Vốn dĩ Liên Hề định là buổi trưa sẽ gọi mấy món ngon ngon, nhưng sau khi cúp điện thoại của Từ Lãng, tự nhiên cậu có cảm giác bồn chồn hẳn.
Nhìn chuỗi dài danh sách các streamer dự thi mà Từ Lãng vừa gửi, loại cảm giác gấp gáp này càng áp lực gấp bội…
Kỳ Lân, Anh Cửu, Khỉ Lên Trời…
Thế mà Từ Lãng mời được nhiều đại thần streamer quốc phục Gia Cát Lượng như vậy!
“Buổi trưa chúng ta ăn mì đi.” Liên Hề đặt điện thoại di động xuống, vẻ mặt nghiêm trọng, giọng nói nghiêm trang.
Liệt Thần: “?”
Liên Hề: “Chiều nay tôi còn chút việc bận.” Lâu lắm rồi cậu chưa chơi Gia Cát Lượng, phải nhanh nhanh quay lại nghịch tí tìm cảm giác, hai ngày nữa là thi đấu chính thức rồi!
Liệt Thần: “Ồ.”
Tiện tay úp hai bát mì, đây chính là bữa cơm trưa thịnh soạn chanh sả của quỷ sai Tô Thành.
Liên Hề lùa hai ba phát cho xong tô mì, vội vàng mang chén đũa thả trong phòng bếp, lẹ chân chạy về phòng mình. Tốc độ của cậu nhanh đến mức, Liệt Thần vừa ăn được hai đũa thì Liên Hề đã vào phòng rồi.
Hắc Vô Thường Tô Thành khẽ hừ một tiếng, cúi xuống nhìn chén nước dùng trong veo trước mặt, dường như có hơi bất mãn.
Bất mãn cũng đúng thôi, so sánh với bàn tiệc linh đình tối hôm qua hồ ly tinh vừa mời, bữa ăn này đúng là lừa đảo người hiền mà. Đột nhiên Hắc Vô Thường cảm thấy hờn dỗi, chỉ biết im lặng ăn mì. Hắn vừa ăn một miếng, bỗng nhiên trong phòng vang lên một giọng chibi giòn tan vang dội…
“TIMI!”
Cánh tay cầm đũa của Liệt Thần dừng lại giữa không trung.
Một phút sau.
Liên Hề đã chuẩn bị kỹ càng nào là đệm tay mềm mại, điều chỉnh độ cao của ghế cho hợp lý, cốc nước bên bàn để giải khát. Cậu bắt đầu vào game, vừa định lướt qua xếp hạng cuộc thi xem sao, đột nhiên trong lúc đảo mắt vô tình liếc thấy một bóng người, cậu ngẩng đầu nhìn, sau đó…
Liên Hề: “?!”
Liệt Thần đang đứng khoanh tay trước cửa phòng, cúi đầu nhìn cậu.
Chơi game bị bắt gặp, Liên Hề chỉ biết ho khan hai tiếng: “Sao anh vào đây, ăn mì xong chưa?”
Liệt Thần không trả lời, hắn hỏi: “Cậu đang làm gì?”
Liên Hề lặng lẽ đưa tay che màn hình điện thoại: “Có tí việc ấy mà…” Không phải vì chơi game mà tôi lừa anh ăn mì gói đâu nha, anh nghe tôi giải thích đi!
“Ồ.”
Một giây sau, Hắc Vô Thường ghé mặt qua, kéo ghế ngồi ngay sau lưng Liên Hề.
Liên Hề: “???”
Liệt Thần: “Tiếp đi.”
Liên Hề: “Sao cơ?”
“Cậu tiếp tục đi.”
“À…”
Chắc chắn đồng nghiệp của tôi có gì đó không ổn!
Liên Hề nói thầm trong bụng, nhưng tay vẫn không ngơi, tiếp tục mở trận game khác. Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có âm nhạc nền của game vang lên dõng dạc. Nhưng Liên Hề chỉ cảm thấy như có gai sau lưng, cái vị chủ tịch sau lưng vừa bưng tô mì ăn nốt, vừa nhìn chằm chằm cậu chơi game. Lần đầu tiên trong đời Liên Hề chơi game, mà có cảm giác khẩn trương hồi hộp.
