Có người ở phòng trong!
Liên Hề vừa nói xong câu đó, ánh mắt của Liệt Thần và Hồ Tiểu Ly đều đồng loạt quay về hướng căn phòng kia.
Người phụ nữ máu thịt nhễ nhại nằm gục trên mặt đất, đôi mắt đăm đăm nhìn cánh cửa phòng trong, bởi đau đớn quá sức chịu đựng mà cơ thể cô không ngừng run rẩy, thế nhưng cô vẫn không dời tầm mắt. Máu dưới thân chậm rãi chảy xuôi theo khe rãnh, bị bùn đất nhuộm dần thành màu đen kịt.
Nghe câu Liên Hề vừa nói, Liệt Thần chống tay phải lên đất chuẩn bị xoay người thoát khỏi căn hầm này, nhưng chưa kịp hành động thì đã thấy một vệt kim quang hiện lên, hắn bị bức tường vô hình ngăn lại.
Hồ Tiểu Ly: “Vô dụng thôi, không ra được đâu. Tôi đã thử nhiều lần lắm rồi, chúng ta không thể chạm vào người ở đây, cũng không thể thoát khỏi căn hầm này được.”
Ánh sáng chung quanh dần nhạt đi rồi tối hẳn, Liên Hề: “Chuyện gì vậy?”
Hồ Tiểu Ly im lặng chốc lát, cô gái ngoảnh đầu nhìn người phụ nữ đang nằm dưới đất, lẳng lặng nói: “Tất cả lại phải quay về với bóng tối, cũng chính là cảnh tượng lúc đầu hai người đến đây. Bởi vì cô ấy phải chết, cô ấy chính là người đã tạo ra ảo cảnh này, cô ấy phải chết ở đây, cho nên ảo cảnh chỉ kết thúc ở đây.”
Người phụ nữ vẫn trợn tròn mắt nhìn đăm đăm vào phòng trong, đôi đồng tử không ngừng tan rã, báo hiệu cái chết đang dần nuốt chửng.
Tựa như bóng đêm giáng lâm lần nữa, màn đêm vẽ lên thế giới này rồi nhuộm tất cả mọi thứ vào chậu mực đen của nó. Ánh sáng càng lúc càng tan nhanh, tất cả cũng dần trở nên mơ hồ. Sau khi cảnh tượng trước mắt ba người nhòe đi, thì ánh sáng cũng bị cướp lấy ngay lập tức.
Hết thảy quay về màn đêm vô tận như lúc ban đầu.
Giọng Hồ Tiểu Ly khàn khàn: “Lúc trước tôi không phát hiện có người ở phòng trong, nhưng bây giờ anh nói vậy thì tôi cũng hiểu rồi, người phụ nữ này mang theo con trai trốn dưới hầm ngầm. Nhưng trong căn phòng khác còn giấu một người nữa. Cô ấy vẫn luôn nói câu “Không được lên tiếng”, câu này có thể là nói với con trai, cũng có thể là nói với người thứ ba trong phòng.”
Liên Hề ngẫm nghĩ: “Vì sao Lâm Tư Kỳ lại vướng phải chuyện này? Còn cô như thế nào phát hiện ra vấn đề?”
Hồ Tiểu Ly bắt đầu kể lại mọi chuyện mình trải qua: “Đó là chuyện của hai ngày trước.”
Ba ngày trước, bỗng nhiên Lâm Tư Kỳ phát bệnh với triệu chứng ngày sốt cao không lùi, hôn mê không tỉnh lại, ban đêm thì bị quỷ nhập ăn nói lung tung, còn có hành vi tấn công người khác. Anh ta bị thế này thì đương nhiên không thể tiếp tục quay phim được nữa. Thế là trợ lý của Lâm Tư Kỳ sắp xếp cho anh ta nghỉ ngơi tại khách sạn.
Lâm Tư Kỳ không đến trường quay, đương nhiên nhóm fan hâm mộ ngày đêm canh giác ngoài đoàn làm phim như các cô sẽ phát hiện ra ngay. Sau đó trưởng nhóm fan đứng ra liên hệ với trợ lý của Lâm Tư Kỳ, người kia nói qua loa rằng Kỳ Kỳ ngã bệnh nên đang nghỉ ngơi ở khách sạn.
Thật vậy chăng?!
Ngay hôm sau, nhóm fan hâm mộ lập tức thành lập nhóm, muốn đến khách sạn hỏi thăm idol. Hồ Tiểu Ly chính là một thành viên trong nhóm.
Lúc đó đang là ban ngày, mà trợ lý cũng không cho các cô vào phòng ngủ gặp Lâm Tư Kỳ, chỉ lấy hoa quả các cô xách đến làm quà thăm hỏi, xong thì bảo các cô về sớm một chút.
