏi.

Tiết Đan Dung nhíu mày nhìn hắn, không nói chuyện, nhưng vẫn thuận theo Phương Triều Chu, y kéo tay Phương Triều Chu ra khỏi Ảm Hồn Môn. Một đường này cực kì suôn sẻ, thông thuận đến mữ Phương Triều Chu không tin được, chỉ có vài ma tu nhỏ chạy ra cản bọn họ.

Những ma tu đó tu vi rất thấp, một kiếm của Tiết Đan Dung chém xuống liền không đứng dậy nổi.

"Tại sao không có người nào?" Phương Triều Chu nhịn không được hỏi.

Tiết Đan Dung không trả lời Phương Triều Chu, y nhìn chung quanh, duỗi tay ôm eo Phương Triều Chu, mang theo người bay lên. Phương Triều Chu thấy nơi xa phía trước có hai con phi mã cùng một chiếc xe ngựa màu trắng.

Tiết Đan Dung mang theo Phương Triều Chu vào trong một chiếc xe ngựa, vừa vào, Phương Triều Chu đã bị đẩy ngã. Tiết Đan Dung từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào vành tai hắn, "Sư huynh, ai cắn, nói cho ta?"

Phương Triều Chu thình lình lại bị tiểu sư đệ đẩy ngã, đang muốn nói gì đó, thì bên ngoài vang lên một đạo thanh âm.

"Đan Dung."

Giọng nói giống như thiên địa, Phương Triều Chu nghe xong liền thấy choáng, nhịn không được đem quay mặt ra bên ngoài. Tiết Đan Dung vừa thấy Phương Triều Chu như vậy, ánh mắt khẽ biến, lập tức ôm lấy mặt Phương Triều Chu, thấp giọng nói: "Không được nghe, ngươi ở đây chờ ta."

Nói xong, y hạ cho Phương Triều Chu một đạo pháp thuật, Phương Triều Chu liền phát hiện bản thân không nghe được gì. Hắn nhìn Tiết Đan Dung đứng dậy vén màn xe đi ra ngoài.

Nhưng Tiết Đan Dung vừa ra không bao lâu, Phương Triều Chu lại phát hiện chính mình có thể nghe được.

Cái người có thanh âm của tự nhiên kia đang nói chuyện.

"...... Lúc trước ngươi và hắn đều bị Vân Giáng Xà cắn, tuy rằng ngươi giúp hắn hút độc, nhưng độc tố trên người hắn vẫn chưa tẩy sạch sẽ, cho nên dù sư tôn ngươi giúp ngươi thanh lọc độc tố, ngươi nhìn thấy hắn, trong lòng vẫn sinh ra cảm giác yêu say đắm không thể khống chế."

"Sư tổ, ta......" Đây là thanh âm của Tiết Đan Dung.

Nhưng lời nói của y nhanh chóng bị đánh gãy.

"Ngươi không cần nhanh chóng phản bác ta, ngươi có thể nghĩ lại một chút, từ khi nào ngươi liền đối hắn rễ tình đâm sâu, là sau khi bị Vân Giáng Xà cắn đúng hay không? Trước đó, ngươi có từng chú ý tới hắn chưa? Không có. Đan Dung, không cần lừa mình dối người, ngươi đối với hắn chẳng qua do độc tố quấy nhiễu, lần này ta tới cứu hắn, cũng là để giải quyết triệt để việc này."

Người kia nói: "Ta sẽ thanh trừ sạch sẽ độc tố trong cơ thể hắn, hiện tại người tạm thời tu luyện bên người ta, không cần về Nhất Chỉ Phong. Sau nửa năm, người thấy hắn, sẽ không còn cảm giác gì nữa."

Tuy Phương Triều Chu vừa nghe được thanh âm này liền cảm thấy choáng, nhưng hắn vẫn nghe hiểu, cũng biết thân phận của người đang nói chuyện.

Tiết Đan Dung gọi hắn là sư tổ.

Bởi vì hắn là sư phụ của sư phu bọn họ, tông chủ của Thiên Thủy Tông hiện nay Chung Ly Việt Thủy.

Là vị công được chọn là huyền bí nhất và đứng đầu nguyên tác.

Nghe nói tu vi của Chung Ly Việt Thủy đã tới Đại Thừa kỳvô địch thế gian, nhưng hắn quá mức thần bí, gần như không ra khỏi nơi ở, cho dù là sư phụ của Phương Triều Chu cũng khó nhìn thấy hắn.

Người duy nhất ở Thiên Thủy Tông có thể tùy ý ra vào chỗ hắn, là Tiết Đan Dung.

Năm đó Tiết Đan Dung được thu vào Thiên Thủy Tông, là do được Chung Ly Việt Thủy mang về.

