Giả Chết Cũng Không Cứu Nổi Thế Giới

Chương 52: “Hai mi sắp bị ta bắt xuống Địa Phủ rồi!”

Tám giờ tối, trên app livestream Douya.

“Sao cậu không đi từ đây?”

Trong căn phòng yên tĩnh, một giọng nói khàn khàn trầm thấp của đàn ông chợt vang lên. Liên Hề hơi sửng sốt, còn chưa kịp hoàn hồn thì các fans ở phòng livestream đã trực tiếp bùng nổ.

[Oa, là bạn cùng nhà của anh zai! ]

[Giọng bạn cùng nhà của anh zai nghe hay quá đi mất.]

[ Người mới đến muốn hỏi một chút, bạn cùng nhà của anh zai là ai vậy? ]

[Là bạn cùng nhà của streamer này, giọng hay ơi là hay. Lúc streamer livestream, hắn thường ngồi bên cạnh xem. Chúng ta phải làm thẻ* cho bạn cùng nhà của tiểu ca ca! ]

(*Làm thẻ: Bỏ ra 6 tệ để trở thành fans của streamer và có thể nhận được nhãn fans của streamer đó.)

Vốn dĩ Liên Hề muốn tắt mic, nhưng sau khi nhìn thấy mấy dòng comment này, bàn tay lại lặng lẽ rời khỏi nút tắt mic.

Làm thẻ đó nha, một tấm thẻ trị giá sáu tệ lận.

Liên Hề vừa nhẹ giọng giải thích cho Liệt Thần, vừa tiếp tục chơi game: “Bởi vì chỗ đó có người mai phục tôi.”

Liệt Thần nhíu mày: “Hửm?”

Giây tiếp theo, chỉ thấy Liên Hề điều khiển nhân vật trong game, trực tiếp bổ một chiêu thức vào lùm cỏ. Một thao tác chế ngự, lập tức khống chế được hai anh hùng núp trong bụi cỏ, sau đó lại làm một loạt các thao tác đẹp mắt khác.

“Double kill!”

Double kill!

[Streamer 666! ]

[Đỉnh vãi nồi, kỹ năng vô địch con mẹ nó luôn! ]

Liên Hề ngoảnh lại nhìn bạn cùng nhà của mình. Vẻ mặt cậu hờ hững, cứ như một vị cao thủ cao siêu, nhẹ nhàng hỏi bâng quơ: “Bây giờ đã hiểu chưa?”

Liệt Thần yên lặng nhìn cậu một hồi, cười: “Ừm, đỉnh.”

Liên Hề cong môi, xoay đầu tiếp tục chơi game, trong lòng lại nghĩ: Đương nhiên rồi.

Hắc Bạch Vô Thường Tô Thành chơi gam cả một đêm. Liên Hề livestream tổ đội với Liệt Thần mấy bữa, sau này cậu không tổ đội nữa, mà chuẩn bị tham gia trận chung kết ‘Quốc phục Gia Cát Lượng’do Douya tổ chức.

Thi đấu ‘Quốc phục Gia Cát Lượng’ là giải đấu mà Từ Lãng đặc biệt sắp xếp cho Liên Hề tham gia.

Lúc mới mới tham gia thi đấu, Liên Hề cũng không ngờ nền tảng livestream sẽ tổ chức một giải đấu như vậy, Từ Lãng lại còn báo danh cho cậu, chẳng biết là có gì gian trá hay không nữa. Không lẽ do cậu vừa mới giúp hắn ta giải quyết vụ án quỷ ám idol ở Hoành Điếm, cho nên đối phương muốn mượn giải đấu này trả cho mình một chút thù lao?

Nhưng ngay sau đó, cậu đã tự bác bỏ suy nghĩ này. Lý do đơn giản là vì những streamer tham gia giải đấu thực sự quá mạnh.

“Tuy tôi đã vào chung kết, nhưng chưa chắc đã giành được quán quân. Từ Lãng sẽ không ngốc đến mức mượn giải đấu này để trả thù lao cho tôi, lỡ tôi không giành được quán quân thì sao?”

Liên Hề gật đầu.

Đúng thế, Từ Lãng sẽ không ngốc như vậy, trông hắn có vẻ là một người vô cùng khôn khéo.

Trận chung kết được ấn định vào lúc 10 giờ tối.