Hồ Tiểu Ly: “Ban đầu tôi cũng không phát hiện ra có gì không đúng, nhưng thời điểm chuẩn bị rời đi, đột nhiên tôi thấy có một luồng khí âm mị yếu ớt chui ra từ khe cửa của căn phòng Kỳ Kỳ đang ngủ. Lúc đó tôi cũng giật mình, nhưng chẳng dám nói gì. Chờ sau khi quay về phòng của mình… à đúng quên nói, tôi đặt phòng ở tầng dưới tầng của Kỳ Kỳ, là căn ngay chính dưới phòng anh ấy. Tôi muốn xem rốt cuộc tình huống là như thế nào, tôi dùng pháp thuật để đi xuyên tường vào phòng ngủ của anh ấy. Chuyện sau đó thì hai anh cũng biết rồi, tôi không làm gì cả, chỉ muốn bắt quỷ thôi, kết quả quỷ đâu không thấy mà bản thân đã rơi vào hầm đen.”
Liên Hề khẽ gật đầu: “Dựa vào tình hình trước mắt thì có khả năng, chuyện này không liên quan đến cá nhân Lâm Tư Kỳ. Mà nữ quỷ này…” Cậu dừng chốc lát, tiếp tục nói: “Người phụ nữ này, cô ấy hẳn đã chết bảy tám chục năm rồi, có lẽ Lâm Tư Kỳ đánh bậy đánh bạ nên mới sinh ra mối liên hệ với người này, cuối cùng bị chấp niệm của cô ta ảnh hưởng, biến thành tình trạng “quỷ quấn thân” như bây giờ.”
Hồ Tiểu Ly: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Trước khi chết người phụ nữ này chỉ nhìn chằm chằm vào phòng trong, vừa rồi đồng nghiệp của anh nói trên người Kỳ Kỳ không có hơi thở âm tà, ngược lại còn có hơi thở chính khí rất mạnh mẽ. Vậy chắc hẳn sau khi chết người phụ này không biến thành ác quỷ, chỉ là bởi vì chấp niệm chưa hết cho nên mới ở lại nhân gian.”
Nói đến đây, cả nhóm lại rơi vào một câu hỏi khó.
Rốt cuộc, chấp niệm của người phụ nữ này là gì?
Liên Hề suy tư một hồi “Chắc chắn có liên quan với người đang trốn ở phòng trong.”
Hồ Tiểu Ly: “Người nào đang trốn ở phòng trong?”
Liên Hề: “Đơn giản cũng chỉ có mấy loại. Thứ nhất là chồng hoặc cha mẹ cô ấy, cũng có thể là người thân khác; thứ hai, vẫn là con của cô ấy, cô ấy không chỉ có một đứa con; thứ ba… Một người rất quan trọng, quan trọng đến mức cô ấy sẵn sàng nhường nơi trú ẩn an toàn bí mật nhất cho người này trốn vào, còn bản thân lại đưa con trai trốn ở gian ngoài tầng hầm, một nơi rất dễ bị kẻ địch phát hiện.”
Lời vừa dứt, trong bóng tối rõ ràng không thể nhìn thấy mặt nhau, nhưng Liên Hề lại cảm nhận được có hai ánh mắt đang không hẹn mà cùng dừng ở khuôn mặt mình.
Hồ ly tinh: “…Vậy là trường hợp thứ ba sao?”
Liệt Thần: “Chịu chết vì một người xa lạ?”
Lần theo tiếng nói, Liên Hề nhìn về phía đồng nghiệp, nghiêm túc nói: “Tính mạng rất quan trọng, ai cũng sợ chết. Nhưng trong những năm đó, có rất nhiều thứ còn quan trọng hơn cả mạng sống cá nhân.”
Liệt Thần trầm mặc hồi lâu, mãi sau hắn mới nói khẽ: “Là gì vậy?”
Liên Hề: “Nhiều thứ lắm. Ví dụ như Hắc Vô Thường Tô Thành tiền nhiệm, ông ấy là một tiên sinh dạy học nhưng đồng thời cũng là quỷ sai Vô Tích. Cho dù yếu đuối thế nào thì ông ấy cũng là quỷ sai, được Quỷ Sai Chứng nhận làm chủ nhân và phát pháp khí riêng cho, chí ít có thể giữ được mạng sống trong thời điểm nguy cấp. Nhưng ông ấy đã chết từ lâu rồi, thậm chí không phải trong chiến tranh mà là chết trước khi chiến tranh bùng nổ.” Liên Hề nhìn về phía Hồ Tiểu Ly: “Người thầy dạy học ấy chết ra sao?”