Sơ ý một chút không chú ý vào game, chờ đến khi cậu kịp tỉnh táo thì đồng đội đã chọn pháp sư rồi.
Liên Hề nhíu mày nhìn màn hình.
Trong game Vương Giả Vinh Quang, Gia Cát Lượng là pháp sư trung đan, nếu trường hợp trong nhóm đã có pháp sư thì cậu không tiện chọn lại.
Liên Hề đang ở cấp 5, cần phải ổn định vị trí. Bây giờ trong đội còn thiếu một chiến sĩ thượng đan nữa.
Thở dài một cái, Liên Hề đành chọn anh hùng Mã Siêu.
[Không nhất thiết nhận ra ta, nhưng phải nhận ra đao của ta!]
Chưa thấy hình mà đã nghe tiếng, vị tướng quân tuấn lãng mở màn bằng một câu chém đinh chặt sắt, ngay sau đó là cây thương vàng sắc bén xuất hiện, cuối cùng là vị tướng anh tuấn hiện ra trên màn hình điện thoại.
Hắc Vô Thường Tô Thành tạm dừng động tác ăn mì. Sau đó hắn nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào tướng quân mặt mày sáng sủa đẹp trai vừa xuất hiện trên màn hình di động của Liên Hề, bằng ánh mắt nguy hiểm.
Chằm chằm!
Liên Hề: “…”
Thật xin lỗi, tôi không nên lừa anh ăn mì gói chỉ vì chơi game!
Vốn cứ tưởng đồng nghiệp nổi giận nên mới ghé cái mặt mo lại nhìn mình với ánh mắt chết chóc, nhưng theo thời gian dần trôi, Liên Hề nhận ra có gì đó sai sai.
Hắc Vô Thường ăn cơm sẽ không có tiếng động, trừ khí thế vô cùng khủng bố và cảm giác đè nén áp lực, thì trong phòng hầu như không còn gì chứng minh sự tồn tại của hắn.
Nhưng khi Liên Hề đánh ra thao tác cool ngầu* nào đó, hoặc là doulbe kill triple kill, thì Hắc Vô Thường sẽ không cẩn thận phát ra vài âm thanh. Ví dụ như đũa chạm phải tô sứ, hoặc dừng lại động tác ăn mì.
(*nguyên văn là 天秀, đây là ngôn ngữ mạng xuất phát từ game và các ứng dụng stream, chủ yếu được dùng để khen streamer/game thủ chơi hay, tuyệt vời hay là 666 – ngầu. Tuy nhiên trên tieba thì người ta dùng từ này với nghĩa mắng là chết tiệt. Vì vậy đây là từ có nhiều cách hiểu.)
Là sao ta?
Trong lòng Liên Hề bắt đầu xuất hiện nghi ngờ.
Sau mười lăm phút, trò chơi thuận lợi khép màn.
Đương nhiên là MVP!
Sau khi giành được MVP, Liên Hề rất bình tĩnh mở tiếp ván game mới. Lần này cậu đã quen với ánh mắt chết chóc sau lưng rồi, không để ý đến cảm xúc của Liệt Tổng nữa mà bắt đầu vào game nói với đồng đội:
[Tôi chơi bình thường thôi.]
Thuận lợi lấy được Gia Cát Lượng, Liên Hề nhẹ nhàng hoạt động ngón tay, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.
Độ khó của anh hùng Gia Cát Lượng không lớn bằng anh hùng Mã Siêu cậu vừa chơi ván trước, nhưng lâu lắm cậu không chơi Gia Cát Lượng, nên phải nghiêm túc tìm lại cảm giác xíu đã.
Vừa vào trò chơi, đồng đội vừa thấy tiêu chí quốc phục của Liên Hề thì nháo nhào trầm trồ.
[Tui đệt, quốc phục Gia Cát Lượng kìa!]
[Đã nằm xong xuôi, chờ Gia Cát Lượng kéo tui bay cùng!]
Liên Hề không nói gì, chốc chốc nghĩ ngợi rồi lại nói một câu vội vàng: “I will carry you!”