Trước khi thi đấu, Từ Lãng gửi tin nhắn Wechat cho Liên Hề, cổ vũ cậu cố gắng giành được giải quán quân. Nhưng không giành được cũng không sao cả, giải đấu này đã giúp cậu hot lên hẳn, người hâm mộ cũng tăng gấp ba lần.

Liên Hề nghĩ ngợi rồi trả lời lại.

[ Tôi sẽ cố gắng. ]

[Từ Lãng: Tôi tin cậu ( mỉm cười) ]

Nửa tiếng sau.

Liệt Thần: “Cậu thua rồi.”

Liên Hề: “…… Ừ.”

Liệt thần: “Đối thủ của cậu hình như rất mạnh. Hắn tên gì?”

Liên Hề ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn bạn cùng nhà của mình.

Hai ngày này, dưới sự hướng dẫn của Liên Hề, Liệt Tổng không chỉ bắt đầu chơi game, mà còn tải cả app livestream Douya về máy. Nhưng hắn chỉ theo dõi duy nhất một streamer, đó chính là Liên Hề. Vậy mà bây giờ…

Liên Hề đánh hơi được chút khác thường, cảnh giác hỏi: “Anh hỏi hắn làm gì?”

Liệt Thần buột miệng thốt ra: “Xem hắn chơi thế nào.”

Liên Hề: “…”

Anh không được phản bội fandom!!!

“Hắn chơi Mã Siêu gà lắm!” Liên Hề nghẹn nửa ngày trời, mới nghĩ ra một lý do khá ổn để ngăn cản bạn cùng nhà của mình trèo tường. “Không phải anh thích Mã Siêu nhất sao, hắn chơi cùi bắp lắm luôn. Hắn chỉ biết chơi pháp sư thôi. Anh không cần theo dõi hắn làm gì.”

Nghe những lời này, Liệt Thần ngước mắt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Liên Hề. Hai người bốn mắt nhìn nhau, thật lâu sau, Hắc Vô Thường mới cong môi đáp: “Ừm.” Sau đó hắn đứng lên đi vào bếp, chỉ là mới đi được nửa đường lại quay ra hỏi: “Cậu có muốn ăn quýt không?”



Cuộc sống cứ vậy chầm chầm trôi qua.

Mặc dù không giành được giải quán quân ‘Quốc phục Gia Cát Lượng’ nhưng Liên Hề cũng không cảm thấy quá tiếc nuối. Tiền thưởng ba vạn đúng là nhiều thật đấy, chẳng qua cậu cũng thu hoạch được một đống fans xem livestream, thu nhập cũng cao hơn trước rất nhiều. Hơn nữa, sau khi kết thúc cuộc thi cậu mới biết, thì ra á quân cũng có phần thưởng, chính là một bản hợp đồng livestream mới.

Chẳng mấy chốc đã đến giữa tháng Mười.

Tuần trước Liên Hề đưa chú Lý tới nhà người con thứ hai, ngày hôm sau cậu gọi điện hỏi thăm tình hình điều trị của ông.

Trong điện thoại, giọng nói của chú Lý nghe rất có tinh thần, cũng vô cùng vui vẻ: “Tiểu Liên đấy à, cháu lại gọi điện thoại tới hỏi thăm chú nữa sao. Yên tâm đi, chú đã bàn bạc với thằng hai nhà mình rồi, ngày mai sẽ nhập viện. Mà hai hôm nữa là anh trai nó chở hàng xong quay lại Tô Thành, hai anh em sẽ bàn bạc rồi phẫu thuật cho chú ngay. Cháu cứ yên tâm, chú không sao đâu. Các chuyên gia khác cũng nói rồi, tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật này rất cao, nói không chừng còn có thể sống thêm mấy năm lận!”

Mặc dù chú Lý đã nói vậy, nhưng Liên Hề vẫn không yên tâm.

Cậu cứ suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn quyết định đi tìm Vương Tử Hạo để hiểu rõ tình huống hơn.

Từ sau khi bị con sâu đen của ông lão ăn mày chui vào người, khiến sinh hồn rời khỏi thân thể, chẳng biết vì sao bác sĩ Vương lại có cảm giác quen thuộc khó diễn tả với Liên Hề. Tuy đã mất đi ký ức lúc làm sinh hồn, song anh ta luôn cảm thấy Liên Hề có ơn rất lớn với mình.