Nghe nói cha mẹ của Tiết Đan Dung là bạn tốt của Chung Ly Việt Thủy.

Chung Ly Việt Thủy mặc dù đứng đầu, trong nguyên tác lại không miêu tả tướng mạo, bởi vì cảnh giới tu vi của hắn quá cao, người thường căn bản không thấy rõ mặt hắn, nhìn hay nghe được thanh âm của hắn đều không khỏi chóang váng, giống như Phương Triều Chu hiện tại.

Một câu miêu tả duy nhất, tác giả nguyên tác mượn một câu thơ ——

"Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy. Lang diễm độc tuyệt, thế vô thứ hai."

Tuy nhiên suất diễn trong nguyên tác của Chung Ly Việt Thủy rất ít, rất ít fans ở khu bình luận spam cầu hắn xuất hiện, ngay cả khi nó là một dòng chữ.

Phương Triều Chu không nghĩ tới mình có thể nhìn thấy bản tôn của Chung Ly Việt Thủy.

Cũng không tính, giữa bọn họ còn ngăn cách một tầng màn xe.

Tiết Đan Dung hồi lâu không lên tiếng, Chung Ly Việt Thủy dường như thở dài, "Ta không ép ngươi, trên đường về Thiên Thủy Tông, người có thời gian suy nghĩ kỹ, cũng có thời gian cáo biệt hắn. Đan Dung, ngươi còn nhớ rõ lời thề lúc mới gia nhập Thiên Thủy Tông sao?"

Thanh âm của Tiết Đan Dung trầm thấp, còn hơi run rẩy, như đang đè nén điều gì đó, "Ta nhớ rõ."

"Lúc trước phụ thân ngươi vì mẫu thân ngươi từ bỏ độ kiếp thành tiên, nhưng kết cục cuối cùng lại khiến người ta thổn thức, ngươi từng nói sẽ không giẫm lên vết xe đổ, ta hy vọng ngươi thật sự có thể làm được."

Sau đó, Phương Triều Chu phát hiện bản thân lại không nghe được.

Một lát sau, Tiết Đan Dung xốc lên màn xe đi vào, y nhìn Phương Triều Chu đã ngồi dậy, cảm xúc trong mắt phượng vô cùng phức tạp. Y chậm rãi đi đến bên người Phương Triều Chu, cầm lấy bàn tay Phương Triều Chu đặt trên đùi, từ nắm biến thành mười ngón đan xen.

Đôi môi đỏ mọng của Tiết Đang Dung hé ra, nói gì đó, nhưng pháp thuật trên người Phương Triều Chu chưa được giải, căn bản không nghe được gì, cho nên hắn hỏi: "Cái gì?"

Vừa dứt lời, hắn lại bị hôn lấy.

Tiết Đan Dung ấn hắn lên vách xe, gần như không cho Phương Triều Chu cơ hội trốn thoát. Cánh môi hơi lạnh lẽo liều mạng dán tới, Phương Triều Chu ngay cả nghiêng đầu cũng không làm được, hai tay bị bắt cùng mười ngón tay của đối phương đan xen.

Thiếu niên hôn từ cánh môi xuống dưới vành tai.

Phương Triều Chu hít hà một hơi.

Tiết Đan Dung cắn hắn.

Còn vô cùng dùng sức.

"Tiểu sư đệ." Phương Triều Chu nhịn không được gọi đối phương.

Nhưng thiếu niên ngoảnh mặt làm ngơ, hàm răng tuyết trắng chỉ tập trung vào vành tai trước mặt, cho đến khi xuất huyết, y mới thả lỏng liếʍ mυ'ŧ, đợi khi miệng vết cắn không rỉ máu, y mới hơi lùi về sau.

Phương Triều Chu nhất thời đỏ mặt, đôi mắt xưa nay ôn hòa giờ chỉ biết ngơ ngác nhìn thiếu niên, một chữ cũng không thốt nên lời.

Cánh môi của Tiết Đan Dung dính một chút máu của Phương Triều Chu, mắt phượng của y buông xuống, vươn ra chiếc lưỡi hồng, liếʍ vệt máu trên môi. Phương Triều Chu nhìn thấy một màn này, mặt càng đỏ hơn.

Gương mặt này của tiểu sư đệ quá phạm quy.

Mà tiếp theo, độ ấm trên mặt Phương Triều Chu cũng không giảm đi, xe ngựa ngừng, hắn cũng không biết, toàn bộ hành trình vựng vựng hồ hồ, nên nói, không nên nói, toàn bộ đều xông ra, ngay cả bụng mỡ cũng bị sờ soạng một lúc.

Rõ ràng chỉ mới qua mấy ngày, hắn lại cảm giác Tiết Đan Dung như trở thành người khác?