Nhớ lại chuyện hơn một trăm năm trước, cho dù là hồ ly tinh trăm năm đạo hạnh thì cũng cảm thấy mơ hồ không tỏ. Nhưng Hồ Tiểu Ly chợt phát hiện ký ức của mình về câu chuyện này vẫn còn rõ nét lắm, cô nhớ lại ngày hôm đó, cô vừa tu luyện ra hình người chưa được mấy ngày thì thèm ăn, lén lút đào trộm mấy cây linh chi trong núi rồi vào thành bán, muốn đổi ít tiền rồi đi ăn món lươn reo trong dầu nổi tiếng ở hàng ăn kia.
Lúc đi ngang qua cổng trường học, cô nhìn thấy có người dựng giá đỡ cao cao xung quanh, có rất nhiều người vây lại đứng đó.
Đang hát hí kịch à?
Hồ Tiểu Ly hào hứng chui vào đám đông, luồn lách người ta để chen lên hàng đầu.
“À, chỉ là một ông già thôi.”
Một ông già trông có vẻ kỳ lạ, mặc chiếc áo khoác dài rách rưới rồi đội dây lưng trắng trên đầu, vừa nói chuyện vừa vỗ tay bôm bốp.
Không phải hát hí kịch, thế thì chẳng có gì hay.
Hồ ly tinh cảm giác chán ngắt nên bỏ đi, cô lội ngược đám người chen ra, thế nhưng càng lúc lại càng có nhiều người chạy ngược dòng với cô, bọn họ đang tiến về vị trí cái bàn của ông lão không hát hí kịch kia.
Hồ Tiểu Ly giữ chặt một người trong đó, tốt bụng nhắc nhở: “Đằng kia không hát hí kịch đâu.”
Người này tránh thoát tay cô nàng: “Liêu tiên sinh đang diễn thuyết!” Nói xong lại vội vàng chạy về phía trước.
Liêu tiên sinh là ai? Là ông già xấu xí kia sao?
Sau khi đổi tiền từ mớ linh chi, vào quán ăn gọi ba bát lươn dầu sôi, ăn đến mức quanh mép miệng dính toàn mỡ thì hồ ly tinh mới thỏa mãn xoa cái bụng căng tròn của mình, định quay về núi. Nhưng khi cô đang lẩn mình trong đêm đen, đêm khuya trong hẻm nhỏ, đột nhiên cô nghe một loạt tiếng súng pằng pằng pằng rất giòn tai. Lông hồ ly sợ đến mức dựng đứng cả lên, tưởng thợ săn xuất hiện nên co giò bỏ chạy. Nhưng chạy một hồi cô mới nhớ ra.
“Ở đây có phải trên núi đâu?!”
Trong thành cũng có thợ săn sao?
Tiếng súng vang dội không ngừng, cuối cùng cũng dừng lại.
Lòng tò mò hại chết hồ ly là đây, có nguồn sức mạnh vô hình nào đó đang xui khiến Hồ Tiểu Ly tiến lên về vị trí phát ra tiếng súng. Cô đi đến cuối con hẻm nhỏ, nhìn thấy tiên sinh dạy học đang ngã trên mặt đất.
Là ông lão kia!
Hồ ly tinh trợn to mắt chạy tới: “Ông sẽ chết sao?” Cô đưa móng vuốt hồ ly lên che bụng ông lão, nhưng tiếc là máu thịt cứ trào ra ngoài không ngừng, ngăn thế nào cũng không hết được. Trên người ông lão có mấy lỗ súng kề nhau.
“Chẳng phải mấy kẻ thợ săn quý đạn lắm à, một khi đã bắn trúng thì thôi không bắn nữa, sao lại bắn ông nhiều thế này?!” Hồ ly tinh khó hiểu.
Trong không gian thiếu ánh sáng, hồ ly tinh vô tình để lộ đuôi cáo của mình ra ngoài, lông xù đang lắc lư trên không trung.
Hồ Tiểu Ly vỗ đầu một cái: “Ôi trời tôi bán hết linh chi rồi, nếu không cho ông ăn một cái thì biết đâu có thể cứu sống ông ngay. Đó là linh chi trăm năm đặc biệt có tác dụng mà.”
Ông lão ngã trong vũng máu nhìn hồ ly tinh bên cạnh, thật lâu sau ông cười lên: “Con vật còn có nhân tình hơn cả con người.”
Hồ Tiểu Ly sửng sốt: “Ông lão đang nói gì thế?”
“Sau này, mi chính là Hắc Vô Thường của nơi đây.” Tiên sinh dạy học khạc ra một ngụm máu lớn, ông cười cười rồi từ từ nuốt khí xuống. Sau khi ông chết, đột nhiên có một cuốn sách xuất hiện trên người ông. Hồ Tiểu Ly cầm cuốn sách kia lên.