Thời gian ở ICU, anh ta đã mơ thấy một giấc mơ kỳ quái giống hệt Từ Lãng.

Nội dung của giấc mơ bị chôn vùi sau lớp sương mù dày đặc, không tài nào nhìn rõ. Nhưng anh ta biết, đó là một giấc mơ rất nguy hiểm. Anh ta đứng bên núi đao biển lửa, thời điểm cả người sắp rơi vào trong đó, thì bỗng nhiên có một bàn tay kéo anh ta lại từ phía sau, túm anh ta về. Cho dù bác sĩ Vương có cố nhớ lại thế nào, cũng không thể thấy rõ gương mặt của người kia. Chỉ có điều, từ đó về sau anh ta luôn có một cảm giác quen thuộc với Liên Hề. Đồng thời cũng có cảm giác vô cùng quen thuộc với người bạn cùng nhà kia của cậu.

Mặc dù mỗi lần gặp người bạn cùng nhà đó, bác sĩ Vương đều cảm thấy đau đầu. Nhưng ngoài cơn đau nhói ở đầu thì anh ta lại có thiện cảm với đối phương hơn.

Bác sĩ Vương đồng ý giúp Liên Hề tìm hiểu tình huống, mấy ngày sau, anh ta mới liên lạc lại.

“Ừ, người thân của cậu đã nhập viện rồi. Sáng nay con trai cả của ông ấy về đến Tô Thành cũng đồng ý làm phẫu thuật. Yên tâm đi, tôi đã đặc biệt mời giáo viên hướng dẫn của mình tới hỗ trợ, nhờ cô ấy tìm chủ nhiệm ngoại khoa của bệnh viện đích thân làm phẫu thuật, nhất định sẽ ổn thôi. Ung thư gan gian đoạn đầu không có vấn đề gì quá lớn, chỉ cần cẩn thận chăm sóc là được. Nhưng cũng hơi tốn kém, gia cảnh người thân của cậu cũng ổn chứ?”

Liên Hề lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Không sao, nhà bọn họ mới nhận được phí bồi thường di dời.”

Giọng bác sĩ Vương hơi ngạc nhiên: “Không ngờ nha, lúc đầu tôi nhìn cách ăn mặc của ông ấy, cứ tưởnglà nông dân cơ. Còn đang lo lắng cho việc mua thuốc hậu phẫu của ông ấy nữa. Nếu đã như vậy thì cậu càng không cần lo lắng, cứ đúng giờ uống thuốc, cẩn thận chăm sóc, sống thêm mười năm nữa cũng không thành vấn đề.”

“Thật sự cảm ơn anh!”

“Không cần cảm ơn.” bác sĩ Vương thuận miệng nói, “À đúng rồi, tuần sau Trần Khải kết hôn đấy, chắc cậu cũng biết rồi nhỉ?”

Liên Hề sửng sốt.

Tuần sau Trần Khải kết hôn?

“Không, cậu ấy vẫn chưa nói gì với tôi cả.”

Bác sĩ Vương: “Sáng nay cậu ta đưa bạn gái tới khoa phụ sản khám thai. Chúng tôi tình cờ gặp nhau dưới lầu nên cậu ta nói với tôi. Chắc sẽ thông báo với cậu nhanh thôi.”

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, rồi cúp máy.

Nhìn màn hình điện thoại, Liên Hề trầm ngâm một hồi, cuối cùng vẫn mở Wechat ra.

[ Liên Hề: Nghe nói tuần sau có tin vui hả? ]

Tin nhắn đã gửi đi một lúc lâu, mà vẫn không thấy đối phương rep lại, có lẽ Trần Khải đang bận, Liên Hề cũng không nghĩ nhiều.

Ban ngày chơi game, buổi tối livestream, rạng sáng ra ngoài bắt quỷ.

Sinh hoạt của Hắc Bạch Vô Thường Tô Thành vô cùng có quy luật, một khi đã thành nếp thì sẽ không thay đổi.

Rạng sáng ba giờ, trên con đường vắng tanh.