[Đại thần 666666.]
(*666 là ngầu, thuật ngữ này đã giải thích ở chương 6)
“Quốc phục là gì?”
Bỗng nhiên, có giọng nói nam tính nhè nhẹ mà lạnh nhạt vang lên từ sau lưng, dọa Liên Hề run tay hai phát. Liên Hề ngoái lại nhìn đồng nghiệp một chút, rồi quay đầu nhìn màn hình di động, tiếp tục điều khiển nhân vật trong game: “Trò chơi này tên là Vương Giả Vinh Quang, có tất cả hơn một trăm anh hùng, sau khi mỗi anh hùng đạt được thắng lợi thì sẽ được tăng điểm tích lũy trên bảng xếp hạng anh hùng. Mười vị trí đầu của bảng xếp hạng cả nước, sẽ được phong danh hiệu ‘quốc phục’. Quốc phục Gia Cát Lượng, chính là Gia Cát Lượng xếp top 10 cả nước.”
“Cậu là quốc phục Gia Cát Lượng à?”
“Ừm.” Thật ra tui còn là quốc phục Mã Siêu, quốc phục Tôn Thượng Hương á nha. Liên Hề lặng lẽ bổ sung trong lòng.
Dù sao lâu lắm rồi không chơi, cảm xúc của Liên Hề hơi kém một chút, có mỗi đợt này mà chết những ba lần.
Xem ra phải nghiêm túc tìm lại cảm giác xưa mới được.
Đang nghĩ ngợi, bên cạnh chợt vang lên tiếng lạch cạch. Liên Hề sửng sốt, ngoảnh lại nhìn: “…Anh không mang bát vào phòng bếp à?”
“Ồ.”
Rốt cuộc Hắc Vô Thường cũng bưng bát đi.
Tiễn được vị đồng nghiệp, Liên Hề tiếp tục mở ván game mới. Cậu vừa khởi động khớp cổ tay, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân quen thuộc. Ngay sau đó, dáng người mạnh mẽ rắn rỏi của đồng nghiệp đẹp trai lại xuất hiện một lần nữa trước cửa. Vẻ mặt Hắc Vô Thường bình tĩnh, thản nhiên đẩy cửa vào phòng, kéo ghế ra, tiếp tục ngồi xuống.
Nhận ra ánh mắt khϊếp sợ của Liên Hề, Liệt Thần khẽ nhếch một bên mày: “Có chuyện gì không?”
Liên Hề: “Không có…” Mà có, sao anh lại quay vào đây?
Liệt Thần: “Vậy cậu tiếp tục chơi game đi.”
“Ừm…”
Dù là ai thì cứ bị người khác nhìn chằm chằm trong lúc chơi game, kiểu gì cũng sẽ căng thẳng hơn. Liên Hề không ngoại lệ. Đặc biệt cái người nhìn chằm chằm còn là Hắc Vô Thường.
Chơi xong hai ván game, thấy Liệt Tổng vẫn không có ý đi ra. Nghi vấn trong lòng Liên Hề càng lúc càng lớn, rốt cuộc lại kết thúc một ván game, trong trận đánh cuối cùng, đột nhiên Hắc Vô Thường hỏi: “Sao cậu có thể di chuyển một khoảng cách lớn như thế?”
“Thì tôi đang dùng tính năng lướt nhanh mà.”
(*nguyên văn là 闪现, trốn thoát nhanh chóng)
“Lướt nhanh?”
“Ừm, kỹ năng của anh hùng, anh lên cấp 13 là có.”
“À, ra thế.”
Đúng lúc này thì trò chơi kết thúc.
Liên Hề chậm rãi quay đầu nhìn đồng nghiệp nhà mình, Liệt Thần cũng đang bình thản như nước nhìn cậu.
Bốn mắt đối diện, hai người ngắm nhau chăm chú.
Vì sao từ ngày có điện thoại di động, thì đồng nghiệp luôn lén lút nghịch điện thoại một mình, không cho người khác ngó xem hắn đang chơi cái gì? Hơn nữa còn bỏ bê công trạng, cả ngày chỉ biết chăm chăm vào điện thoại?