Từ đó về sau, cô chính là Hắc Vô Thường Vô Tích.
…
Trong bóng tối vô tận, Hồ Tiểu Ly nhớ lại ông lão chỉ có duyên gặp nhau hai lần: “Sau này tôi mới biết ông ấy họ Liêu, mọi người gọi là Liêu tiên sinh. Bạch Vô Thường Vô Tích nói ông ta là kẻ ngu, bản thân quỷ sai, dù không đủ sức chống lại thiên quân vạn mã, nhưng ít ra trong thời buổi chiến tranh loạn lạc vẫn có thể bảo toàn bản thân. Nhưng ông ta cứ thích dựng đài nói nhảm, để cuối cùng chết thảm dưới tay nhân loại của mình.”
Tiếng nói dừng lại, hồ ly tinh trăm năm lại kể: “Tôi bảo với gã rằng, đại khái vì trong lòng Liêu tiên sinh có thứ còn quan trọng hơn cả tính mạng nữa. Con chồn thối kia, tôi cãi nhau mấy lần với gã mà gã có nói lại tôi đâu, thua võ mồm thì bắt đầu giở võ tay chân, từ đầu đến cuối quá trình hợp tác chúng tôi đều không hợp nhau. May là gã chết sớm, trong ba năm mà gã bị mấy quả bom dội trúng đầu, gã dùng pháp khí né được một cái, nhưng không né được cái thứ hai thứ ba, hừ, đáng đời, có lẽ điểm tích lũy chỉ đủ cho gã đầu thai làm người ở kiếp sau, chứ không thể sinh ra trong nhà giàu được.”
Trên đời có rất nhiều thứ còn quan trọng hơn cả tính mạng.
Hồ ly tinh đang nhớ đến đồng nghiệp thật lâu trước kia, không nhắc thì thôi, nhắc tới là thấy quạo, luôn miệng mắng “chồn hôi”.
Liên Hề nhìn qua đồng nghiệp nhà mình.
Rõ ràng không nhìn thấy mặt, nhưng cậu lại có thể cảm giác, lúc này đây nhất định khuôn mặt Hắc Vô Thường đang giăng đầy cảm xúc mờ mịt.
Liên Hề nói: “Được rồi, trước tiên chúng ta phải nghĩ cách thoát khỏi đây đã.”
Liên Hề vừa mới dứt câu thì đột nhiên, phía xa trên đỉnh đầu lại vang lên từng trận tiếng bước chân quen thuộc.
Vòng lặp thứ hai, lại bắt đầu lần nữa.
Ba người nín thở tập trung, cẩn thận lắng tai nghe tiếng động trên đỉnh đầu. Tiếng bước chân đều phăm phắp càng lúc càng tới gần, từng chùm ánh sáng cũng chiếu xuống xuyên qua khe hở của tấm ván gỗ trên đỉnh đầu.
Liên Hề và hồ ly tinh cùng quay sang nhìn phía bên cạnh. Bóng tối dần lui đi, bọn họ cũng dần thấy được bóng dáng lẫn nhau, đồng thời bọn họ cũng biết, hai mẹ con kia lại chuẩn bị xuất hiện lần nữa.
Đúng lúc này, một giọng nam trầm thấp vang lên…
“Có sơ hở!”
Ngay sau đó, đột nhiên cổ tay Liên Hề bị người ta nắm lấy. Bàn tay lạnh lẽo của Hắc Vô Thường nắm chặt lấy cổ tay Liên Hề, một luồng sức hút cực lớn truyền đến từ phía sau.
Hồ ly tinh trợn tròn mắt: “Tôi thì sao, tôi thì sao?”
Liên Hề cắn răng, trước khi bản thân bị luồng khí khổng lồ kéo đi, cố hết sức duỗi tay nhéo chặt lỗ tai hồ ly tinh.
“Áu áu!” Hồ ly tinh đau đến mức trào nước mắt.
Khung cảnh trước mặt đảo điên quay cuồng, bỗng dưng ba người rơi xuống đất.
Trong phòng ngủ khách sạn yên tĩnh, cậu nhóc quỷ sai đang tính chạy ra ngoài nhờ người giúp đỡ, thì khϊếp sợ trợn tròn mắt nhìn ba người đột ngột xuất hiện giữa căn phòng.
Cậu nhóc lập tức nhìn thấy một con hồ ly nhỏ.
“Hồ ly tinh!”
Cậu nhóc quỷ sai Vô Tích xúc động òa khóc!HẾT CHƯƠNG THỨ BỐN MƯƠI LĂM