Đây là một khu công trường xây dựng chung cư vẫn chưa hoàn thành. Đèn đường dường như bị hỏng, lúc sáng lúc tối, cứ chớp nháy liên hồi. Ánh đèn mờ nhạt xuyên thấu qua hàng cây ven đường, loang lổ in bóng xuống mặt đất, tạo nên những khối tròn kỳ quái.

Hắc Vô Thường cao lớn đứng ven đường, cúi đầu nghịch điện thoại.

Bạch Vô Thường trẻ tuổi ngoảnh sang nhìn đồng nghiệp nhà mình một cái, thấy hắn không có ý định đi qua hỗ trợ thì thở dài. Cậu ngồi xổm xuống, bất lực nhìn nữ quỷ đang ngồi bệt dưới đất, không ngừng khóc nấc lên.

“Sao cô không chịu đầu thai?”

“Hức hức hức tiểu thuyết tôi đọc vẫn chưa hoàn, tôi không muốn đầu thai, tôi muốn đọc hết nó mới cam tâm đầu thai…”

Làm quỷ sai hai tháng, loại chấp niệm nào Liên Hề cũng đã gặp qua rồi, thế nhưng đây vẫn là lần đầu cậu thấy có quỷ không chịu đi đầu thai vì một bộ tiểu thuyết chưa hoàn. Điều này khiến cậu nghĩ đến một truyện cười phổ biến trên mạng…

[Ông ơi, cuối cùng “One Piece” mà ông theo dõi cũng kết thúc rồi, cháu đốt ngay cho ông đây! ]

Liên Hề tốt bụng khuyên bảo: “Tiểu thuyết kia còn viết 10 năm nữa. Nguyện vọng này của cô, chúng tôi không thể thực hiện được.”

“Tôi không đầu thai, tôi không đầu thai!”

Liên Hề ngừng cười, lạnh lùng nói: “Cô nên đầu thai.”

“Tôi không!!!”

Liên Hề lạnh lùng đứng dậy, nhìn về phía người đồng nghiệp của mình: “Đưa cô ta đi đầu thai đi.”

“Ừ.” Đáng lẽ nên làm thế từ sớm mới phải. Liệt thần hờ hững liếc mắt nhìn nữ quỷ đang lăn lộn ăn vạ trên mặt đất, tay trái vừa nâng lên, một quyển sổ vàng bỗng nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Cùng lúc đó, hắn cũng rút Vô Thường Chứng trong túi ra.

“Càn khôn hữu đạo, Địa Ngục vô môn!”

Quyển sổ màu vàng phát ra ánh sáng lóa mắt, nữ quỷ không ngừng kêu gào thảm thiết, sau đó một vầng sáng trắng mờ ảo từ Hắc Vô Thường Chứng chiếu thẳng vào không trung. Kim quang quấn lấy hồn phách nữ quỷ, thô bạo ném cô vào vòng sáng mới được Vô Thường Chứng tạo ra.

Done!

Liên Hề mở Vô Thường Chứng ra, thở dài nói: “80 điểm công trạng.”

Liệt Thần cũng mở Vô Thường Chứng của mình ra, nhìn bảng xếp hạng công trạng tháng này: “Vẫn cao hơn Ôn Châu hai vạn.” Dứt lời, lại móc điện thoại ra nghịch. Ra ngoài bắt quỷ chắc chắn không thể chơi game được, thế nên Hắc Vô Thường đang xem trận đấu game!

Cái này là ai dạy, chứ Liên Hề không hề dạy!

Trong lúc cạn lời, Liên Hề khẽ ho khan một tiếng, rồi chấn chỉnh lại tinh thần. Cậu quyết định không thể tiếp tục như thế này nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tháng này bọn họ vẫn có thể duy trì top 3 nhờ mấy vạn công trạng đầu tháng. Còn tháng sau thì sao?

Một tháng một trăm lượng hoàng kim, Địa Phủ thật hào phóng…

Liên Hề nghiêm túc nói: “Khụ, Liệt Thần này, tôi cảm thấy chúng ta sau này nên…”

Giọng nói đột nhiên im bặt, Liên Hề bỗng chốc ngẩng đầu nhìn về phía cuối đường, sắc mặt trầm xuống. Cùng lúc đó, Liệt Thần cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt rời khỏi màn hình điện thoại rồi nhìn về phía trước.