Đột nhiên, đáp án như nhảy ra trước mắt!
Liên Hề im lặng hồi lâu, cuối cùng hỏi dò một câu: “Có muốn chơi một ván với nhau không?”
Vẻ mặt Liệt Thần không thay đổi nhìn cậu: “Ừm?”
Liên Hề: “Hàng đôi, tức là hai chúng ta cùng xếp một đội, tôi có nick phụ, mặc dù cấp bậc còn không được ghi tên nhưng tôi vẫn có thể kéo nó, không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn sẽ thắng.”
“Ồ.”
Chỉ thấy Liệt Thần mặt không đỏ, nhịp thở không vội, rút chiếc di động từ trong túi quần ra, mở lên, sau đó…
“TIMI!”
Liên Hề: “…”
Cái tên này thay đổi rồi! Anh không còn là Hắc Vô Thường Tô Thành chỉ một lòng phấn đấu vì công trạng nữa!
…
Quỷ sai Tô Thành trầm mê trong game, bỏ bê công việc.
Chơi một mạch đến tận 7 giờ tối. Liên Hề đã mạnh mẽ lôi Liệt Tổng từ cấp Đồng lên tận cấp Bạch kim!
Mỗi lần hai người thắng một ván thì một đốm kim quang sẽ ung dung lắc lư bay ra từ người Liệt Tổng, nhẹ nhàng đáp vào lòng bàn tay Liên Hề. Nếu Liệt Tổng sơ ý gϊếŧ thêm hai người nữa, thì kim quang càng bay ra ầm ầm như ong vỡ tổ.
Đột nhiên Liên Hề cảm thấy trái tim mệt mỏi quá chừng.
Lúc trước chỉ thấy kiếm kim quang khó quá, mỗi một đốm đều thấy quý giá vô cùng. Bây giờ lạm phát thế này, từng viên kim quang bay ra mà mí mắt Liên Hề còn không thèm nhúc nhích.
Một đốm? Cho ai đấy?
Không đáng tiền!
“Cậu chơi cái này không tệ nhỉ?” Lại tiếp tục ván mới, Liệt Thần chỉ vào tướng quân trẻ tuổi trên màn hình di động của Liên Hề.
Liên Hề ngẩn người: “Anh thích Mã Siêu?”
“Gã gϊếŧ tôi rất nhiều lần.” Liệt Thần nheo mắt lại.
Liên Hề hiểu ngay lập tức: Ai biểu anh thích chơi những anh hùng tầm Đát Kỷ, An Kỳ Lạp, Lỗ Ban làm gì, một mình Mã Siêu có thể gϊếŧ mười tướng như thế, gϊếŧ ngon ơ như mổ heo thịt.
Liên Hề: “Đánh xong ván này tôi phải phát trực tiếp rồi, chờ lúc nữa tôi nạp cho anh ít tiền, anh vào mua anh hùng với skin nhé?”
Lại win thêm một ván không chút bất ngờ, Liên Hề tắt game, quay sang nạp thẳng cho Liệt Thần những 5000 tệ một lúc.
“Cái này gọi là phiếu thưởng, dùng để mua đồ. Anh đến shop trong game rồi muốn gì mua nấy, chắc tầm này đủ dùng rồi. Nếu không đủ thì cứ nói với tôi, tôi nạp thêm cho anh.”
“Mã Siêu?”
Liên Hề: “… Cũng có thể mua được, nhưng tôi không khuyến khích anh chơi tướng này. Để tôi gợi ý cho anh vài tướng.”
Liên Hề cầm lấy điện thoại của Liệt Thần, ấn vào shop rồi nhanh chóng tìm đến một cô bé đáng yêu, tóc hồng đội sừng hươu. Không chút do dự bấm thẳng vào nút mua hàng, tiện tay đổi luôn cả skin.
Liệt Thần: “?”
Liên Hề nghiêm túc dặn dò: “Vị anh dùng này tên là Dao, mạnh cực kỳ. Mạnh khỏi hỏi luôn, phải nói là mạnh nhất, cực kỳ thích hợp với anh.”
Liệt Thần: “…Ha.”