Rõ ràng mấy ngày trước, ở trong động phủ ở Tri Xuân Châu, tiểu sư đệ còn không dùng gương mặt mình như vậy.

Xe ngựa dừng hồi lâu, bọn họ mới chậm chạp đi xuống, người ở bên ngoài không có kiên nhẫn.

"Đan Dung, hắn cần phải đi."

Phương Triều Chu đã bị giải pháp thuật, tự nhiên nghe được thanh âm này, là Chung Ly Việt Thủy.

Thiếu niên đang ôm hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, thấp giọng nói: "Sư tổ, ta không tới chỗ ngươi, ta muốn ở lại Tri Xuân Châu."

"Ngươi ở lại Tri Xuân Châu, còn hắn thì sao?" Chung Ly Việt Thủy dường như hơi tức giận.

Tiết Đan Dung nghiêng mặt nhìn Phương Triều Chu đang bị choáng vì giọng nói của Chung Ly Việt Thủy, dùng cánh môi chạm vào môi Phương Triều Chu, "Lúc trước sư huynh vì ta mới bất hạnh bị ma đầu Ảm Hồn Môn theo dõi, ma đâu kia sẽ không dễ dàng buông tha sư huynh, cho nên ta hy vọng sư tổ có thể đưa sư huynh đi tu luyện, giúp sư huynh sớm ngày đột phá Nguyên Anh kỳ, về sau cũng có bản lĩnh phòng thân."

Chung Ly Việt Thủy không nói gì.

Tiết Đan Dung buông Phương Triều Chu ra, nhìn ngoài màn xe, trọng giọng có ý khẩn cầu: "Sư tổ."

Một lúc lâu, Chung Ly Việt Thủy mới mở miệng.

"Nhiều nhất nửa năm."

Tiết Đan Dung nghe vậy, trong mắt lại không có một tia vui mừng, y nói một tiếng "Cảm ơn sư tổ", sau đó lại đưa mắt nhìn Phương Triều Chu. Tay áo của Phương Triều Chu bị cuốn lên, trên cánh tay có năm dấu răng rõ ràng, Tiết Đan Dung kéo tay áo Phương Triều Chu xuống, không nói gì, chỉ liếc mặt thật sâu nhìn Phương Triều Chu, liền đứng dậy ra ngoài.

Phương Triều Chu còn ngồi trong xe ngựa, xe ngựa lại bắt đầu chạy về phía trước, hắn còn ngẩn người mà ngồi dựa trên xe ngựa, mãi đến khi chiếc xe ngừng lại lần hai.

"Xuống dưới." Bên ngoài truyền đến thanh âm của Chung Ly Việt Thủy.

Phương Triều Chu do dự một chút, đứng dậy nhấc màn xe, vừa ra, hắn liền thấy được một nam nhân thân bạch y.

Trong nguyên tác viết ——

"Chung Ly Việt Thủy chỉ thích màu trắng, từ y phục vớ đến đồ dùng trang trí, không cái nào không phải màu trắng. Hắn thích màu trắng một cách biếи ŧɦái, ngay cả yêu thú nuôi dưỡng cũng là màu trắng."

Phương Triều Chu chỉ giương mắt nhìn thoáng qua Chung Ly Việt Thủy, lại bắt đầu chóng mặt, giống như trong tiểu thuyết nói, hắn căn bản không thấy rõ mặt Chung Ly Việt Thủy, giống như ngửa mặt nhìn trời, hắn nhìn chằm chằm đối phương, cố gắng nhìn rõ gương mặt người kia, nhưng như thế nào cũng không thể thấy rõ, ngược lại bị đối phương làm bỏng mắt.

"Phương Triều Chu, ta đã đồng ý giúp ngươi tu luyện nửa năm, nửa năm này, ngươi tu luyện ở Hoa Lê Sơn, không được đi đâu, trong thời gian này, ngươi bắt buộc phải đột phá Nguyên Anh, nếu không, trục xuất khỏi Thiên Thủy Tông."

Sau khi Chung Ly Việt Thủy rời đi, Phương Triều Chu mới thanh tỉnh lại, hắn lắc lắc đầu, quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Đây Hoa Lê Sơn nơi Chung Ly Việt Thủy ở.

Hoa Lê Sơn trôi nổi phía trên Thiên Thủy Tông, ở giữa không có đường đi, nếu muốn đi lên hay xuống, phải cưỡi tọa kỵ kim sí điểu của Chung Ly Việt Thủy.

Tất cả mọi thứ đều là màu trắng, Phương Triều Chu cúi đầu nhìn chính mình, hắn không có gì trên người, y phục trên người cũng là của Lê Nhất Diệp.