Chỉ thấy trong đêm khuya thanh tĩnh, gió đêm hiu hắt, sương lạnh ngày thu đâm vào da thịt xuyên qua lớp vải quần áo mỏng manh.

Bên khu công trường xây dựng, trong bóng đêm tĩnh mịch bỗng nhiên vang lên một tiếng chiêng giòn tan.

“Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa.”

“Keng!”

Một giọng nam chói tai vang lên, ông ta vừa hô lớn, vừa gõ vào chiêng đồng. Âm thanh kia càng lúc càng gần, càng lúc càng gần hơn…

“Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa…”

“Keng!”

Bỗng nhiên, một bóng đen xuất hiện ở cuối đường. Ánh đèn đường hắt xuống từ sau lưng tạo thành một chiếc bóng kéo dài trên mặt đất. Còn cách cực xa, Liên Hề không nhìn rõ đối phương đang mặc gì, nhưng nhìn thoáng bóng người này cứ như đang mặc váy…

Hoặc là nói, trang phục cổ đại.

“Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa……”

“Keng!”

Mỗi một tiếng chiêng vang lên, bóng đen này như thể thuấn di*, khoảng cách nháy mắt đã kéo gần 10 mét. Khi đối phương gõ đến tiếng thứ ba, ông ta cứ như di hình đổi ảnh, vèo một cái, xuất hiện ngay trước mắt Liên Hề, hai gương mặt áp sát vào nhau!

(*năng lực dị giới có thể làm cho người dùng di chuyển tức thời trong phạm vi và thời gian nhất định.)

Khoảng cách đột ngột bị kéo gần, Liên Hề trợn mắt, theo bản năng lùi về sau hai bước.

Đây là một đôi mắt đen sì quỷ quyệt! Âm khí nồng đậm tích tụ trong đáy mắt đối phương, cho dù không cần nhìn kỹ, vẫn có thể cảm nhận được luồng âm khí đáng sợ tuyệt đối không thuộc về Dương gian trên thân người nọ!

Có lẽ ông ta là một ác quỷ cực kỳ đáng sợ. Hoặc là… Người này vừa bò lên từ Địa Phủ, cho nên trên người vẫn còn nồng nặc âm khí!

“Ha ha. Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa…”

“Keng!”

Một tiếng chiêng bén nhọn vang lên, Liên Hề chỉ cảm thấy lỗ tai mình muốn nổ tung. Chiếc chuông đồng trên cổ tay đột nhiên bay lên, đang chuẩn bị rung lên. Bỗng nhiên, một bàn tay thon dài chắn ngay trước mặt Liên Hề. Bàn tay này cầm một chiếc điện thoại, trên màn hình vẫn đang phát video trận chung kết game. Thế nhưng, rốt cuộc tảng đá lớn trong lòng Liên Hề cũng rơi xuống.

Liên Hề mím môi, giữ chặt chiếc chuông đồng đang nóng nảy rung lên không ngừng.

Liệt Thần nheo mắt, đánh giá người đàn ông một thân âm khí nồng đậm, ăn mặc quỷ dị trước mắt. Gương mặt ông ta khuất sau làn âm khí tối mịt, chỉ để lộ một đôi mắt đen đặc. Ánh mắt Liệt Thần đảo qua chiếc mũ quan trên đỉnh đầu, và một thân trang phục nha dịch của đối phương, cuối cùng nhìn chiếc chiêng trong tay người nọ, hơi nhướng mày: “Quỷ?”

Người đàn ông trung niên mặc trang phục nha dịch, tỏa ra âm khí đáng sợ, trong tay cầm chiêng đồng khẽ nghiến răng, phát ra âm thanh kèn kẹt. Đôi mắt đen kịt của ông ta đảo qua người Liên Hề và Liệt Thần, sau đó khàn giọng cười nói: “Hắc Bạch Vô Thường Tô Thành phải không?”

Liên Hề rùng mình, cậu kéo tay Liệt Thần ra, tiến lên phía trước nửa bước: “Phải. Ông là?”

“Khà khà, phải là được rồi. Ta là ai không quan trọng, hai mi chỉ cần biết…”

Đột nhiên giọng ông ta lại nâng tone chói tai hơn!

“Hai mi, sắp bị ta bắt xuống Địa Phủ rồi!”HẾT CHƯƠNG THỨ NĂM MƯƠI HAI