Liên Hề: “Anh có thể tự trải nghiệm thử.”
Sau khi bố trí cho đồng nghiệp ở nhà tự mày mò cách chơi tướng Dao mạnh nhất, Liên Hề túm áo khoác xuống tầng mua chút đồ ở cửa hàng tiện lợi.
Còn ba mươi phút nữa mới đến giờ phát sóng trực tiếp, cậu định xuống mua chút Coca Cola để lúc phát sóng ngồi uống.
Màn đêm buông xuống, xe buýt từ từ dừng bên điểm đỗ, vài nhân viên văn phòng mặt mày mệt nhọc xách cặp táp xuống xe, di chuyển về phía khu dân cư. Liên Hề cũng xách túi nhựa đi ra từ cửa hàng tiện lợi.
Trong âm thanh dòng xe cộ rào rào ghé qua bên tai, một tay Liên Hề xách túi nhựa một tay cầm điện thoại, cúi đầu nhìn màn hình.
Đồng nghiệp nhà cậu còn học được cách chụp ảnh màn hình cơ.
[Vì sao tôi không thể nhấn vào chiêu thức này?]
Liên Hề gõ chữ trả lời: [Bởi vì chiêu thức này phải có đồng đội mới sử dụng được, trong trại huấn luyện không có đồng đội nên anh không dùng đến.]
[Cô ấy mạnh lắm sao?]
Dao á?
Liên Hề tỏ vẻ nghiêm túc: [Siêu mạnh, chờ tối nay tôi phát trực tiếp xong, kéo anh chơi hai ván là anh biết liền.]
Đặt điện thoại di động xuống, Liên Hề rẽ bóng đêm đi đến cửa khu dân cư. Cậu đang định quẹo vào, đột nhiên bước chân chợt dừng lại, Liên Hề ngoảnh đầu nhìn bên kia cổng lớn của khu dân cư. Sau mấy giây quan sát, Liên Hề bước qua: “Chú Lý?”
Người đàn ông trung niên đang xách hai cái túi da rắn cỡ lớn, ngần ngừ đứng trước cổng khu dân cư, nghe được tiếng gọi này thì dừng chân quay đầu lại. Rất nhiều biểu cảm lướt qua khuôn mặt, cuối cùng chú Lý buông hai cái túi xách da rắn trong tay xuống, gật đầu cười bảo: “À, Tiểu Liên, là cháu hả?”
Người đứng trước cửa khu dân cư chính là hàng xóm cũ của Liên Hề, chú Lý.
Liên Hề ngạc nhiên không thôi, gật đầu trả lời: “Đây là khu dân cư cháu ở, cháu vừa ra ngoài mua ít đồ về. Chú Lý, sao chú lại ở đây?”
Chú Lý cười hiền lành: “Đương nhiên chú biết đây là chỗ ở của cháu, là thế này, hôm nay chú ngồi nhờ xe của đồng hương vào thành phố thăm con trai, trùng hợp đồng hương của chú ở gần khu dân cư của cháu, nên chú bảo cậu ta cứ thả chú ở đây là được. Chú có mang cho cháu ít đồ, đều là bắp ngô nhà trồng, ngô nếp ăn ngon lắm.”
Lúc trước chú Lý cũng hỏi thăm địa chỉ của Liên Hề, cũng vài lần gửi quà quê lên cho cậu, cho nên bây giờ ông xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ.
Nhưng Liên Hề vẫn cười vẻ bất đắc dĩ: “Chú đến thăm cháu, sao không nhắn trước một tiếng trên Wechat.”
Liên Hề vừa nói, vừa xách hai cái túi da rắn chú Lý đặt dưới đất lên.
Chú Lý: “Ấy, để chú xách được rồi!”
Liên Hề: “Có sao đâu chú, cháu trẻ khỏe mà. Chú đến nhà cháu ăn gì đó trước đi, chú ăn cơm tối chưa?”
Chú Lý cười cười gãi ống quần: “Chú chưa.”
Liên Hề nói: “Vậy chú theo cháu về nhà cháu đi.”HẾT CHƯƠNG THỨ BỐN MƯƠI CHÍN