Một lát sau, hắn nhịn không hô to với không trung, "Sư tổ! Tu vi của ta còn đang bị hạn chế! Ta ở đâu a? Đi đâu tu luyện a? Có công pháp gì không? Có pháp khí hay kiếm tiên gì không? Nếu không có thì ít nhất cũng cho ta hai bộ y phục tắm rửa...... A!"

Cằm của Phương Triều Chu như bị hòn đá nhỏ bắn vào, hàm dưới của hắn tê dại, không nói nên lời.

Thanh âm lạnh băng của Chung Ly Việt Thủy vang lên.

"Về sau ở Hóa Lê Sơn không được lắm miệng, lát nữa sẽ có người tới dàn xếp cho ngươi."

Phương Triều Chu ôm cằm, nói không nên lời, hắn chỉ có thể gật đầu, tỏ vẻ bản thân nghe được.

Một lát sau, quả nhiên có người đến dàn xếp cho Phương Triều Chu, nói chính xác, không phải người, mà là một con mèo trắng. Con mèo kia sinh một đôi mắt uyên ươngtừ xa chậm rì rì đi tới, bởi vì nó màu trắng, mà xung quanh cũng là màu trắng, mới đầu Phương Triều Chu còn không nhìn thấy nó.

Mãi đến khi nghe được thanh âm của con mèo kia.

"Meo, ngươi chính là đệ tử mà Chung Ly Việt Thủy đại nhân nhắc tới?"

Phương Triều Chu cúi đầu, thấy một con mèo trắng ngồi xổm trước mặt mình.

Con mèo kia mở to đôi mắt uyên ương, nghiêng đầu đánh giá hắn, cái đuôi dài vòng trước chân.

"Là ta." Phương Triều Chu ngồi xổm xuống, "Ngươi là mèo sư tổ nuôi sao?"

Đuôi của mèo trắng hơi giật, không trả lời vấn đề này, chỉ đưng dậy đi về một hướng, "Meo, đi theo ta."

Phương Triều Chu nghe vậy, vội vàng đi theo nó, chẳng qua tốc độ đi đường của mèo trắng rất chậm, Phương Triều Chu vô cùng cẩn thận mà kiến nghị: "Meo meo, hay là ta ôm ngươi đi đi?"

Mèo trắng quay đầu nhìn hắn, mắt uyên ương hơi híp lại, "Meo, được nha."

Phương Triều Chu thấy đối phương đồng ý, duỗi tay bế mèo trắng lên, nhưng tay còn chưa đυ.ng tới, liền thấy mèo trắng biến lớn gấp mười lần, sợ tới mức lùi vài bước liên tiếp.

Mèo trắng, không đúng, bây giờ nên gọi nó là Bạch Hổ.

Nó còn nghiêng đầu nhìn Phương Triều Chu, "Meo, sao còn không ôm?"

Phương Triều Chu nở nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép, "Hay để hôm khác đi, hôm nay tay ta có chút mỏi."

Bạch Hổ lại híp híp mắt, quay đầu tiếp tục đi về phía trước. Lần này Phương Triều Chu trở tay không kịp, hắn gần như phải chạy nhanh mới đuổi kịp bước chân của đối phương.

Không biết qua bao lâu, hắn mới thấy một đình viện.

Đình viện kia tường trắng ngói trắng, ngay cả cửa cũng là màu trắng.

Phương Triều Chu nhịn không được nghĩ, ở nơi này, thật sự sẽ không bị chứng quáng tuyết sao?

Bạch Hổ lại biến về mèo trắng, nó nhẹ nhàng lướt qua vách tường, một lúc sau, cửa viện mở ra. Mèo trắng ngồi phía sau cửa nhìn hắn, "Meo, đây là chỗ ở trong nửa năm này của ngươi, Chung Ly đại nhân rất bận, mỗi ngày chỉ rảnh giờ Mão, cho nên ngươi phải đúng giờ Mão đến đình viện của Chung Ly đại nhân nghe giảng bài, nếu bỏ lỡ canh giờ......"

Mèo trắng vươn móng vuốt, nhẹ nhàng liếʍ liếʍ, "Hôm đó ta chắc chắn sẽ rất đói."

Phương Triều Chu cười không nổi, thậm chí muốn véo mình một cái, xem có phải đang nằm mơ không.

Nhưng đây không phải mơ.

Đặc biệt là hôm sau, còn chưa tới giờ Mão, hắn đã bị một vật nặng đánh thức.

Phương Triều Chu gian nan mở mắt ra, hơi hơi ngẩng đầu, liền bắt gặp một đôi mắt màu xanh lục. Hắn chớp chớp mắt, tay nhanh hơn não, ôm chặt con mèo trên người, trở mình, một bên sờ, một bên vùi mặt vào.

"A Tài, ba ba yêu con ~"

Nói xong, hắn còn hôn lên bụng mèo thơn tho mềm mại của đối phương.